Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 242: Thiên Dữ Chú Phược




Chương 242: Thiên Dữ Chú Phược

(Cảm ơn "Rakuro" "Dtkienxen" "Cẩu tiên độc tôn" "Jineek2005" "HeoKhôngTungTăng" "Thiên Lục" "Trương Hà" đã đề cử cho truyện nha hehehehehe.)

"Không, nếu như có năng lực kia thì ta sẽ ổn thôi."

Vừa nói, Trần Lâm vừa nhìn vào một dòng trong chú thích.

Thuật thức bẩm sinh: Vô Vi Chuyển Biến: Có thể tùy ý thao túng và thay đổi hình dạng của linh hồn, từ đó cũng ảnh hưởng trực tiếp tới cấu trúc nội bộ và hình dạng bên ngoài của sinh vật sống.

Nhớ lại những gì mình từng xem được qua màn ảnh, theo Trần Lâm, đây là một năng lực vô cùng bá đạo, dù là trong tu tiên giới rộng lớn này.

Phải biết, linh hồn vẫn luôn là một cấm kỵ đối với bất kỳ sinh mệnh nào, cho dù là cường giả đại năng có thực lực hủy thiên diệt địa thì cũng tuyệt không dám làm xằng làm bậy với linh hồn của mình.

Nhưng dựa vào những gì đã thể hiện, "Vô vi chuyển biến" cho đã cho thấy được tiềm năng vô hạn của nó khi không chỉ có thể tùy ý chơi đùa nhào nặn linh hồn của mình mà còn có thể tùy ý thao tác bóp méo linh hồn của những cá thể khác.

Và không chỉ bóp méo linh hồn, năng lực này còn có thể thông qua hành động cải biến linh hồn để cải biến thân thể vật chất, từ đó không chỉ có thể gây ra những tổn thương không thể nghịch chuyển lên kẻ địch nhưng đồng thời còn có thể chửa lành bất kỳ tổn thương nào dù là tổn thương vật lý hay tổn thương linh hồn cho bản thân hoặc người khác.

Nói chung là một năng lực vô cùng hữu dụng và chứa đựng vô hạn tiềm năng để phát triển.



Theo Trần Lâm, cùng ở một đẳng cấp, năng lực này đơn giản là vô địch, nếu có khuyết điểm nào đó để nói thì phải chăng đó là cần phải "chạm" vào linh hồn của mục tiêu để kích hoạt năng lực, nhưng khuyết điểm này cũng hoàn toàn được bù đắp khi thi triển lãnh địa, khi ấy dù không chạm trực tiếp vào mục tiêu nhưng "Vô vi chuyển biến" vẫn có thể được kích hoạt từ xa và hoàn toàn không thể né được, nói chung là một năng lực phi lý tới cực điểm.

Còn về sự trả giá khi trở thành "Thiên dữ chú phược" Trần Lâm cũng không thấy lo lắng lắm, bởi nếu trong nguyên tác "Vô vi chuyển biến" đã có thể khắc phục được khiếm khuyết của một "Thiên dữ chú phược" như Mechamaru vậy không lý gì hắn lại không làm được chuyện tương tự cả.

"Ngươi có nắm chắc chứ?"

"Hoàn toàn chắc chắn, yên tâm, ta không làm bừa đâu."

Thấy Trần Lâm dị thường tỉnh táo và nghiêm túc như thế, Thường Nguyệt cũng không biết nên nói gì thêm chỉ đành im lặng xem như ngầm đồng ý.

Đã có quyết định, Trần Lâm không chần chừ nữa mà bắt đầu sử dụng "Thiên dữ khế ước."

"Hệ thống, sử dụng "Thiên dữ khế ước" ta lựa chọn ràng buộc "Thể" để cường hóa "Hồn" của mình."

Sau khi nói xong, vật phẩm "Thiên dữ khế ước" liền biến mất.



Cùng lúc Trần Lâm liền cảm giác bản thân bị một xiềng xích vô hình trói buộc lấy, thân thể hắn đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà không ngừng suy sụp, làn da trở nên vô cùng nhợt nhạt và nhăn nheo, xương cốt trong người trở nên thoái hóa khiến hắn khó mà tự đứng vững được, Trần Lâm lúc này cảm thấy bản thân tựa như một phế nhân hoàn toàn không có cách nào tự do hoạt động và vận dụng thân thể của mình.

Nhưng có mất, thì cũng có được, theo quá trình thân thể không ngừng suy sụp, Trần Lâm cũng có thể cảm giác được "Thần Hồn" của mình đang không ngừng bành trướng và thăng hoa, mọi ký ức dù xa sôi tới đâu cũng một lần nữa trở nên rõ ràng trong đầu hắn, ý nghĩ trở nên thông suốt mạch lạc, Trần Lâm cũng cảm giác được thế giới quanh mình trở nên khác đi rất nhiều, hắn dường như có thể quan trắc được thế giới một các rõ ràng và chi tiết, chi tiết tới mức hắn có thể "thấy" được sự vận động của nguyên tử, hay thậm chí là những phân tử nhỏ nhất.

"Cảm giác này thật kỳ lạ... cứ như ta hoàn toàn tự do vậy."

Trải nghiệm cảm giác sung sướng tới tận sâu thẩm trong linh hồn, Trần Lâm không khỏi tự nhủ một tiếng liền đắm chìm trong cảm giác hoàn toàn tự do này.

Mà ở một bên theo dõi cả quá trình, mặc dù ban đầu có chút gấp rút khi thấy thân thể Trần Lâm chợt bị thoái hóa vô cùng nghiêm trọng, nhưng sau đấy nàng liền bị chấn kinh bởi sự tăng trưởng trong "Thần Hồn" của Trần Lâm.

Từ ban đầu tăng từ một thành đến hai thành, đến bây giờ đã là gấp bốn lần "Thần Hồn" của hắn lúc bình thường, nhưng sự bành trướng này đến hiện tại vẫn không thuyên giảm mà càng lúc càng nhanh hơn.

"Năm lần, sáu lần, bảy lần... móa, này quá mẹ nó phi lý, thường nói giải trừ "Tiên Thiên Ràng Buộc" có thể khiến tố chất của các khiến cạnh được phát triển vô cùngkhoa trương, nhưng giải trừ "Tiên Thiên Ràng Buộc" cũng nào có khoa trương đến như vầy?"

Bị chấn kinh vô cùng, nhưng khi thấy được "Thần Hồn" của Trần Lâm đã bành trướng tới mức độ gấp mười hai lần bình thường vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Thường Nguyệt chỉ biết thầm nuốt nước bọt.

Quá kinh khủng, quá đáng sợ, với mức độ như này, "Thần Hồn" của Trần Lâm sợ là đã vượt qua hạn mức cao nhất của Trúc Cơ và sánh ngang với Kim Đan luôn rồi, nhưng khoa trương đến vậy mà vẫn còn tăng muốn gì? Chẳng lẽ muốn bì được với Nguyên Anh luôn à?

Muốn cùng Nguyên Anh cảnh so "Thần Hồn" cần phải gấp bao nhiêu lần mới đủ đây? Năm mươi lần? Một trăm lần?



Thường Nguyệt không biết được.

Chỉ là nàng không cần biết cũng được bởi khi chạm tới ngưỡng gấp hai mươi lần lúc bình thường, "Thần Hồn" của Trần Lâm liền đình chỉ tiếp tục gia tăng.

Thấy vậy, Thường Nguyệt định nói gì đó, nhưng lời vừa lên tới miệng nàng liền nuốt xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn ngoài ý muốn trước mắt khi mà quy mô "Thần Hồn" của Trần Lâm giờ đây đột giảm xuống, từ hai mươi lần nhanh chóng rơi xuống mười lăm lần, rồi lại xuống mười lần, cuối cùng khi chạm mốc gấp năm lần lúc bình thường mới ngưng lại.

Nhưng theo sự biến hóa ấy, thân thể của Trần Lâm cũng nhanh chóng tốt trở lại, làn da một lần nữa có lại màu sắc vốn có, gương mặt tiền tụy cũng khá hơn rất nhiều.

Một lần nữa tự đứng dậy được, Trần Lâm nhìn bàn tay của mình đã khôi phục bình thường, hắn không khỏi cảm khái:

"Có được tất có mất, có mất thì sẽ có được, quả nhiên là bản giao kèo với trời đất có khác, đã nói xong tự ràng buộc chính mình để đạt được thế mạnh to lớn thì bắt buộc phải tự ràng buộc mới được, tuyệt không dung chuyện chui chổ trống."

Trần Lâm ban đầu cũng có ý nghĩ rất tốt đó là sau khi trở thành "Thiên dữ chú phược" "Hồn" nhận được tất cả chúc phúc xong thì hắn sẽ sử dụng "Vô vi chuyển biến" để tự khắc phục khiếm khuyết của "Thể" từ đó có thể miễn đi việc phải trả giá.

Nhưng hiển nhiên trên đời không có chuyện ngon ăn như thế, một khi thể chất của hắn tốt hơn thì chúc phúc hắn nhận được cũng sẽ bị thuyên giảm, một khi khiến bản thân hoàn toàn khôi phục, vậy chúc phúc của hắn cũng sẽ không có luôn.

Chỉ là may mắn cũng không phải là hoàn toàn không thể chui chổ trống, với "Vô vi chuyển biến" hắn có thể tự khiến thể chất của mình khá hơn thì cũng có thể khiến thể chất bị suy thoái đi, từ đó hắn liền có thể khống chế cường độ chúc phúc nhận được.

Nói đơn giản là hắn không cần phải như những "Thiên dữ chú phược" khác, luôn phải thừa nhận cái giá của chúc phúc từ trời đất, khi không cần chiến đấu thì hắn hoàn toàn có thể khôi phục thân thể trở lại trạng thái bình thường để sinh hoạt như thường ngày, chỉ khi nào cần vận dụng sức mạnh của chúc phúc, vậy hắn chỉ cần khiến thân thể thoái hóa đi là được, xong việc hắn lại trở lại bình thường tiếp, nói chung là làm vậy thì cũng không khác chui chổ trống là mấy, hắn mặc dù vẫn có trả giá, nhưng trả giá cũng không nhiều.