Chương 18: Tay lạnh khó thiếp mặt nóng
"Linh phù, đi!"
Ném ra mười tấm linh phù nhất giai cao cấp "Cuồng Phong Phù" đảm nhận các chức năng chính trong khốn trận cùng mấy chục tấm nhất giai sơ cấp "Tỏa Linh Phù" để phụ trợ, Trần Lân nắm trên tay một tấm phù triện đặc biệt bên trên có khắc vô số linh văn tổ hợp thành hình thù kỳ quái, đợi đến thời cơ thích hợp hắn chợt kết ấn, miệng thì thào:
"Phong Thiên Trấn Ma Trận, Khai!"
Lập tức, mấy chục tấm linh phù phát ra ánh sáng rực rỡ, một tòa khốn trận nhất giai cao cấp nháy mắt liền hình thành, trong trận, một con khôi lỗi nhất giai cao cấp bị trấn áp cứng ngắc trên mặt đất, mặc cho Trần Lâm có ra chỉ lệnh ép nó phải hoạt động, khôi lỗi tội nghiệp kia chỉ có thể run rẩy vài lần xem như biểu thị nó đã cố gắng liền hết, hoàn toàn không thể di động mảy may.
Nhìn hiệu quả thế này khiến cho Trần Lâm âm thầm gật đầu, sau mười mấy lần tinh chỉnh và fix các bug trong cấu trúc linh văn, trận này cuối cùng cũng có thể được dựng lên thành công.
"Chỉ là phí tổn có chút cao, một lần dựng trận liền đốt gần một ngàn tám trăm linh thạch, khai trận mười lần thì phí tổn còn cao hơn mua "Phong Thiên Trấn Ma Trận" này sao có thể gọi là dùng trận pháp để trấn áp, này phải gọi là dùng linh thạch để nện kẻ địch mới đúng."
Nhìn mấy chục tờ linh phù đang dần dần hóa thành tro đại biểu cho trận này cũng sắp đi đến hồi kết.
Trần Lâm tính toán một chút liền tính ra thời gian duy trì từ khi khai trận đến khi trận pháp hao hết linh phù mà tan biến thì tầm 5 phút.
5 phút liền trị giá một ngàn tám trăm linh thạch, mặc dù đắt tới mức khiến Trần Lâm không khỏi tặc lưỡi nhưng không thể không nói một ngàn tám trăm linh thạch này tiêu cũng rất đáng.
Trong chiến đấu dù là cấp độ Luyện Khí thôi nhưng sơ sẩy một chút có khi phải trả giá bằng tính mạng huống chi là 5 phút bị trấn áp không thể làm gì chỉ có thể mặc cho người khác tùy ý chặt.
"Chậc, một nhiệm vụ hưu nhàn thưởng 50 điểm cống hiến, tương đương 50 linh thạch, nếu Thường Nguyệt mà dùng tới chiêu này thì phải làm thêm 36 lần nhiệm vụ như vậy nữa thì mới bù được phí tổn, một lần làm nhiệm vụ thế này trung bình cho 1 tuần là hoàn thành đi thì phải mất 9 tháng mới bù xong, ặc, này không ổn, phải nhắc nhở nàng một chút đừng dùng linh tinh nếu không thì tiền mua Trúc Cơ Đan sớm muộn cũng hao hết."
Tính toàn một chút, Trần Lâm không khỏi cũng có chút hoảng.
Đừng nhìn hắn làm xong một đợt giao dịch liền kiếm mấy chục vạn linh thạch.
Đấy là vì hắn bán sản phẩm ở phân khúc cao, nếu đổi lại là kiếp trước thì tương tự với hắn làm đại lý ô tô vừa mới thành công bán ra một chiếc ferrari vậy, mặc dù ăn tiền hoa hồng đầy bồn đầy bát nhưng một tháng, thậm chí nửa năm hắn mới có thể bán được một lần, ngày bình thường cũng không có chuyện tốt như vậy.
Huống chi là 75 vạn linh thạch nghe thì nhiều, nhưng một nửa là sản nghiệp, linh thạch tới tay chỉ có khoảng chừng 35 vạn, 35 vạn nhiều không?
Thật ra thì đối với đệ tử ngoại môn, con số này cũng khá nhiều, đủ mua được 3 viên Trúc Cơ Đan, đệ tử ngoại môn vật vã làm nhiệm vụ một năm không tu luyện mới kiếm được một vạn, làm công 10 năm mới đủ mua một viên Trúc Cơ Đan.
Nhưng mặt bằng chung của đệ tử ngoại môn là tứ linh căn cùng tam linh căn, một viên Trúc Cơ Đan sao đủ, ít nhất phải hai viên mới có tỷ lệ 50/50, ba viên Trúc Cơ Đan mới là bảo hiểm.
Nhưng Trần Lâm lại không thuộc mặt bằng chung đấy, mặc dù hắn nhờ trục lợi mà tu luyện nhanh cỡ nào, Trần Lâm cũng không quên linh căn rác rưởi của mình.
Ngũ linh căn thật quá phế, đến mức hắn chưa từng nghe thấy có gia tộc nào dám nện tiền để bồi dưỡng con cháu trong nhà có ngũ linh căn, dù sao tứ linh căn cũng phế nhưng cũng có tiền lệ được một vị Kim Đan trưởng bối dốc sức bồi dưỡng đến Trúc Cơ a.
Vì vậy có thể tưởng tượng thiên phú hắn nát cỡ nào, Trần Lâm đoán phải năm viên Trúc Cơ Đan mới có đảm bảo, rồi còn có Trúc Cơ Đan cho Thường Nguyệt nữa, mặc dù nàng luôn mồm bảo không cần ngoại vật cũng có thể Trúc Cơ, dù sao Nhị Linh Căn quả thật có thể làm được như vậy.
Nhưng đời nào Trần Lâm dám để nàng làm khùng làm điên như thế, hắn có thể bớt ăn bớt mặc, nhưng cô vợ trẻ chỉ có một, hắn tuyệt không dám qua loa.
Vì vậy Trần Lâm cũng định để dành linh thạch nhằm chuẩn bị hai viên Trúc Cơ Đan cho nàng.
Bảy viên Trúc Cơ Đan, theo lý thuyết là 80 vạn linh thạch, nếu thị trường khan hiếm, 85 vạn linh thạch là bình thường.
"85 vạn linh thạch, chậc chậc, này đã ngang với số tiền kiếm được trong 8 năm không ăn không uống của một gia tộc Trúc Cơ đi."
Chỉ nghĩ thôi mà Trần Lâm không rét chợt run, xem ra giấc mơ sử dụng trận pháp kiểu mới đi bắt nạt người khác của hắn còn phải hoãn lại, thời điểm dư giả lại thực hiện sau.
Hiện tại hắn chỉ mong chuyến này an ổn không có bất trắc gì, nếu không thì dựa theo phong cách chiến đấu làm bừa làm bậy của Thường Nguyệt, bao nhiêu át chủ bài nàng đều có thể hao sạch.
Chỉ là mặc dù trong lòng có chổ càm ràm như thế, phù bút trên tay Trần Lâm lại chưa từng dừng lại mà liên tục khắc họa từng tờ linh phù, cả quá trình tỉ mỉ chi tiết vô cùng, hoàn toàn không có chút sơ sài, từ đó có thể thấy hắn hiện tại dụng tâm bao nhiêu.
Bình thường vẽ linh phù để bán cho người khác cũng không thấy đối phương tỉ mỉ như này.
...
Ngày hôm sau, sau khi dành cả đêm chế phù, Trần Lâm nhìn thấy trời đã sáng liền thu dọn đồ đạc một chút, sau đó ra khỏi động phủ chuẩn bị đúng hẹn làm giao dịch với Diệp Vô Nhai.
Lần nữa đi đến động phủ của đối phương, Trần Lâm chưa kịp gõ cửa, một giọng nói liền chợt vang lên:
"Sư đệ ngươi đến rồi sao, cửa không khóa cứ vào đi."
Nghe vậy, Trần Lâm không khỏi chợt thầm khinh bỉ một chút.
Dù sao mấy lần trước bái phỏng cũng không thấy đối phương nhiệt tình như thế, đây là đã sớm đợi ta rồi đi, cũng không biết hiện tại đối phương nôn nóng cỡ nào mới làm vậy.
Chỉ là mặc cho trong lòng có nghĩ gì, Trần Lâm vẫn giữ gìn lễ độ, trên mặt mang theo nụ cười đẩy cổng tiến vào động phủ.
Nhưng vừa tiến vào được mấy bước, Trần Lâm liền thấy động phủ bên trong không chỉ có mỗi Diệp Vô Nhai mà còn một lão giả khác, khí tực nội liễm khiến hắn phút chốc cũng không rõ sâu cạn.
Điều này làm Trần Lâm không khỏi nhíu mày nhìn Diệp Vô Nhai một chút.
Phía đối diện, thấy phản ứng của Trần Lâm, Diệp Vô Nhai cũng không vội mà chỉ mỉm cười giải thích.
"Quên giới thiệu với sư đệ, đây là lão tổ của Diệp gia ta, hôm nay tới để cùng sư đệ giao dịch, dù sao đó cũng là món tiền lớn, không có lão tổ hộ tống người trong tộc cũng không yên tâm được, còn xin sư đệ thứ lỗi cho."
Nghe vậy Trần Lâm cũng không tiện nói gì, chắp tay hành lễ với vị lão tổ Diệp gia đồng thời lên tiếng:
"Vãn bối Trần Lâm bái kiến Diệp tiền bối."
"Haha, Trần tiểu hữu đa lễ rồi, lão hủ nghe Vô Nhai miêu tả ngươi vẻ ngoài anh tuấn, khí chất hơn người, hôm nay gặp mặt mới biết người thật còn hơn lời đồn nhiều, haha."
Nhìn lão đầu này miệng lưỡi trơn chu tâng bốc bản thân như thế, Trần Lâm cũng chỉ cười khó xử. Đối phương đây là dự định hâm nóng quan hệ cả hai để lát giao dịch hắn cũng sẽ không tiện làm khó đối phương đi.
Dù sao cũng là đạo lý "tay lạnh khó th·iếp mặt nóng" nha.
Mới vào liền bị đối phương giành thế chủ động, Trần Lâm cuối cùng cũng biết vì sao tên Diệp Vô Nhai kia lại mặt dày không kém hắn, vốn nghĩ là thiên tính, giờ mới biết được đều là di truyền cả.
"Phì, mẹ nó một nhà họ Diệp này quả không có tên nào tốt"