Chương 128: Bảng một đã xong
Màn sáng của trận pháp phủ xuống cũng đại biểu cho trận đấu bắt đầu.
Chỉ là hai người trong trận cũng không bắt đầu vội, Bạch Du lúc này không có vẻ gì là nghiêm túc, ngược lại còn vui vẻ chào hỏi:
"Diệp huynh, lâu ngày không gặp ngươi vẫn khỏe chứ hở."
Không khỏe.
Diệp Vô Nhai hiện tại rất muốn trả lời như thế, nhưng để giữ gìn hình tượng và lễ nghĩa hắn chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ đáp:
"Vẫn còn tốt, nhìn ngươi như thế này chắc không cần ta hỏi thăm lại đâu nhỉ?"
"Hắc hắc, Diệp huynh vẫn lạnh nhạt như ngày nào nha."
"Sai rồi, chỉ là lạnh nhạt với ngươi thôi, nếu đổi lại là một mỹ nữ thì ta ngược lại sẽ rất có hứng nói nhiều một chút."
"Ài, thật là tuyệt tình nha, rõ ràng chúng ta cùng trải qua nhiều như thế mà."
Xoa xoa mi tâm, Diệp Vô Nhai thật sự là nghe không nổi nữa, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
"Không ấy ngươi đầu hàng đi, rời khỏi võ đài liền có thể thích nói sao nói, bao nhiêu cũng được, không ai khó chịu đâu."
Nghe vậy, Bạch Du liền xụ mặt bĩu môi:
"Xì, khô khan, thôi muốn đánh thì đánh một chút cũng được, lâu rồi không giao thủ không biết Diệp huynh còn giữ phong độ như trước không nhỉ?"
"Tới đi rồi biết."
Vừa nói Diệp Vô Nhai liền ra tay trước, linh lực từ trong người Diệp Vô Nhai tuôn trào sau đó hóa thành một cơn lốc quét tới phía trước.
Bạch Du thấy đối phương mới vào liền chơi thật, sắc mặt cũng không cách nào bỡn cợt như vừa rồi nữa ngược lại trở nên nghiêm túc, hắn chuyển đổi linh căn của mình thành Thổ, Mộc, sau đó liền thi triển pháp thuật "Thạch Thụ Đằng Thiên" lập tức một gốc cây khổng lồ liền trồi lên khỏi mặt đất che chắn Bạch Du khỏi cơn lốc trước mặt.
"Nếu nghĩ chỉ cần tránh là được thì ngươi quá ngây thơ rồi, gió của ta ở khắp mọi nơi."
Giọng nói Diệp Vô Nhai vang lên sau lưng Bạch Du, lập tức một luồng phong áp khác liền đột ngột xuất hiện phía sau hướng về lưng Bạch Du đập tới.
"Thạch Giáp Thuật!"
Thạch Giáp nháy mắt ngưng tụ sau lưng thành công cản trở một phần uy lực của phong áp, nhưng cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được xung lực, Bạch Du cứ thế liền b·ị đ·ánh bay.
Nhân lúc này, Diệp Vô Nhai không biết đang ở nơi nao tiếp tục thi triển pháp thuật, vô số phong nhận ngưng tụ sau đó phóng về phía Bạch Du lúc hắn đang b·ị đ·ánh bay hoàn toàn không có cách nào tránh né được.
"Hắc hắc, Diệp huynh ngươi trốn thật là kỹ."
Vào giây phút này, Bạch Du lại đột nhiên cười, sau đó thân thể hắn liền đột ngột tại trên không chuyển hướng.
Thì ra từ đầu tới giờ liền có một sợi rễ bám vào gót chân của đối phương, Bạch Du điều khiến sợi rễ đem mình kéo ra khỏi phạm vi công kích đồng thời hắn cũng nhắm về một phương hướng lập tức thi triển pháp thuật.
"Vạn Tiễn Lưu Tinh!"
Được kéo lại sát bên thạch thụ, Bạch Du biến đổi linh căn của mình trở thành Mộc, Thủy, lập tức hắn liền sử dụng thạch thụ như môi giới, vô số thủy tiễn thông qua các khe hở trên lớp vỏ của thạch thụ bắn ra, uy lực được phóng đại bởi được nén lại trong thạch thụ cứng rắn, một khi được bắn ra liền tựa như từng lưỡi dao nước bắn về vị trí Diệp Vô Nhai đang trốn.
"Ta đã nói rồi, gió ở khắp mọi nơi, không nghe thì thua đi."
Theo sau giọng nói bình tĩnh của Diệp Vô Nhai là cuồn cuộn phong áp nổi lên từ bốn phương tám phía hoàn toàn vây kín thân thể của Bạch Du.
"Ài, được rồi Diệp huynh vẫn đỉnh như ngày nào, Bạch Du chịu thua."
Bạch Du vừa dứt lời, phong áp xung quanh hắn liền rút đi, Diệp Vô Nhai lúc này cũng một lần nữa hiện thân, hắn chấp tay nói một tiếng "Đã nhường rồi" xem như khách khí một chút.
Ở trên khán đài Trần Lâm cùng Thường Nguyệt sau khi xem xong trận đấu chóng vánh vừa rồi, hai người cũng trao đổi không ít.
"Ngươi thấy rõ đối phương làm sao lại biến mất không?"
"Không thấy được, tên Diệp Vô Nhai này dường như có một loại pháp thuật nào đó có thể khiến hắn ẩn tàng thân hình, ngoài ra còn có từng đạo phong áp kia q·uấy n·hiễu khiến cho cả sàn đấu đều tràn ngập linh lực của đối phương, muốn phát hiện hắn ở đâu trong tình huống đó sẽ có chút khó đấy."
"Vậy chẳng phải là gặp đối phương liền tương đương với vô giải rồi sao?"
Nghe vậy Thường Nguyệt liền suy tư một chút, rồi nàng liền đáp:
"Cũng không hẵn là vô giải, hiện tại có chút xa nên ta không cảm giác được, nhưng nếu cùng đứng trên sàn đấu, có lẽ ta có thể cảm nhận được thân nhiệt của đối phương."
"Ngươi có thể làm được như thế luôn á?"
"Cũng không phải chuyện gì quá khó, mà nếu dù cho không cảm nhận được thân nhiệt ta cũng có thể thử cảm nhận chấn động của đối phương phát ra để phán đoán, hoặc cũng có thể dùng lôi linh lực tản mát khắp sàn đấu cũng được, chỉ cần thấy được vị trí nào có hiện tượng dẫn điện nơi đó liền là vị trí của đối phương."
Nghe Thường Nguyệt giải thích, Trần Lâm không khỏi vì ý nghĩ của nàng mà bất ngờ, hắn biết là Thường Nguyệt chắc chắn không có nghiêm túc học qua lý hay hóa gì đâu, nhưng nàng có thể biết được những nguyên lý trên hoàn toàn là do đã từng vô tình hay cố ý thử sử dụng khi đối đầu với kẻ địch.
Nhưng dù là vậy cũng rất là đáng khen ngợi, từ đó có thể thấy được năng lực học tập và tiếp thu của nàng rất cao thậm chí có thể hình dung là thiên tài cũng được, chỉ là đáng tiếc người có thiên phú học tập như thế lại không chịu học mấy thứ đúng đắn.
"Chậc, xem ra là ta lo xa, ngươi sớm đã nghĩ ra kế sách cho mọi loại kẻ địch rồi nhỉ?"
"Hì hì, tất nhiên là thế rồi, haha."
Nghe Thường Nguyệt đắc ý như thế Trần Lâm đoán là có lẽ hắn hiểu nhầm, cô nàng này cũng không nghĩ trước nhiều như thế, chỉ là đi đến đâu mới nghĩ đến đấy mà thôi, nhưng dù vậy thì quả thật đầu óc của cô nàng này cũng không thể khinh thường được, mặc dù không có thể chất đặc biệt gì nhưng Trần Lâm cảm thấy tài năng của Thường Nguyệt còn có ưu thế và vượt xa hơn người có thể chất đặc biệt nhiều, đấy còn là chưa nói đến cái bản năng chiến đấu quái thai không nói lý của nàng nữa, đến này Trần Lâm vẫn không hiểu được cơ chế hoạt động của "radar cảnh báo nguy hiểm trong chiến đấu" của Thường Nguyệt nó hoạt động như thế nào, hắn chỉ biết là nó dường như vô cùng nhạy cơ hồ là chưa từng sai lầm bao giờ.
Trở lại với vòng đấu hôm nay, từ sau trận đấu giữa Diệp Vô Nhai và Bạch Du, các trận đấu khác liền không còn lại quá nhiều sự thú vị hay kịch tính nữa.
Vu Thiên Sơn đánh mười lăm trận thắng hết mười lăm trận, ngay cả Diệp Vô Nhai cũng không phải đối thủ, năng lực ẩn thân của hắn dễ dàng liền bị Vu Thiên Sơn khám phá sau đó một kiếm, Diệp Vô Nhai liền bại.
Mặc dù thua mất một trận nhưng Diệp Vô Nhai sau đó lại tiếp tục toàn thắng, "Độn pháp" của Chu Tín rất nhanh, nhưng Diệp Vô Nhai lại có thể ẩn hình khỏi sự cảm giác của Chu Tín khiến đối phương chỉ có thể bất lực sau đó nhận thua, có điều đáng nói ở đây là Thường Nguyệt sau khi quan sát trận đấu này nàng dường như có phát hiện mới nào đó về năng lực của Chu Tín, trên gương mặt của thiếu nữ lúc ấy liền chợt xuất hiện một nụ cười khó lường.
Người đứng thứ ba của bảng một là Bạch Du, vốn dĩ hắn và Chu Tín đánh ngang tài ngang sức, rút kinh nghiệm khi ăn thiệt thòi với Diệp Vô Nhai, Bạch Du biết mình khi đánh với những đối thủ giỏi ẩn thân như này, lợi thế của hắn là thủ hòa, bởi vì hắn có thể liên tục luân chuyển nguyên tố của linh căn, vì vậy linh lực của hắn cũng giống như ngũ hành tương sinh dồi dào vô cùng, Chu Tín cắt mãi không xuyên được phòng ngự của Bạch Du, linh lực của hắn cũng không bền bỉ được như đối phương vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thua thêm lần nữa.
Vì vậy người thắng bảng một theo thứ tự là Vu Thiên Sơn, Diệp Vô Nhai, Bạch Du, Chu Tín.