Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng

Chương 145: Nghĩ quá nhiều cũng không tốt




Chương 145: Nghĩ quá nhiều cũng không tốt

Đứng trên sân đấu tận hưởng tiếng vỗ tay và lời khen ngợi cổ vũ của khán giả, Thường Nguyệt vui vẻ dùng ý niệm câu thông Trần Lâm để đắc ý.

"Hắc hắc, thấy ta vừa rồi đánh thế nào?"

Nghe ra được Thường Nguyệt lúc này đang có tâm trạng tốt, Trần Lâm cũng không tiếc lời để khen nàng một câu.

"Đánh rất tốt, đòn cuối cùng rất đẹp mắt, ngoại trừ ra chân hơi nặng một tí thì nhìn chung ngươi vẫn nắm giữ được hoàn toàn nhịp độ trận đấu trong tay của mình."

Nghe vậy Thường Nguyệt liền tươi cười, nàng vừa xuống sân đi tới phòng chờ, trong lòng cùng lúc cũng đang giao lưu với Trần Lâm.

Lúc này Thường Nguyệt đột nhiên liền hỏi:

"Ngươi biết hiện tại vì sao ta vui vẻ vậy không?"

"Vì mới chiến thắng sao?"

"Vì chiến thắng á? Bộ ta trước giờ có thua lần nào sao?"

"Ở Vạn Yêu Sơn Mạch ngươi..."

"Vụ đó không tính."

Nhớ lại một chút hồi ức không mấy tươi đẹp, Thường Nguyệt liền xụ mặt lại sau đó lại nói:

"Ngươi có nhìn ra được tên Tiêu Nghị kia giống người nào không?"

Nghe vậy, Trần Lâm không hiểu ra sao, hắn nghĩ nghĩ, cũng không thấy Tiêu Nghị giống người nào đặc biệt cho lắm.

Chẳng lẽ lại nói Tiêu Nghị nhìn giống phụ thân hắn sao?

"Còn suy nghĩ cái gì nữa a, hắn rất giống ngươi đấy?"



"Giống ta?"

Trần Lâm ngạc nhiên đáp, hắn hoàn toàn không thấy tên kia có gì giống mình cả, khí chất không được như hắn, độ đẹp trai thì lại càng không nốt.

Biết được Trần Lâm cũng đang nghi hoặc, Thường Nguyệt cũng không thần thần bí bí nữa, nàng liền nói ra:

"Cả hai ngươi giống nhau cực kỳ, vô cùng thích suy nghĩ lung tung trong chiến đấu."

"Ách, Tiêu Nghị cũng nghĩ nhiều như thế sao?"

"Phải, không chỉ là nhiều thôi đâu, mà là nghĩ thật mẹ nó quá nhiều, cả trận đấu ta không thấy được có giây phút nào là trong mắt hắn không tràn ngập đủ loại tâm tư, hôm nay tâm trạng ta không tệ, hơi thả một chút cho đối phương có chổ thi triển tay chân, đổi lại là kẻ địch bình thường ta đã sớm giúp hắn xuống âm phủ để cho thong thả suy nghĩ rồi."

Nghe Thường Nguyệt nói vậy, khóe miệng Trần Lâm liền hơi co giật một chút, hắn biết cô nàng này là đang mượn đề tài để nói cho hắn nghe.

Chỉ là hắn cũng không cách nào phản bác được, mặc dù theo hắn nghĩ thì trong đấu pháp mặc dù không nên nghĩ quá nhiều nhưng cũng không thể không suy nghĩ, đánh lung tung vô não rất dễ khiến mình bị đ·ánh c·hết lắm.

Nhưng hắn lại không đánh lại cách đánh vô não của Thường Nguyệt, vì thế cũng không biết nên phản bác làm sao nữa.

"Ài, ta nói ngươi nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn phải nói lại đó là biết suy nghĩ là một lợi thế, nhưng trong vài tình huống, suy nghĩ nhiều thật không tốt đâu, như ngươi vừa thấy rồi đó, tên Tiêu Nghị kia suy nghĩ thật là nhiều, và suy nghĩ cũng rất tốt, luôn suy nghĩ làm sao để đem đối thủ dồn vào chổ c·hết nhưng lại chưa từng nhìn lại để thấy được những suy nghĩ đó cũng đang dồn hắn vào chổ c·hết, đợi đến lúc nhận ra được thì đã quá trễ mất rồi, nếu từ đầu đối phương ổn định làm từng bước nghĩ từng bước thì có lẽ kết quả đã khác, có lẽ sẽ thi triển được hai ba món át chủ bài gì đó rồi mới bị đá ra sân mà không phải chỉ mới dùng được một chiêu liền bị thua mất."

Nghĩ tới trận chiến vừa rồi, Thường Nguyệt liền ngao ngán lắc đầu.

Kia thật là một trận chiến nhàm chán, mặc dù bản thân nàng cũng không phải là không dùng đầu não trong chiến đấu nhưng đó chỉ là trong các tình huống đặc biệt, ví dụ như khi đang sử dụng thân xác của Trần Lâm, hoàn toàn không có đủ lực lượng để ủng hộ cho nàng thoải mái chiến đấu chẳng hạn.

Bình thường, nàng càng ưa thích lấy lực đối lực, lấy kỹ thắng kỹ hơn, tìm kiếm sự kích thích mãnh liệt trong chiến đấu mới là điều nàng tìm kiếm mà không phải chỉ đơn giản là một chiến thắng thông thường.

...

Lúc này đây, trong phòng hồi sức, Tiêu Nghị sau khi trải qua xử lý sơ ngoại thương và được phục dụng linh đan diệu dược để chữa trị thương thế, tình trạng của hắn đã khá hơn một chút, ý thức cũng đã một lần nữa tỉnh lại, nhưng dù vậy hắn vẫn cần nằm đợi trên giường bệnh để nghỉ ngơi thêm một chút.



Lúc này, tâm trạng của Tiêu Nghị không tốt lắm, lại vừa hay lúc này hắn còn mang thương trong người, theo lý thì cần sự yên tĩnh để nghỉ ngơi và lắng lại tâm lý bức xúc trong lòng.

Nhưng lúc này đây một người hạ nhân lại vội vàng chạy vào phòng sau đó quỳ xuống nói:

"Bẩm thiếu gia, ở ngoài có vị tiểu thư muốn gặp ngài ạ."

Vốn đang muốn tức giận vì hạ nhân tự ý vào mà không có sự cho phép của hắn, nhưng khi thấy đối phương hốt hoảng như thế, Tiêu Nghị cũng nhíu mày nghi hoặc không biết hiện tại ai lại có nhã hứng muốn gặp hắn vậy?

"Ai muốn gặp ta?"

"Bẩm thiếu gia, đối phương dùng mạn che mặt không thấy rõ dung nhan, chỉ nói là nàng có chuyện mà ngài sẽ hứng thú."

"Chuyện mà ta sẽ hứng thú sao? Hừ, rất biết cách khêu gợi sự hiếu kỳ của ta đấy, ngươi ra ngoài nói cho người kia, ta không gặp!"

Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Nghị xụ mặt khó chịu vô cùng.

Hắn đường đường là thiếu tộc trưởng của Tiêu gia, đã bao giờ nhận ủy khuất như hôm nay rồi, không chỉ có một nữ nhân dám dẫm vào mặt hắn, hiện tại còn có một nữ nhân khác muốn tới lợi dụng hắn vì mục đích nào đó.

Nếu không phải trong người hiện tại mang thương, Tiêu Nghị giờ đây đã sớm ra ngoài để phát tác.

"Hừ, đều là một đám tiện nhân."

Đợi khi thấy hạ nhân đã ra khỏi phòng rồi, Tiêu Nghị mới thầm mắng một tiếng sau đó mới một lần nữa ngã lưng xuống giường.

Nào ngờ lúc này đây trong phòng lại vang lên một giọng nói:

"Tiêu sư huynh hình như có điều bất mãn với ta nhỉ."

Vừa nghe thấy giọng nói của đối phương, sắc mặt Tiêu Nghị liền chợt biến vội đưa tay muốn kết ấn.

"Ta hôm nay đến đây với thiện chí, không ấy Tiêu sư huynh hãy nghe một chút rồi hẵn động thủ được chứ?"

Nghe đối phương nói vậy, Tiêu Nghị cũng không quan tâm.



Nhưng khi hắn vừa muốn bóp thủ ấn, cả hai tay liền chợt bị cố định hoàn toàn không cách nào nhúc nhích được.

"Cái gì?"

Ngạc nhiên nhìn lại, Tiêu Nghị giờ đây mới thấy được hai tay mình không biết từ khi nào đã bị vô số sợi tơ trong suốt trói chặt, hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được nữa.

"Huyễn Ảnh Linh Tơ? Ngươi là người Doãn gia?"

Tiêu Nghị vừa kinh ngạc nói xong, trước mắt hắn, không gian liền như được vô số sợi tơ đan xen vào nhau giờ đây đều đồng loạt được thu lại, một thân ảnh áo trắng liền hiện ra trước mắt hắn.

Chỉ thấy người này vóc dáng thọn gọn, tóc dài qua vai, chỉ là giờ đây lại mang một tấm mạn che ẩn đi dung nhan.

Dù vậy Tiêu Nghị vẫn cảm thấy quen quen.

Lại nhớ lại một chút tình báo của Doãn gia gần đây, kết hợp với việc người này có thể sử dụng độc môn truyền thừa của Doãn gia.

Tiêu Nghị liền lập tức có đáp án.

"Ngươi là Tr..."

"Tiêu sư huynh, chuyện tâm sự còn để khi khác đi, chúng ta hiện tại làm một cuộc giao dịch được chứ?"

"Giao dịch? Ngươi muốn gì? Và quan trong hơn là ngươi có thể cho ta cái gì?"

Nếu đã biết thân phận của đối phương Tiêu Nghị liền thoải mái một chút.

Một phần vì hiện tại hắn đang ở trong tông môn cũng không sợ đối phương sẽ làm gì đó ảnh hưởng đến tính mệnh của hắn.

Một phần khác là nếu đã biết thân phận của đối phương hắn cũng có nắm chắc để xử lý nếu xảy ra tình huống đối phương gây bất lợi cho hắn, không đến mức gặp chuyện xong cũng không biết đi cáo trạng ai.

Trái với suy nghĩ lung tung của Tiêu Nghị, thiếu nữ thần bí cũng không có nhiều tâm tư như thế, nàng ngay thẳng nói ra:

"Tiêu sư huynh, ngài hận Tô Thường Nguyệt chứ?"