Chương 290: Trạng thái kỳ quái
Từ thời xa xưa, cái ngày mà văn minh còn chưa phát triển thành thục, loài người vẫn còn dựa vào săn bắt hái lượm để tìm kiếm thức ăn, khi này trong rừng rậm, nhân tộc chưa bao giờ là kẻ đứng đầu của chuỗi thức ăn.
Hùng, sư, hổ, báo... so với những loài trên, nhân tộc yếu ớt chỉ có thể ngưỡng vọng và hâm mộ trước những khả năng trời ban của các loài thú ấy, để rồi dần dần, có những kẻ tham vọng mong muốn bắt chước được những khả năng mạnh mẽ của hùng, sư, hổ, báo... thế là từ ấy, các thế võ được ra đời.
Chỉ là có một sự thật tàn khốc đó là, những thế võ bắt chước kia vĩnh viễn không cách nào so được với bản gốc, bởi thân thể nhân tộc quá yếu đuổi để có bắt chước được những loài thú săn mồi kia, và nhân tính của người cũng khiến cho bọn hắn vĩnh viễn không bắt chước được sự hoang dã và táo bạo của những sinh vật nằm ở trên đỉnh của chuỗi thức ăn.
Nói một cách đơn giản, dù cho là những bậc thầy của những thế võ hùng, võ hổ kia cũng không thể tưởng tượng được nếu bản thân sẽ mạnh mẽ được như những chúa tế trong rừng rậm kia thì khi ấy sẽ như thế nào.
Này giống như người nghèo vĩnh viễn không thể hiểu được người giàu nghĩ gì, kẻ yếu vĩnh viễn sẽ không lý giải được ý chí của kẻ mạnh, cho dù có vứt cho một người nghèo cả đống tiền, hay là đưa cho kẻ yếu v·ũ k·hí mạnh mẽ như súng, thì người nghèo cũng vẫn sẽ tiếp tục là người nghèo, kẻ yếu cầm súng trên tay thì hắn vẫn là kẻ yếu.
Nhưng mà...
"Rống!!"
Lại một lần nữa v·a c·hạm xảy ra, Thường Nguyệt điên cuồng vung tay đấm tới và dã nhân cũng vậy, thậm chí còn hoang dại và điên cuồng hơn Thường Nguyệt gấp nhiều lần.
Dã nhân trước mắt Thường Nguyệt chiến đấu như một đầu yêu thú, lực lượng của đối phương cũng như một đầu yêu thú, và ngay cả ý chí của đối phương cũng hoàn toàn tương tự như một đầu yêu thú không khác chút nào.
Cơ hồ là ngoại trừ túi da nhân tộc bên ngoài, mọi khía cạnh khác của đối phương đều khiến Thường Nguyệt liên tưởng tới yêu thú "Liệt Địa Bạo Hùng".
Không thể nghi ngờ gì nữa, bằng một cách nào đó đối phương hoàn toàn coi bản thân là yêu thú mà không phải người, và điều đó khiến cho "gợn sóng" của đối phương phát sinh biến hóa và trở nên giống hệt với "Liệt Địa Bạo Hùng".
Đối với suy đoán của bản thân, Thường Nguyệt cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị.
Nhưng dù cho khó tin tới nhường nào, và dù biết để làm được như thế hẵn cần phải hoàn thành điều kiện nào đó, nhưng những điều đấy cũng không thể ngăn chặn việc Thường Nguyệt muốn thử làm chuyện tương tự.
"Để ta đoán, ngươi lựa chọn trở thành "Liệt Địa Bạo Hùng" vì trong mắt ngươi loài yêu thú này là biểu tượng của sự ngoan cường và bất bại nhỉ, vì thế nên ngươi mới lựa chọn rủ bỏ thân phận cũ để trở thành một sự tồn tại tương tự như loài "Liệt Địa Bạo Hùng"."
Một lần nữa đứng lên, Thường Nguyệt nhìn chăm chăm vào dã nhân và nở một nụ cười tươi trên vẻ mặt đầy máu sau đó liền lần nữa lao lên.
Song quyền v·a c·hạm, không khí chợt nổ tung bởi lực lượng kinh khủng của cả hai.
Ngắm nhìn sắc mặt điên cuồng và đầy dã tính của địch thủ, Thường Nguyệt liền tiếp tục ung dung nói:
"Nhưng cũng thật đáng tiếc, giá như ngươi có thể gặp được ta, vậy ngươi liền không cần phải bắt chước "Liệt Địa Bạo Hùng" rồi."
Cũng mặc kệ đối thủ của mình có nghe hiểu được không, Thường Nguyệt vẫn biểu lộ sự tiếc nuối trong lời nói của mình.
Dã nhân dường như bất mãn vì không thể kết thúc trận chiến này, đối phương chợt gầm rú lên một tiếng sau đấy thế công liền càng điên cuồng hơn.
"Rống!!!"
Từng cú đấm, từng cú đập đều mạnh mẽ và dồn dập đến rợn người.
Nhưng khác với giai đoạn đầu chật vật khốn khổ vô cùng, hiện tại Thường Nguyệt thế mà lại có thể đón đỡ từng công kích mà không có phải nhận lấy thương thế quá lớn nữa, có một sự thay đổi nào đó trong "gợn sóng" của nàng.
"Ầm!!"
Dã nhân lại đánh tới một quyền, nhưng lần này Thường Nguyệt lại đột nhiên có thể ung dung bắt lại, "gợn sóng" quanh người nàng cũng vào lúc này mà hoàn toàn chuyển biến, trở thành một loại "gợn sóng" vô cùng lạ lẫm, nhưng lại vô cùng thân thuộc.
"Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tên, rồi sẽ có một ngày, sự tồn tại của ta áp đảo trên toàn bộ chúng sinh, vượt qua toàn bộ tiên thần, để đứng l·ên đ·ỉnh cao của thế giới này!"
Sắc mặt Thường Nguyệt chợt trở nên vô cùng cuồng nhiệt, để lại một câu như thế, ngay sau đó liền là một quyền đấm tới.
Lực lượng kinh khủng khiến cho quyền đầu dễ dàng hằn sâu vào trong da thịt đối phương khiến cho sắc mặt dã nhân chợt co lại vi đau đớn.
Đối phương rống lớn một tiếng liền nhấc chân đá mạnh tới đem Thường Nguyệt đạp bay ra xa vài mét.
Không có hề hấn gì mà tiếp đất, nhưng vẻ cuồng nhiệt trên mặt Thường Nguyệt lại đột nhiên biến thành có chút tức giận mà quát:
"Chỉ có vậy thôi sao? Đây là tất cả những gì mà yêu thú mạnh nhất trong mắt ngươi có thể làm được?"
"Rống!!"
Không biết có nghe hiểu được hay không, nhưng vẻ điên cuồng của dã nhân hoàn toàn là thật, đối phương đạp đất vồ tới như thể muốn xâu xé con mồi trước mắt thành từng mảnh.
Chỉ đợi có thế, Thường Nguyệt liền bắt chuẩn thời cơ mà lách người tránh né trực diện cú vồ đồng thời bắt lấy cánh tay trái của đối phương rồi xoay ngươi quật xuống.
Quán tính và lực tác động đột ngột khiến cho dã nhân không thể lấy lại trọng tâm mà bị quật mạnh xuống đất.
Không để đối phương có thể kịp phản ứng, Thường Nguyệt sau đó liền tung một cú sút thẳng vào cổ đối phương.
Lực lượng to lớn ngay lặp tức liền đá chẹo cổ dã nhân, nhưng đối phương cũng không vì thế mà mất đi tính mạng.
Nhưng đây cũng là kết quả mà Thường Nguyệt mong chờ, nếu mọi thứ kết thúc quá sớm thì nàng sẽ không thực hiện được tất cả những trò hay bản thân đã tưởng tượng mất.
"Nào, đừng gục sớm như vậy chứ, chuyện hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi!"
Vừa nói, Thường Nguyệt vừa nắm tóc đối phương lôi dậy.
"Rống!!"
Dã nhân muốn vùng vẫy để phản kháng.
Nhưng đáp lại đối phương chỉ là một hón đá cứng rắn chắc nịch.
"Ầm!!"
Tảng đó to lớn nháy mắt vỡ nát, dã nhân cũng cảm thấy đầu mình có chút choáng, nhưng hắn không kịp định hình lại vì Thường Nguyệt đã tiếp tục lôi đầu đối phương dộng thẳng vào một hòn đá tảng khác.
Đá lớn nháy mắt liền chia năm xẻ bảy và đầu của dã nhân thì nhuốm đầy máu tươi, nhưng mặc cho đối phương có vùng vẫy thế nào, bàn tay của Thường Nguyệt vẫn như kìm sắt mà ghìm chặt vào sau gáy đối phương và tiếp tục thú vui tao nhã của mình.
"Hahaha..."
"Ầm, ầm!!"
"Thích chứ, ngươi thích thế này chứ!!"
"Ầm!!!"
Giữa thiên địa vào thời khắc này như chợt hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh đất đá vỡ nát và giọng cười của Thường Nguyệt là còn vang vọng khắp không gian.
Thường Nguyệt tiếp tục lôi kéo thân thể của dã nhân đi đập vỡ từng tảng đá lớn, chỉ cho đến khi Trần Lâm thật nhịn không nổi nữa, hắn mới chợt quát:
"Thường Nguyệt, mau dừng lại đi!"
Nghe thấy giọng của Trần Lâm, Thường Nguyệt mới ngưng lại động tác trong thoáng chốc, dù vậy sắc mặt nàng vẫn vô cùng cuồng nhiệt và hớn hở, tựa như có niềm vui đếm mãi không hết cần phải biểu hiện ra vậy.
Nhưng khi cảm nhận được tâm trạng lo lắng của Trần Lâm cùng với vẻ mặt nghiêm nghị của hắn lúc này, sắc mặt Thường Nguyệt mới chợt cừng đờ sau đó liền dần dần bình thường trở lại, "gợn sóng" xa lạ và khác thường xung quanh Thường Nguyệt cũng chợt chuyển hóa trở lại như cũ.
Thường Nguyệt lập tức liền như một quả bóng bay bị xì hơi mà ỉu xìu cả người xuống, nàng ngã ra đất, hai mắt vô thần nhìn trời, gương mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, Thường Nguyệt khó khăn lên tiếng:
"Vừa rồi, ta đã làm gì vậy?"