Chương 150: Chu Tín lật kèo
"Hah, xem đi, có người đuối rồi kìa."
Trên khán đài, Thường Nguyệt dùng ý niệm không ngừng giao lưu trao đổi với Trần Lâm.
Nhìn thấy diễn biến của trận đấu dường như giống hệt những gì Thường Nguyệt dự đoán, hắn không khỏi thầm khen cô vợ trẻ liệu sự như thần, quả nhiên cái nhìn của bậc thợ thầy có chuyên môn nó khác với người ngoài nghề như hắn.
"Ài, xem ra Chu Tín chỉ có thể dừng bước ở đây rồi."
Trần Lâm nhìn thiên tài trong nhóm đệ tử bình dân giờ đây chỉ có thể vô lực nằm gục trên sân đấu, hắn thở dài đồng cảm với đối phương một câu.
"Ừm, đối phương rất khá, nhưng chắc là chỉ có thể..."
Thường Nguyệt chưa kịp nói hết câu, nàng liền kinh nghi nhìn lại trên sàn đấu, mi mắt hơi nhíu.
Bởi Chu Tín giờ đây thế mà có thể gượng chống đứng lên sau một đòn trọng kích nặng nề vào đầu thế kia.
Này quả thật rất không hợp lý và bất khả tư nghị.
"Đừng nói với ta đối phương sẽ lật kèo đấy chứ?"
Thường Nguyệt chợt có một nỗi nghi hoặc như thế.
Không trách nàng suy nghĩ như vậy, bởi vì cảnh tượng trước mắt quá quen thuộc.
Bởi vì trước giờ chẳng phải bản thân nàng cũng vậy đấy sao, kiệt lực gục ngã, sau đó lại gượng chống đứng dậy để đấu tiếp, lại gục ngã lại đứng dậy, cứ chày cối mãi cho đến khi bản thân có được chiến thắng cuối cùng.
Chỉ là Thường Nguyệt cảm thấy mình có thể làm được vậy cũng không phải điều gì đó quá mức phi lý, thứ nhất là bản thân nàng vốn đã có một thể chất rất tốt và thể lực vô cùng bền bỉ, thứ hai là có Trần Lâm liên tục tiếp tế thể lực và linh đan để hồi phục, ngoài ra còn được chia sẻ bớt gánh nặng lúc chiến đấu cho hắn nên nàng chỉ cần không đột tử thì có thể một lần lại một lần nữa đứng lên là điều bình thường.
Nhưng tên Chu Tín kia thì có cái gì để khiến hắn có thể đứng dậy và lật bàn được đây?
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng Thường Nguyệt vẫn cảm thấy có chổ nào đó sai sai, giống như tên Chu Tín kia có thể lật kèo vậy.
Cảm giác này có chút giống khi bản năng của nàng mách bảo rằng đòn công kích sắp tới có nguy hiểm hay không vậy.
"Quái thật, bản năng của ta thì chưa bao giờ sai, chỉ là có lẽ hôm nay liền phải xem xét lại rồi."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền chú tâm nhìn lại sân đấu.
Nàng muốn biết rốt cuộc là lý trí của nàng đúng hay là bản năng của nàng đúng đây.
...
Trên sân đấu lúc này.
Chu Tín đầu óc mù mịt, ý thức loạn thành một đoàn.
Nhưng hắn vẫn không từ bỏ mà gượng ép thân thể đứng lên.
Hắn đã đi được quá xa để từ bỏ vào lúc này rồi.
Hắn vốn không phải người có xuất thân cao quý hay lợi hại gì, linh căn cũng thường thường không có gì lạ, ưu thế duy nhất mà hắn có là thiên phú dị bẩm có thể giúp hắn sớm học và sử dụng được độn pháp, nhớ thế mà hắn có thể đi tới hàng ngũ thiên tài của ngoại môn.
Nhưng Chu Tín biết hạn mức cao nhất của hắn chỉ tới đó mà thôi, ở Luyện Khí kỳ, hắn còn có thể dựa vào độn pháp để dành lấy ưu thế, nhưng một khi đột phá Trúc Cơ, mọi ưu thế của hắn đều sẽ tan thành mây khói.
Vì vậy nhân cơ hội này, hắn cần phải thể hết giá trị của bản thân, hắn cần tranh thủ mọi đãi ngộ tốt nhất hắn có thể tranh thủ để con đường phía trước thông thuận hơn một chút, để cho hắn dù có đánh mất ưu thế lớn nhất của mình, hắn vẫn có thể dựa vào những ưu thế khác để tiếp tục tiến lên.
Vì thế ngay lúc này đây, hắn không thể từ bỏ được.
"Ài, thật là c·hết tiệt mà."
Cười thảm mỉa mai một câu, Chu Tín từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh đoản kiếm.
Hắn cong người thủ thế, chuẩn bị sẽ sử xuất ra lực lượng lớn nhất của mình hiện có.
Phía bên kia, Cao Tuấn cũng ngạc nhiên khi thấy được đối phương thế mà có thể đứng dậy sau khi lãnh trọn một đấm toàn lực của hắn.
Nhưng khi thấy đối phương thủ thế, hắn liền không ngạc nhiên nữa mà cũng tiến vào thế thủ.
Cao Tuấn biết rằng đối phương mặc dù có thể đứng dậy, nhưng cũng đã là nỏ mạnh hết đà, tuyệt đối sẽ không kiên trì lâu được, hắn chỉ cần kéo dài thêm một chút thời gian thì liền có thể chiến thắng.
Chỉ là dù vậy, nhưng khi thấy thân ảnh của đối phương biến mất trong tầm mắt, sắc mặt Cao Tuấn vẫn trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Hắn thật sự rất ngán ngẫm thể loại đối thủ quá nhanh như thế này, một thân thực lực không cách nào phát huy được mấy phần, chỉ có thể bị đè đánh mà thôi.
"Nhưng không sao, đối phương không có cách nào giữ tốc độ kinh khủng như thế lúc công kích, ta có thể phản ứng, ta có thể làm được."
Tự động viên mình một câu, Cao Tuấn liền nghiêm mặt chờ đợi khoảnh khắc đối phương công kích.
"Vù vù vù!!"
Cảm nhận tiếng gió phần phật phật bên tai, Chu Tín hoàn toàn không có cách nào nhìn được thế giới bên ngoài khi hắn đang trong trạng thái độn pháp như này.
Điều này cũng là nguyên nhân hắn không có cách nào xác định chuẩn xác được mục tiêu của mình để từ đó tiến hành công kích, từ đấy bắt buộc phải giảm tốc xuống mới có thể nhìn thấy kẻ địch ở đâu mới có thể đánh được.
Lúc bình thường, thao tác như thế cũng không có vấn đề gì, dù sao tốc độ của hắn khi giảm tốc cũng vẫn còn nhanh lắm.
Nhưng khi hắn đối mặt với các thiên tài đồng cấp, hắn mới biết bản thân mình có vấn đề cỡ nào.
Những thiên tài kia không có một cái nào là đơn giản, đều có thể cấp tốc phản ứng lại được trong khoảnh khắc hắn giảm tốc ấy.
Cứ thế này hắn tuyệt đối sẽ vĩnh viễn không có ngày có thể trở nên nổi bật, trở nên nổi danh mất.
Vì vậy lần này, Chu Tín quyết định sẽ bước ra khỏi vòng an toàn của hắn.
"Lắng nghe đi, lắng nghe rõ ràng hơn nữa, xác định vị trí của đối phương, sau đó lợi dụng lực lượng trong trạng thái gia tốc để cường hóa công kích."
Mặc dù không phải người xuyên việt, không có kiến thức vật lý về quán tính và gia tốc, nhưng trải qua quá trình sử dụng độn pháp trong thời gian dài, Chu Tín cũng biết được sự tồn tại của chúng, hắn biết được nếu mình có thể tung ra đòn công kích trong trạng thái cực tốc như thế, hắn có thể xuyên thủng bất kỳ loại thủ đoạn phòng ngự nào trong Luyện Khí kỳ.
Chỉ là trước giờ hắn không cách nào làm được, bởi một khi công kích trong trạng thái cực tốc, bản thân hắn sẽ bị lực cản không khí nghiến nát trước.
Nhưng lần này thì khác.
Trong sự kiện có thể quyết định thành tựu của tương lai, hắn bỏ qua tất cả rủi ro, đẩy thính giác của mình lên tới cực hạn để có thể định hình thế giới vào trong đầu mà không cần thông qua các giác quan khác, từ đó có thể rõ ràng kẻ địch ở đâu, sau đó hắn bản thân hắn liền tiếp tục gia tốc phòng tới đối phương.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu như đã liều mạng vậy thì hãy liều mạng tới cùng đi, hắn chỉ cần có thể gia tốc đủ nhanh, khi ấy hắn liền có thể xé rách mọi rào cản trước mắt mà không cần quan tâm về lực cản hay cái gì khác.
Nhưng nếu không được, thì thân thể hắn sẽ trở thành một đống thịt nát.
Này là một ván cược, một ván cược rủi ro lớn, lợi tức cao, rất là đáng để đầu nhập.
Giờ đây Chu Tín mang theo suy nghĩ điên cuồng, toàn thân hắn như viên đạn phóng tới Cao Tuấn.
Tại người sau còn chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm của Chu Tín đã tiếp cận thân thể Cao Tuấn, chỉ cách không phẩy không một giây sau liền có thể đem Cao Tuấn cắt đôi.
"Được rồi, dừng ở đây thôi."