Chương 182: Tông chủ không đơn giản
(Cảm ơn "Hoangson02ed" "zXgKL92518" đã đề cử nha hehe.)
"Chà chà, tiểu Nguyệt hôm nay thật mạnh bạo nha, so với lần đó phải đấu với mười mấy đầu Ngân Thi chỉ có điên cuồng hơn chứ không kém tí nào."
Ngồi trên ghế khán giả để quan chiến, Hồng Nghê đầy thích ý mà theo dõi trận chiến dưới kia.
Mặc dù trong mắt nàng, trận đấu này chẳng khác nào trẻ con chơi đùa với nhau, nhưng dù sao thì giá trị tiêu khiển vẫn là có.
"Ài, nhưng đáng tiếc, tiểu Nguyệt hôm nay có vẻ là đụng phải khắc chế rồi, bản năng chiến đấu dù có dùng tốt cỡ nào nhưng gặp phải thủ đoạn không tránh được thì chỉ có thể quỳ chịu trận mà thôi."
Hồng Nghê sống qua bao nhiêu năm, thấy qua không biết bao nhiêu cảnh tượng đặc sắc trên đời, vì vậy phong cách đấu pháp hoàn toàn từ bỏ lý trí như Thường Nguyệt nàng cũng không phải là chưa từng thấy qua.
Việc từ bỏ lý trí khi sinh tử tương bác với kẻ địch có thể vừa giúp gia tăng độ nhạy của phản xạ mà vừa có thể giảm thiểu độ trễ của thân thể, dựa vào bản năng chiến đấu cao siêu, đấu pháp kiểu này có thể giúp ngươi đ·ánh c·hết đối thủ trước khi đối thủ đ·ánh c·hết mình bằng cách đem đối thủ cuốn vào nhịp độ đấu pháp dồn dập, không cho đối thủ bất kỳ kẻ hở nào để suy nghĩ mà chỉ có thể bị động chịu trận.
Nhưng đấu pháp thế này có cái hay cũng có cái dở.
Bản năng chiến đấu dù cho có n·hạy c·ảm cỡ nào cũng không thể lường trước tương lai, nó có thể lập tức dự đoán được nguy cơ trước mắt nhưng không cách nào phát giác những cái bẫy tiềm ẩn, và vì lý tính hiện tại đã tạm thời bị đóng lại, người vì không có khả năng suy xét nên rất dễ bị sa chân vào cái bẫy của kẻ địch đã chuẩn bị từ trước, từ đó liền dần dần hướng vực sâu mà thẳng tiến và hoàn toàn không cách nào nhận thức được.
Mặc dù bề ngoài, Thường Nguyệt lúc này đang nắm chắc cục diện trận đấu trong tay, nhưng bằng vào bí thuật chí cao "Chân Ngã" Hồng Nghê có thể "thấy" được những thứ mà người khác không thể thấy.
Trong mắt nàng, Thường Nguyệt giờ đây đã hoàn toàn dấn thân vào bại cục, gần như đã đứng trên bờ vực thất bại rồi, cơ hội chiến thắng đã trở nên nhỏ nhoi không đáng kể.
"Mà thôi, thua cũng không tệ, hi vọng tiểu Nguyệt sẽ nhận ra khiếm khuyết trong lối đánh của mình qua thất bại hôm nay vậy."
Thầm nghĩ như thế, sự chú ý của Hồng Nghê liền dời lên đài cao nơi các trưởng lão và trọng tài đang đứng.
Ở đó vừa xuất hiện một nhân vật làm cho nàng cảm thấy rất hứng thú.
Mặc dù không biết thân phận của người này là ai, tu vi của đối phương bề ngoài chỉ là bước thứ tư viên mãn gọi đúng tên cảnh giới thì là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng bằng vào "Chân Ngã Thuật" Hồng Nghê "nhìn" thấy được một chút thứ thú vị ẩn giấu sâu bên trong của đối phương.
"Ồ, không biết là vị tiên hữu nào đại giá quang lâm, không ngại hiện thân cùng tâm sự với Trần mỗ chứ?"
Tại khu vực nơi chân lý giao thoa, ý chí vô tri cư ngụ, Hồng Nghê liền nhận được một thông điệp như thế.
Điều này cũng không làm cho nàng có mảy may ngoài ý muốn hay hoảng hốt, bởi ngay khi nhìn thấy chân tướng của đối phương, Hồng Nghê liền biết đối phương cũng có thể cảm ứng được cái "nhìn" của nàng rồi.
Nhưng đối với vấn đề liệu chân thân của mình có bị bạo lộ ra hay không, Hồng Nghê hoàn toàn không có lo lắng.
Bởi nàng thông qua "Ý chí vô tri" để quan sát đối phương, đối phương cũng thông qua "Ý chí vô tri" để gửi thông điệp cho nàng, cả hai đều gián tiếp kết nối với nhau hoàn toàn không có cách tra ra vị trí cụ thể của đối phương, trừ khi có một người là "Đế" đã hoàn toàn luyện hóa "Ý chí vô tri" để đạt được sự toàn tri.
Nhưng giới này hiện tại không đế, vì vậy Hồng Nghê liền tự tin và ung dung như thế đấy.
Chỉ là vì để cho chắc cú, Hồng Nghê lại thi triển thêm một chút thủ đoạn khác.
Ngay lập tức một thông điệp gây nhiễu liền tại trong "Ý chí vô tri" không ngừng lan truyền.
"Là ai, ngươi muốn gì?"
"Ồ, không biết là vị tiên hữu nào đấy, không ngại hiện thân đàm luận một chút chứ."
"Kiệt kiệt kiệt, đồ ăn tiên thực, ngươi chắc đang cô đơn lắm nhỉ, đừng lo bản tọa sẽ tới tìm ngươi..."
Toàn bộ Phần Nguyên giới lập tức sôi trào, vô số tồn tại bị kinh động.
Bởi hành động của Hồng Nghê không khác nào trực tiếp bạo lộ ra sự tồn tại của mình.
Biết được có "người mới" chư vị lão quái vật từ khắp các ngỏ ngách hẻo lánh nhất đều rất nhiệt tình muốn "chiêu đãi" đối phương.
Nhưng khi bọn hắn lần theo dấu vết của thông điệp kia, thứ duy nhất bọn hắn tìm được là sự mờ mịt trống rỗng.
Điều này làm cho một số người không thể không ước lượng lại kẻ thần bí kia, bởi chỉ có cảm ngộ cực sâu với thế giới chân lý đối phương mới có thể làm được tới bước này.
Đứng trên đài cao, tông chủ Thiên Nguyên Huyền Tông như có điều suy nghĩ.
Hắn vừa mới nhận được truyền tin, chư vị lão tổ cũng vừa bị kinh động bởi có kẻ thông qua "Thiên Đạo" để "x·âm p·hạm" đến bọn hắn.
Điều này làm cho tông chủ không thể không suy nghĩ sâu xa, cái "nhìn" vừa rồi chỉ là đối phương tiện thể tiếp xúc với hắn trong khi cũng đang tiếp xúc với những người khác thông qua "Thiên Đạo" hay là cái sau vốn là để đánh lạc hướng khiến hắn cho rằng tất cả chỉ là vô ý.
"Chậc, thời đại này càng lúc càng thú vị rồi đấy."
...
Trong lúc ở tầng thứ cao, phong vân dần dần nổi lên không ngừng bởi một chiêu "gậy khuấy phân heo" của Hồng Nghê.
Bên dưới sân đấu, trận chiến giữa Thường Nguyệt và Vu Thiên Sơn cũng đặc sắc không kém.
Dùng kiếm cưỡng ép đẩy ra đầu thương, Vu Thiên Sơn dự định tiến hành phản kích.
Nhưng lập tức một cảm giác mật trọng tâm truyền tới khiến cho hắn chỉ có thể tắt ý định đánh trả mà vội chuyển sang thế thủ.
"Bành!"
Âm thanh va đập mạnh mẽ vang lên.
Một cước của Thường Nguyệt bị thân kiếm đón đỡ, nhưng cự lực kinh khủng vẫn khiến cho Vu Thiên Sơn bị đá bay.
Nhanh chóng ổn định lại thân thể, Vu Thiên Sơn muốn đứng lên, nhưng một cảm giác tê dại và vô lực truyền tới khiến cho hắn không cách nào đứng thẳng được.
Để ý lại thì ra chân hắn tại một cú quét trụ vừa rồi của Thường Nguyệt không chỉ làm hắn tạm thời mất trọng tâm mà xương cốt và cơ bắp chân trải qua quá trình giày vò nãy giờ cuối cùng đã không cách nào chịu nổi mà song song bị đá cho t·ê l·iệt.
Mặc dù vẫn có thể miễn cưỡng đứng được, nhưng lại muốn di chuyển linh hoạt như nãy giờ để triền đấu với đối phương hiển nhiên là không thực tế, tình huống của hắn giờ đây đã hỏng bét tới cực điểm.
Tuy nhiên chứng kiến Thường Nguyệt cực tốc lao tới, sát ý bừng bừng, Vu Thiên Sơn cũng không hoảng hốt chút nào.
Trải qua đau khổ nãy giờ, hắn đã chuẩn bị đủ.
Vung kiếm chém về phía trước.
Lưỡi kiếm và đầu thương v·a c·hạm, Vu Thiên Sơn lập tức liền biết mình phải ăn thiệt thòi trong lần giao thủ này rồi, hắn không dấu diếm nữa mà lập tức thi triển át chủ bài.
"Phá!"
Vốn đang chiếm thượng phong về trong lòng giao thủ lần này, Thường Nguyệt lập tức liền cảm thấy một luồng nguy cơ chạy dọc sóng lưng.
Tuy nhiên khác với mọi khi, lần này nàng không cách nào phán đoán ra cách để tránh né.
"Phốc!!!"
Trong chớp mắt, thân thể Thường Nguyệt liền như bị pháo nổ, lập tức rách rưới không chịu nổi.
Vô số kiếm khí không biết đến từ đâu lại đột nhiên bộc phát trong thể nội của nàng mà đồng loạt xông ra ngoài khiến cho tình trạng thân thể của Thường Nguyệt vốn đã không ổn nay lại càng thê thảm hơn.
"Xem ra ta thắng rồi..."
Chứng kiến, "Kiếm ý" của mình bộc phát liền trọng thương đối phương, Vu Thiên Sơn liền nhếch miệng cười, trong lòng tự nhủ như thế.