Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 247: Không chê ta nghèo, lên đây ta đèo




Chương 247: Không chê ta nghèo, lên đây ta đèo

(Cảm ơn "phan ká" "Rakuro" "mèo xuyên không" "Dtkienxen" "Trương Hà" "con nghẹo nhựa" đã đề cử cho truyện nha ehehehehe.)

"Sư tỷ, đây là giấy tờ để đăng ký thủ tục thuê phi chu trung phẩm, mời sư tỷ điền xong để sư đệ có thể tiến hành bước tiếp theo."

Nhìn đối phương đem tới một sấp giấy tờ, Thường Nguyệt nhíu mày nhìn sơ qua một chút, sau đấy liền nghi hoặc hỏi:

"Chỉ là thuê phi chu trung phẩm thôi mà, có cần phải phức tạp rắc rối thế này không?"

"Sư tỷ thông cảm, này là quy định của tông môn, sư đệ cũng không có cách nào khác cả."

Nghe vậy, Thường Nguyệt mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không muốn làm khó người ta vì vậy mà nàng liền ôm lấy chồng giấy định đi tới dãy bàn chờ trong góc để tiến hành điền hết mớ giấy tờ lằng nhằng này.

"À sư tỷ, còn mời sư tỷ cho sư đệ mượn lệnh bài một chút."

Thầm mắng quy trình của tông môn thật phiền phức, Thường Nguyệt lấy thân phận lệnh bài của mình ra rồi đưa tới.

Đệ tử tiếp đãi cung kính nhận lấy lệnh bài sau đấy liền đưa vào một cơ quan nào đó tựa như dùng để kiểm tra thân phận.

Rất nhanh hắn liền thấy được thông tin cơ bản của Thường Nguyệt.

Chỉ là vì vậy mà đệ tử tiếp đãi cũng chợt nghi hoặc, bởi thân phận của đối phương dường như cũng không có gì to tát lắm thì phải, không phải là thiếu tộc trưởng của các đại gia tộc lớn, cũng không phải là hậu nhân của vị đại trưởng lão nào.

"Gì đây, chẳng lẽ lại đụng phải một cái thùng rỗng rồi?"

Ngay khi nghĩ như thế, đệ tử tiếp đón liền buông lỏng một chút không còn thấp thỏm như trước đó nữa, hắn ung dung đọc lướt qua tất cả thông tin cơ bản, dự định sớm qua loa cho xong thủ tục.

Chỉ là khi nhìn tới dòng cuối cùng, đệ tử tiếp đãi không khỏi cho là mình nhìn lầm.

Nhưng khi dụi dụi mắt mấy lần rồi nhìn lại, hắn không khỏi thầm nuốt một ngụm nước bọt sau đó kinh dị nhìn lấy kẻ đáng sợ ở trước mắt.



"Sao, lệnh bài của ta có vấn đề gì à?"

"Không... không có vấn đề gì, mời sư tỷ nhận lại cho."

Một lần nữa trở nên thấp thỏm, lần này đệ tử tiếp đãi diện ra tư thái còn thấp hơn ban nãy mà run rẫy đưa lại thân phận lệnh bài cho Thường Nguyệt.

"Tốt, vậy ta đi điền đống này đây, một lát sẽ quay lại."

"Sư tỷ, khoan một chút."

Vừa quay người liền bị gọi lại, cô vợ trẻ không khỏi có chút không kiên nhẫn mà hỏi:

"Lại có chuyện gì?"

"Sư tỷ không cần điền nữa đâu, xin sư tỷ đưa lại đống giấy tờ thủ tục đó đi."

"Lại có vấn đề gì rồi, hay là ngươi không muốn cho ta thuê phi chu?"

Nghe vậy, đệ tử ấp úng liền vội lắc đầu sau đấy vừa lấy ra một tấm ngọc bài vừa ấp úng nói:

"Không không sư tỷ hiểu nhầm, ngài tất nhiên có thể thuê phi chu, chỉ là không cần phải làm thủ tục, đây là "trận bàn" của một chiếc phi chu trung cấp, sư tỷ cứ việc tới khu đậu phi chu của Nội Vụ Đường, người nơi đó sẽ chỉ dẫn cho sư tỷ đâu là chiếc phi chu ngài thuê."

Nhìn thẻ ngọc được đưa tới trước mắt, Thường Nguyệt không khỏi có chút nghi hoặc, chỉ là tuân theo tôn chỉ thấy tốt thì lấy, cô vợ trẻ không chút dài dòng nữa liền nhận lấy trận bàn rồi quay người rời đi.

Thấy được bóng lưng người kia ngày càng cách xa, đệ tử tiếp đãi mới thở phào nhẹ nhõm một phen.

"Ta cũng muốn thuê phi chu."

Thường Nguyệt rời đi, người phía sau tới lượt liền tiến lên rồi nói.

Nghe vậy, đệ tử tiếp đãi đánh giá hắn một chút sau đấy liền đem chồng giấy vừa rồi đưa tối, ngoài ra còn bổ xung thêm nửa xấp nữa.



"Qua kia điền hết đi rồi hẵng quay lại đây."

"Sao lại nhiều như thế, người vừa rồi chẳn phải không cần làm thủ tục liền có thể thuê sao?"

Đối với nghi hoặc của đối phương, đệ tử tiếp đãi liền trợn mắt một cái sau đấy liền nói:

"Ngươi khi nào trở thành "chân truyền" thì quay lại đây, ta cho ngươi thuê phi chu không cần thủ tục."

Nghe vậy, đám người liên ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó liền là chấn kinh và hoàn toàn không thể tin nổi người mặc giáp đen vừa rồi lại là một trong bốn chân truyền trong lời đồn.

Đệ tử tiếp thấy được phản ứng của đám người hắn liền nhận ra lời của bản thân bị hiểu nhầm rồi, chỉ là hắn cũng không giải thích, bởi chính hắn hiện tại cũng rất nghi hoặc.

Bốn đại chân truyền của tông môn hắn cũng không phải là chưa từng diện kiến, vì vậy nên hắn hiện tại cũng rất nghi hoặc đó là từ khi nào tông môn lại có vị chân truyền thứ năm thế này?

...

Thường Nguyệt sau khi lấy được "trận bàn" khống chế phi chu liền thông qua tính năng truyền tin để nhắn địa điểm tụ hợp là trước đại môn của tông môn qua cho Hồng Nghê trong khi bản thân thì đi tới bãi đậu phi chu của Nội Vụ Đường.

Tới nơi, không cần trải qua thủ tục dài dòng nữa, Thường Nguyệt đưa "trận bàn" ra làm chứng liền có nhận được một toa phi chu trung phẩm.

Nếu nói phi chu hạ phẩm chỉ tương đương với một chiếc ô tô thì phi chu trung phẩm có thể xem là một chiếc xe buýt bởi bên trong nó vô cùng rộng rãi và thoáng mát.

Thường Nguyệt gắn hơn trăm viên linh thạch vào ô nhiên liệu, sau đấy liền sử dụng thần thức để khống chế "trận bàn" nhằm khởi động phi chu.

"Hú hú, quá đã, không hổ danh là phi chu trung phẩm nha."

Khống chế phi chu phá không mà bay về phía trước, Thường Nguyệt không khỏi hưng phấn vì tốc độ hiện tại.



Mặc dù nàng bật hết công suất cũng có thể có tốc độ này hoặc hơn thế nữa, nhưng nói sao đây, cảm giác khi cưỡi thứ gì đó đang lao nhanh nó sảng khoái hơn bản thân tự chạy rất nhiều.

"Hú hú..."

...

Đứng đợi sẵn trước đại môn của tông môn, Hồng Nghê hiếm khi ung dung quan sát chiêm ngưỡng cảnh đẹp như hiện tại.

Có lẽ trước đó gặp phải quá nhiều vấn đề từ việc thiên phú của bản thân quá kém, tài nguyên tu luyện không có, kiến thức và kinh nghiệm của kiếp trước mất đi tác dụng, nói chung là đủ loại vấn đề khiến cho nàng khi ấy luôn trong tình trạng gấp gáp và vội vã.

Chỉ có từ khi gặp được Tô Thường Nguyệt, tình cảnh của nàng mới khá hơn một chút.

Mặc dù mới đây không lâu nàng vừa cảm ứng được khí tức của "Kim Cổ Thạch Môn" khiến cho nàng không khỏi lại gấp gáp trở lại, chỉ là tới hiện tại cũng không quan sát được những bất thường khác, Hồng Nghê cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút vì "Kim Cổ Thạch Môn" chưa hoàn toàn lộ diện, nàng vẫn còn thời gian.

"Có lẽ đôi khi ngắm cảnh như thế này cũng không tệ, có thể khiến đạo tâm nhẹ nhàng thông suốt một chút sau chuỗi ngày căng thẳng."

Nghĩ như thế, Hồng Nghê khẽ cười chiêm ngưỡng lấy núi non bao la, nàng thấy được nhiều thứ, như núi xanh mây trắng, như đàn tiên hạc bây ngang, như một chiếc phi chu đang phóng thẳng tới đây với một quỹ đạo bay vô cùng kỳ quái.

"Hả?"

Hồng Nghê nghi hoặc nhìn chiếc phi chu đang bay tới.

Chỉ thấy tốc độ của chiếc phi chu ấy nhanh vô cùng, nhưng quỹ đạo lại xiêu xiêu vẹo vẹo chứng tỏ người khống chế không phải người thường lái phi chu.

Nhưng mặc dù quỹ đạo khó đoán là vậy, Hồng Nghê vẫn lờ mờ đoán ra được kia sợ là Tô Thường Nguyệt đang lái phi chu tới để đón nàng.

"Để cô nương này lái phi chu chuyến này có thật sự ổn không vậy?"

Hồng Nghê tự hỏi một câu.

Song, khi nhìn thấy chiếc phi chu kia tiện đường đâm rụng mấy đầu linh hạc, Hồng Nghê liền có câu trả lời cho mình rồi.

Mặc dù quá trình bay rất không mỹ hảo, nhưng may mắn là phi chu vẫn dừng lại được trước cổng lớn của tông môn mà không phải là lụi thẳng vào nó.

Trong lúc Hồng Nghê đang vì đoạn nhân sinh tiếp đó của mình mà mặc niệm, buồng lái mở ra để lộ gương mặt đắc ý của Thường Nguyệt cũng đang nhìn nàng mà nói:

"Hey tiểu sư muội này, không chê ta nghèo, lên đây ta đèo."