Chương 270: Liên tục đối chiến
(Cảm ơn "mèo xuyên không" "Lười viết" "HeoKhôngTungTăng" "Tổng Tư Lệnh vn" "Xem chùa vương" "MTV250518" đã đề cử cho truyện nha hê hê hê.)
"Vút."
Nhanh nhẹn rút ra một thanh giáo bị ghim trên mặt đất, Thường Nguyệt không chút chậm trễ liền phóng tới trực diện với kẻ địch trước mắt.
Có lợi thế về độ dài binh khí, Thường Nguyệt ra đòn không chút e ngại hay rụt rè.
Đối thủ của nàng dường như cũng biết bản thân sẽ thất thế nếu chọi cứng, vì vậy mà đổi công thành thành thủ, muốn dùng hai lưỡi đao để kẹp ngọn thương lại.
Thấy vậy, Thường Nguyệt liền tận dụng cơ hội này mà biến chiêu, chỉ thấy nàng chợt giật báng thương lại, theo đó đối thủ của nàng đang kẹp chặt ngọn thương cũng không kịp buông ra liền bị kéo tới.
Tận dụng thời cơ này để áp sát được đối phương, Thường Nguyệt không chút chậm trễ liền buông ra báng thương, hai tay hóa thành quyền ảnh trong nháy mắt liền công kích vào các vị trí hiểm yếu, đồng thời còn không quên tung một đòn phá trụ kinh điển trực tiếp đem cẳng chân đối phương sút gãy.
"Rắc!"
Sau một âm thanh vật rắn đứt gãy, đối thủ của cô vợ trẻ liền gục xuống đất, toàn thân run rẩy mấy cái liền không thể động đậy nữa.
Một giây sau, bóng người kia liền dần dần hóa thành từng quang điểm rồi tiêu tán giữa phiến thiên địa này.
"Hờ, có chút dễ quá rồi đấy, còn gì khó hơn không?"
Thường Nguyệt khinh thường mỉa mai một tiếng.
Chỉ là nơi này dường như có linh, vì rất là ngứa mắt tư thái tự đắc lúc này của cô vợ trẻ nên cơ hồ là một giây sau, Thường Nguyệt liền ngay lập tức cảm thấy có nguy hiểm khác.
"Ầm!"
Không đợi Thường Nguyệt kịp phản ứng, một gò đất đột nhiên bị đụng vỡ, từ trong làn khói mờ mịt, một thân ảnh khổng lồ cao tới bốn mét từ từ bước ra.
"Tê, này cũng có chút quá khổ rồi đấy."
Thường Nguyệt không khỏi có chút kinh ngạc mà cảm thán, bởi kẻ địch lần này thật sự là vạm vỡ lắm, thài dài vai rộng, thịt bắp cơ u, không khó để tưởng tượng được lực lượng của đối phương sẽ kinh khủng tới nhường nào.
"Rống!!"
Cự nhân cuồng rống một tiếng, sắc mặt phẫn nộ, hai mắt đỏ tươi mà nhìn chăm chăm lấy Thường Nguyệt sau đó liền vác theo búa chiến ầm ầm lao tới.
Nếu lúc này là trạng thái toàn thịnh, có lẽ Thường Nguyệt sẽ cân nhắc đối chọi trực tiếp với đối phương để thử xem lực lượng của đối phương mạnh mẽ tới nhường nào.
Chỉ là hiện tại liền không làm vậy được, hơi ước lượng một chút, Thường Nguyệt liền lập tức biết được chênh lệch lực lượng giữa bản thân và đối phương to lớn đến nhường nào, vì vậy mà không chút chậm trễ Thường Nguyệt ngay lập tức liền lách mình tránh né.
"Ầm!!:
Búa chiến nện xuống, mặt đất ngay lập tức đứt vỡ.
Chỉ là cự nhân cũng không thể trong giây lát mà phát hiện ra được thân ảnh của đối thủ đâu bởi tầm mắt hắn quá cao, điểm mù cũng nhiều.
Tận dụng cơ hội thở dốc này, Thường Nguyệt lao tới vị trí của kẻ địch trước đó đã ngã xuống, nắm lấy hai thanh liêm đao của đối phương rồi mang vào tay, cô vợ trẻ liền đầy tự tin mà đứng trực diện với gã cự nhân trước mắt.
"Tên mập c·hết tiệt, bơi vào đây nào."
"Rống!!"
Hưởng ứng lại lời thách thức của cô vợ trẻ, cự nhân không chút chần chờ liền mang theo búa chiến lao tới.
Chỉ đợi có vậy, Thường Nguyệt liền lách ngươi tránh né tới phần gót chân của đối phương liền lướt một đao.
Nhưng cảnh tượng máu tươi bắn tung tóe, gót chân b·ị c·hém đứt cũng không có xuất hiện bởi kẻ địch lần này của nàng dường như tương đối da dày thịt béo, chỉ một chém không đủ để phá mở lớp da của đối phương.
"Đoán chừng phải hai ba chém gì đó mới cắt xuyên được."
Tự nhủ một câu như vậy, Thường Nguyệt tiếp tục lách người tránh né cú vung búa của cự nhân.
Mặc dù hình thể khá lớn, nhưng bằng vào ưu thế tốc độ và tính linh hoạt, Thường Nguyệt liên tục đảo quanh chân đối phương khiến cho cự nhân không có một vị trí đẹp để vung búa.
Đối thủ ngay lập tức học khôn muốn dùng chân để đá bay Thường Nguyệt, nhưng khổ làm sao cô vợ trẻ lại linh hoạt hơn hắn tưởng nhiều, không chỉ không bị trúng đòn, Thường Nguyệt còn tận dụng cơ hội này mà ghim một thanh liêm đao vào lòng bàn chân của đối phương.
Rõ ràng thân thể to lớn là một lợi thế rất lớn, nhưng trong vài trường hợp khổ người quá bự cũng là một khiếm khuyết, bởi vì thân thể cồng kềnh, một chân không cách nào giữ được trọng tâm cho toàn bộ thân thể quá lâu khiến cự nhân chỉ có thể theo bản năng đạp chân đang b·ị t·hương xuống, nhưng cũng vị thế mà liềm đao liền đâm vào càng sâu khiến đối phương không khỏi càng thêm đau đớn mà rống lớn.
"Gào!!"
Không để ý tới tiếng gào thét đầy đau khổ của kẻ địch, Thường Nguyệt lần lượt tận dụng đống binh khí cũ kỹ vương vãi khắp bãi chiến trường để công kích, cự nhân cũng vì vậy mà càng lúc càng bị suy yếu vì mất máu dần đều theo thời gian, nhưng sự kháng cự và vùng vẫy của hắn thì chưa từng dừng lại.
Chỉ đến khi Thường Nguyệt đâm thanh binh khí thứ ba mươi bốn vào người đối phương, cự nhân lúc này mới hoàn toàn nằm im không còn động đậy được nữa.
Một giây sau, thân thể đối phương liền như kẻ địch trước đó, dần dần hóa thành quang điểm và tiêu tán giữa phiến thiên địa này.
"Được rồi chuyến này thì có chút khó khăn đấy, có thể khiến ta tổn thương đôi chút, nhưng ngươi thì vẫn tổn lùi thôi, tên c·hết tiệt nào đã mang ta tới đây."
Thường Nguyệt đầy khinh thường mà hướng về trời cao rồi giương lên ngón giữa.
Nhưng lần này đối diện với lời mắng chửi của cô vợ trẻ, dị thường mới cũng không lại phát sinh.
Thay đổi duy nhất là trước mắt nàng không xa, không gian như từ từ vặn vẹo lại sau đó một cánh cửa liền chợt mở ra.
Bản năng không cảm giác thấy nguy hiểm gì, Thường Nguyệt cho là mọi chuyện đã kết thúc, bản thân đã vượt qua tất cả thử thách của nơi này nên được thả về, vì vậy mà không chút do dự Thường Nguyệt liền ung dung tiến vào.
Nhưng trước đó, Thường Nguyệt cũng không quên tìm tới một thanh binh khí thuận tay, là một thanh trường thương và một sợi xích được nàng dùng để quấn quanh eo.
"Tốt rồi, đi thôi."
Thường Nguyệt bước vào cửa, cảnh tượng xung quanh nàng liền chợt xảy ra biến hóa.
Chỉ là Thường Nguyệt và Trần Lâm đều ngay lập tức nhận ra phía sau cánh cửa cũng không phải là cảnh tượng trong hang đá kia mà nơi này lại là một chổ lạ lẫm khác.
Chỉ thấy ở đây dường như là một sân bãi được lợp bằng gạch đá, diện tích sân bãi tương đối rộng, sung quanh là các kiến trúc bằng gỗ với phong cách tương đối xưa cũ, và lấp ló ở nơi xa, dường như có mười tám bức tượng vây quanh sân bãi rộng lớn này.
"Đó là... thập bát la hán? Nơi này là ngôi chùa nào đó sao?"
Trần Lâm ngay lập tức liền nhìn ra chút đầu mối, vì vậy mà hắn không khỏi càng thêm nghi hoặc, cánh cửa kia dẫn Thường Nguyệt tới nơi này là vì cớ gì?
"Chẹp, xem ra chuyến này muốn yên ổn rời đi là không được rồi."
Lúc này, Thường Nguyệt không khỏi tặc lưỡi một cái rồi lên tiếng, nghe vậy, Trần Lâm cũng chú ý tới, cánh cửa trong ngôi miếu kia dần dần mở ra, một thân ảnh vạm vỡ mang áo cà sa, tay nắm chuỗi hạc từ từ bước tới, mãi đến khi chân trần dậm lên sân bãi, đứng ở vị trí cách Thường Nguyệt khoảng chức mười mét, đối phương mới dừng lại rồi bình tĩnh mở mắt ra mà bình tĩnh nhìn lấy Thường Nguyệt đứng ở phía đối diện.
"Huh, xem ra hôm nay phải đánh tăng nhân rồi, ngươi nếu thấy phản cảm quá liền không cần nhìn đâu Trần Lâm."