Chương 260: Tiêu gia nhận thua, Tiêu Phong nhận đòn
(Cảm ơn "Rakuro" "Hoangson02ed" "mèo xuyên không" "HeoKhôngTungTăng" "MTV250518" "pisulu" "JineeDK" "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử cho truyện nha ahehehehehehe.)
Buổi tiệc đang tiến hành vui vẻ hòa đồng thì đột nhiên một toán người đi vào.
Thường Nguyệt không khỏi nghi hoặc mà đặt ly rượu xuống, mắt điềm nhiên nhìn đám người trước mắt, không phải ai xa lạ chính là đám người Trúc Cơ kỳ của Tiêu gia.
"Sao đây, không phục nên muốn kéo băng tới đánh nhau hiệp hai à?"
Thường Nguyệt cười cợt một tiếng.
Nghe vậy, một nam nhân trung niên liền bước lên, không phải ai khác mà chính là gia chủ Tiêu gia, người bị Thường Nguyệt đánh phủ đầu tới mức b·ất t·ỉnh nhân sự ngay lập tức.
Chỉ thấy đối phương bước ra khỏi hàng ngũ, không chỉ không mảy may để tâm tới lời cợt nhả của Thường Nguyệt mà ngược lại còn trang trọng chấp tay cúi đầu nói:
"Hôm nay Tiêu gia ta xem như thua tâm phục khẩu phục trước đạo hữu, hiện tại thân là gia chủ của Tiêu gia, ta đến đây là để xin lỗi đạo hữu, là Tiêu Chiến ta không biết dạy con nên đã để hắn đắc tội đạo hữu, hiện tại ta xin phép được dạy bảo hắn trước mặt đạo hữu xem như chuộc lại lỗi lầm của hắn và mong đạo hữu bỏ qua hiềm khích xảy ra hôm nay."
"Ồ."
Nghe vậy, Thường Nguyệt chỉ "ồ" một tiếng liền không nói gì thêm mà chỉ ngồi đó dửng dưng xem hành động tiếp theo của gia chủ Tiêu gia.
Thấy thái độ của cô vợ trẻ như vậy, gia chủ Tiêu gia cũng rất không nở nhưng không thể không xoay người phẩy tay ra hiệu.
Ngay lập tức liền có hạ nhân mang theo cán đi tới, người nằm trên cán gỗ không ai khác chính là vị thiếu gia đã bị Thường Nguyệt đánh cho bại liệt toàn thân, ngoại trừ nằm rên rỉ vì đau đớn ra liền không thể làm gì khác.
"Côn tới."
Gia chủ Tiêu gia vươn tay, ngay lập tức liền có ngươi dâng lên cho hắn một cây gậy dài ba thước có thừa.
Không chút do dự nắm lấy trường côn, gia chủ Tiêu gia có chút đau lòng nhìn nhi tử một cái sau đó liền nhắm mắt hạ côn.
Ngay lập tức, tiếng kêu thảm liên vang vọng khắp đại điện và truyền vào tai mỗi vị khách ở đây.
Đám người Thường Nguyệt ngoại trừ Hạ Hi không nhìn được cảnh tượng tàn khốc trước mắt mà che mắt đi, những người còn lại thì vẫn bình thản như thường.
Ngay cả lão tổ Tiêu gia thấy hậu nhân của mình bị vậy cũng không có chút phản ứng nào tựa như người b·ị đ·ánh trước mắt không phải là cháu của hắn vậy.
Trận đòn kéo dài tận mười phút, đến khi tên thiếu gia kia b·ị đ·ánh cho thoi thóp hít vào thì ít thở ra thì nhiều, gia chủ Tiêu gia mới dừng tay sau đấy quay sang chắp tay trước Thường Nguyệt rồi nói:
"Không biết Tô đạo hữu có hài lòng không?"
Nghe vậy, Thường Nguyệt khẽ hớp một ngụm rượu sau đấy liền nhún vai một cái rồi nói:
"Cũng xem như là miễn cưỡng hài lòng rồi đi, ân oán hôm nay của chúng ta xem như xóa bỏ vậy."
Nhận được câu trả lời của Thường Nguyệt, gia chủ Tiêu gia mới thở dài một hơi sau đó ra hiệu cho hạ nhân khiên nhi tử hắn xuống.
Dõi theo thân ảnh đám hạ nhân khiên lấy thiếu gia Tiêu gia rời đi ngày càng xa, Hồng Nghê sờ cằm hai mắt thâm thúy tựa như đang suy tư điều gì đó.
"Hồng Nghê sư muội không thích đồ ăn và rượu ở đây à?"
Thường Nguyệt ngồi một bên thấy Hồng Nghê không động đũa liền nghi hoặc hỏi.
Nghe thế, Hồng Nghê liền nhìn cô vợ trẻ sau đó cười một tiếng rồi đáp:
"Không có gì đâu sư tỷ, chỉ là sư muội đang có chút suy nghĩ bâng quơ mà thôi."
Thấy vậy sư muội đã trả lời vậy, Thường Nguyệt cũng không để tâm nữa mà bắt đầu ăn uống no say.
Bữa tiệc sau đó diễn ra hết sức thuận lợi và suôn sẻ.
Sau bữa tiệc, Thường Nguyệt gửi phi chu cho một Luyện Khí sư có tiếng do gia chủ Ngọc gia giới thiệu, sau đấy cả đoàn liền đi thuê trọ tại một tửu lâu trong phường thị.
Tối đó, Thường Nguyệt ngồi trong phòng trọ, mặt ngoài thì tựa như nàng đang tĩnh tâm tu luyện nhưng thật ra trong đầu hiện tại đang dùng ý niệm để câu thông với Trần Lâm.
"Lão già kia có chút kín miệng, nhất quyết không hé miệng nửa lời về bí thuật kia, vậy thì chúng ta làm gì bây giờ? Muốn không b·ắt c·óc một tên Trúc Cơ sau đó tra khảo hắn."
Nghe chủ ý ngu ngốc như thế, Trần Lâm không chút do dự liền trực tiếp bác bỏ:
"Quá cấp tiến và dễ tạo ra xung đột mới, với cả hiệu quả cũng không chắc chắn lắm khi mà thời đại này đại gia tộc nào mà chẳng có vài thủ đoạn để cưỡng chế tộc nhân đảm bảo bí mật gia tộc, nếu như có thể thông qua tra khảo bức cung hay thậm chí cực đoan hơn là sưu hồn để đoạt được truyền thừa chủ chốt của gia tộc người ta thì hiện tại thế đạo này đã sớm loạn."
Quả thật, mặc dù không biết các đại gia tộc sẽ dùng cách gì để bảo đảm nội tình của gia tộc không bị tiết lộ, nhưng Trần Lâm biết là có, bởi thủ đoạn như thế không nên quá nhiều, trong tông môn thế nhưng là rất thường thấy, chúng đệ tử đổi công pháp, bí thuật bình thường thì thủ tục tương đối buông lỏng, nhưng đối với những thứ trọng yếu kia, thủ tục để đổi lấy vô cùng hà khắc, đây là để đảm bảo dù cho đệ tử này có g·ặp n·ạn bị người khác tóm được rồi sưu hồn thì truyền thừa cũng sẽ kịp tự hủy trước khi bị nhìn thấy được.
Vì thế nên nếu không đến bước đường cùng, Trần Lâm cũng không muốn thi triển thủ đoạn mạo hiểm như thế.
Chỉ là nếu không dùng tra khảo, Thường Nguyệt cũng không nghĩ ra cách hay hơn để lấy được bí thuật kia.
"Thế chúng ta nên làm gì giờ?"
Bị hỏi khó, Trần Lâm suy tư một lát sau đó liền nói:
"Ngươi tìm cách tới gần một tên tộc nhân nào đấy của Tiêu gia đi, ta trước hết sẽ để lại một mảnh hồn trên người đối phương, cứ như vậy chúng ta liền thành công thâm nhập vào nội bộ Tiêu gia, sau đấy liền có rất nhiều cách tìm ra được bí thuật kia."
"Có rủi ro sẽ bị phát hiện không?"
"Ngươi yên tâm, không bị phát hiện được đâu, mà dù có cũng sẽ không gây ra hậu quả gì to tát lắm."
Nghe vậy, mặc dù còn có chút không tin tưởng nhưng Thường Nguyệt vẫn mặc lên trọng giáp sau đó ra khỏi phòng.
Trùng hợp là lúc này, Hồng Nghê cũng mở cửa đi ra khỏi phòng của mình.
Thấy vậy, Thường Nguyệt liền chủ động chào hỏi một tiếng sau đấy liền nói:
"Buổi tối rồi sư muội vẫn còn nhã hứng đi dạo à?"
Nghe vậy, Hồng Nghê liền cười đáp:
"Chỉ là chợt phát hiện bản thân mang thiếu vài cây linh dược nên muốn đi tìm mua thử xem mà thôi, sư tỷ cũng định ra ngoài sao?"
"Ờm, cảm thấy ở trong phòng có chút nhàn nên định ra ngoài hít tí gió ấy mà, thôi sư muội cứ tự nhiên đi, ta đi trước đây."
Nói xong, Thường Nguyệt liền cất bước rời đi.
Thấy vậy, Hồng Nghê cũng rời khỏi tửu lâu và quẹo vào một ngõ hẻm hẻo lánh nào đấy sau đó liền hoàn toàn mất tăm, không ai biết được nàng hiện tại đã đi đâu.
Thường Nguyệt trái lại thì ung dung và nhàn nhã hơn rất nhiều, nàng tùy ý đi dạo trên đường, ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa ở nơi này, đến khi nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc quần áo có thêu gia huy của Tiêu gia, Thường Nguyệt mới vờ như lơ đễnh tới gần.
"Oách, ngươi không có mắt à đồ..."
Tộc nhân Tiêu gia đang đi bộ nhàn nhã liền đột nhiên bị người đụng ngã, hắn tức giận định quát mắng thì chợt phát hiện người đụng mình chính là vị hung nhân hồi sáng vừa đánh cho toàn bộ cao tầng không chống đỡ được, vì vậy mà thái độ nhanh chóng xìu xuống, hắn cười cười nói:
"Đại nhân tốt, là tiểu nhân không có mắt đụng phải ngài rồi."
"Ờm."
Tùy ý nói một tiếng, Thường Nguyệt liền giả vờ cao lạnh mà tiếp tục bước đi, chỉ là không ai thấy được sau mũ giáp, khóe miệng của nàng lúc này đang chợt cong lên.