Chương 226: Một bản giai thoại
(Cảm ơn "Lười viết" "Người bên lề" "4 mắt" "vutretrau" "vô thượng kỷ nguyên" "Trương Hà" đã đề cử cho truyện nha hê hê hê.)
"Đầu tiên là thông qua thi triển "Ittou Shura" liên tục và đều đặn trong một khoảng thời gian dài để không ngừng nhồi nhét linh lực vào tế bào, đến khi toàn bộ tế bào thấm nhuần linh lực liền có thể tiến hành xây dựng "Phong Thiên Trấn Ma Trận" trong thể nội, sau đấy lại tiếp nhận kiếm ý nhập thể và sử dụng trận pháp để trấn áp kiếm ý nhằm tạo tiền đề cho quá trình thân thể thôn phệ kiếm ý để tạo ra phản ứng dây chuyền lan rộng khắp mọi ngõ ngách trên thân thể để rồi từ đó có thể cưỡng chế giải trừ "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc" mặc dù chưa biết được vị trí chính xác của ràng buộc kia nằm ở đâu."
Bắt đầu diễn luyện lại toàn bộ quá trình để khai mở "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc" mặc dù có chút cải biến so với những gì nàng đã trải qua trong thực tế, nhưng Thường Nguyệt cảm thấy cải biến như vậy càng tốt hơn một chút bởi trong thực tế ngay cả bước đầu tiên là thông qua rèn luyện đến khi thân thể mệt mỏi để nhồi linh lực cũng không phải là người người đều có thể làm được, so với đó, việc thay thế bằng cách thi triển "Ittou Shura" mỗi ngày sẽ càng dễ dàng hơn một chút, tính phổ biến cũng lớn hơn, mặc dù nhìn toàn thể thì con đường nàng đi qua vẫn tràn đầy hung hiểm và rủi ro nhưng chung quy là vẫn có như thế một chút khả năng để người khác bắt chước và đi lại.
"Mong là lần này được đi, nếu không thì ta chỉ có thể chịu thua."
Vừa nghĩ như thế, Thường Nguyệt vừa tập trung thôi động ý niệm để hư ảnh kia diễn luyện lại quá trình giải trừ "Tiên Thiên Ràng Buộc" càng chân thực, càng chi tiết một chút.
Thời khắc khi hư ảnh diễn luyện kết thúc với thành quả là "Tiên Thiên Thể Ràng Buộc" đã giải trừ thành công, không phụ sự kỳ vọng và mong đợi của cô vợ trẻ và Trần Lâm, tấm bia đá vốn yên tĩnh đó giờ vào lúc này đây chợt có dị động, trên thân đá dần có từng tia hào quang vàng kim xuất hiện sau đó chạy dọc khắp bia đá, đến khi hoàn toàn bao phủ tấm bia, quang mang chói rọi chợt bộc phát.
Theo đó, trong đầu Thường Nguyệt chợt xuất hiện một đoạn cảnh tượng nàng chưa từng thấy.
Một hư ảnh lưng gánh đại đỉnh, tay cầm búa đi dạo khắp hồng trần nhân gian muôn màu, lĩnh ngộ không biết bao nhiêu trường phái đoán tạo rèn đúc binh khí với mong muốn có thể đúc ra được tuyệt thế thần binh, nhưng dù cho hắn có rèn đúc ra bao nhiêu kiệt tác được mọi người ca ngợi và truy phủng đi chăng nữa, người thợ rèn kia chung quy là vẫn cảm thấy không thỏa mãn ở đâu đó, hắn cảm thấy kỹ nghệ rèn đúc của mình vẫn còn thiếu thốn một thứ gì đó, một giá trị cốt lõi mà hắn chưa biết.
Không thể cảm thấy hài lòng được, bóng người kia bắt đầu hành trình đi khắp thế gian để hoàn thiện kỹ nghệ rèn đúc của mình.
Hắn như con ruồi không đầu mà đi loạn khắp mọi nơi, hoàn toàn vô định và mất phương hướng.
Bóng người ấy cứ vật vưỡng khắp nơi như thế, cho tới khi hắn chứng kiến được một thân ảnh, một thân ảnh nguy nga cao lớn, một người thước dài vai rộng, da như đồng cổ, khí thế hiên ngang bệ nghễ giữa trời đất.
Con người kia mặc dù không to lớn như núi nhưng lưng lại có thể gánh núi, bụng không rộng rãi như trường hà nhưng một hơi lại có thể uống cạn cả một dòng sông.
Một tồn tại vĩ ngạn như thế khiến người thợ rèn mê mẫn, nhất là khi chứng kiến đối phương cùng kẻ địch tranh đấu, người thợ rèn lại càng say mê hơn với với sự vĩ ngạn của đối phương.
Chỉ là chợt người thợ rèn lại cảm thấy đáng tiếc, bởi một tồn tại vĩ ngạn có thể sánh ngang với trời đất như thế lại không có nỗi một món binh khí tiện tay, xuyên suốt trận đấu, đối phương tùy ý nắm núi, núi liền thành chùy, đối phương trở tay cầm sông, sông liền thành roi.
Cả thiên địa giống như sinh ra chỉ để quy phục trong tay của tồn tại vĩ đại đó, chỉ là dù là thiên địa cũng không thể chịu nổi thứ lực lượng hủy diệt kia, núi nát, sông tan cơ hồ là chuyện diễn ra liên miên khiến cho đối phương chỉ có thể bất đắc dĩ sử dụng nấm đấm để tranh đấu với kẻ địch.
Mặc dù chỉ dùng tay không, cảnh tượng chiến đấu ấy vẫn vô cùng hoành tráng, nhưng thợ rèn vẫn cảm thấy đáng tiếc, nếu như người đó nắm giữ một thanh binh khí tiện tay, vậy chẳng phải trận chiến trước mắt sẽ càng thêm hoành tráng và đặc sắc hơn sao?
Vì vậy nên người thợ rèn ấy liền đợi, đợi đến khi tồn tại kia dùng tay không đập c·hết đầu hung thú kia, hắn liền mạo hiểm tiến lại gần để câu thông với đối phương nhằm đề xuất muốn rèn đúc cho đối phương một thanh binh khí tiện tay.
Sau khi được sự đồng ý của thân ảnh vĩ ngạn ấy, người thợ rèn đi theo sau lưng đối phương đến những trận chiến mới, hắn không ngừng vì thân ảnh vĩ đại kia rèn đúc ra từng thanh thần binh lợi khí, mặc dù từ ban đầu đều chẳng có mấy tác dụng, những thần binh lợi khí trong mắt người phàm lại chỉ có thể cầm cự được vài giây liền vỡ nát khiến cho thân ảnh vĩ ngạn kia chỉ có thể quay trở lại sử dụng núi non làm chùy như trước, nhưng theo thời gian dần trôi qua, tay nghề của người thợ rèn cũng dần dần được tăng lên và hoàn thiện hơn, binh khí hắn rèn đúc ra từ lúc ban đầu yếu ớt như giấy dần dần trở nên càng lúc càng cứng cỏi đến mức đã có mấy phần uy năng của những ngọn núi trong tay thân ảnh vĩ ngạn kia, rồi đến một ngày, binh khí của hắn cuối cùng đã vượt qua được những tạo vật của thiên địa như núi non, trường hà để có thể trường kỳ cùng thân ảnh vĩ ngạn ấy chiến đấu với tử địch.
Nhưng dù vậy, người thợ rèn vẫn cảm thấy không hài lòng, bởi càng ngày những kẻ địch hai người bọn hắn gặp phải càng mạnh, nếu binh khí của hắn rèn ra chỉ mãi ở mức như này vậy sớm muộn cũng sẽ có ngày chúng bị kẻ địch của người kia dễ dàng phá vỡ.
Vì vậy mà từ đây, người thợ rèn và thân ảnh vĩ ngạn kia cùng nhau g bắt đầu cuộc tranh đấu của riêng từng người bọn hắn.
Cả hai trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, vượt qua vô số trận chiến gay go và căng thẳng, người thợ rèn cũng càng ngày càng hoàn thiện tay nghề rèn đúc của mình đạt tiệm cận mức hoàn mỹ, chỉ là sinh mạng của hắn khi này cũng đã sắp đi đến hồi cuối rồi, và thân ảnh vĩ ngạn kia giờ khắc này cũng đã đả bại gần như tất cả địch thủ trên đời, đối thủ hắn muốn khiêu chiến hiện tại chỉ còn sót lại duy nhất một kẻ.
"Thiên!"
Chứng kiến thân ảnh vĩ ngạn có thể sánh vai với trời đất kia hiện tại đang đứng trước một sự tồn tại khác càng vĩ ngạn hơn rất nhiều, dù vậy bóng lưng ấy vẫn bất khuất như thế, toàn thân sục sôi chiến ý, hoàn toàn không có chút e ngại hay kiêng dè nào tựa như đã sớm sẵn sàng cho trận chiến này từ lâu.
Người thợ rèn không khỏi bị cảnh tượng hùng vĩ ấy làm cho cảm động, trong nội tâm hắn giờ khắc này tựa như chợt nở rộ, thuật rèn đúc của hắn cũng vào lúc này mà viên mãn, người thợ rèn cảm thấy như hắn được sinh ra vì thời khắc này, vì có thể rèn đúc ra món tuyệt thế thần binh cho bóng lưng vĩ đại kia sử dụng để đối chiến với "Thiên".
Linh quang chớp động, cảm xúc dâng trào, bóng hình già cỗi của người thợ rèn bắt đầu thực hiện lần rèn đúc cuối cùng của cuộc đời hắn.
Khoảnh khắc bóng đen mờ mịt của thợ rèn nhợt nhạt dần và tan biến, cũng là thời khắc một thứ gì đó vĩ đại hơn được sinh ra.
"Dù sinh mệnh có tận, ta cũng sẽ không c·hết, bởi ta bất hủ cùng thời khắc này."- Trích: "Lời trăn trối của người thợ rèn tham lam nhất trần đời".