Chương 12: Giao dịch đạt thành, kế hoạch kinh doanh trong tương lai
Trần Lâm cùng Diệp Vô Nhai lại uống rượu, lại tâm sự thêm một chút, đến khi cảm giác thủ tục xã giao như thế đã đủ, Diệp sư huynh mới đề cập tới "Hộ Sơn Đại Trận".
"Sư đệ, nếu cảm thấy giá cả đã ổn thì không ngại lấy trận pháp ra cho sư huynh xem một chút chứ?"
Nghe vậy Trần Lâm cũng chợt khó xử mà hỏi ngược lại:
"Ách, sư huynh thật muốn xem? Dù sao "Hộ Sơn Đại Trận" một khi dựng lên thì muốn thu hồi lại cũng không dễ nha."
Nghe vậy Diệp Vô Nhai cũng chợt nhíu mày, quả thật muốn kiểm nghiệm chất lượng của trận này hơi khó, dù sao công trình lớn như thế nếu dựng lên rất mất thời gian không nói thu hồi lại càng mất thời gian, nhưng nếu không dựng trận lên mà vẫn muốn kiểm tra thì chỉ có thể đi thuê trận pháp sư để đánh giá.
Hiện tại thân ở trong tông môn hắn mời đâu ra trận pháp sư?
Cuối cùng Diệp Vô Nhai chỉ có thể thở dài nói:
"Thôi ta tin tưởng hiền đệ mà, vậy khi nào chúng ta giao dịch, việc này tốt nhất sớm một chút dù sao "Ngoại môn thi đấu" cũng gần tới lúc đó mọi việc lại lu bu thêm thì không tốt."
Nghe đối phương muốn nhanh chóng hoàn thành giao dịch, Trần Lâm mừng còn không kịp liền đáp:
"Vậy sư đệ liền nghe su huynh an bài, su huynh muốn giao dịch ngày nào khi đó ta liền sẽ mang nguyên bộ trận pháp tới đích thân giao cho sư huynh."
"Ừm nếu vậy thì hai ngày sau sư đệ lại đến đi, ta hiện tại chuẩn bị về nhà một chuyến để lấy khế đất và linh thạch, hai ngày sau giao dịch xong hai ta lại uống vài chén chứ, lúc đó sẽ có linh tửu đặc sản do Diệp gia ủ đảm bảo sư đệ được uống thoải mái"
"Haha sư huynh thật hào phòng, vậy sư đệ cũng không khách khí."
Hàn huyên thêm vài câu, Trần Lâm liền ra về.
Nhìn bóng lưng đối phương ngày càng xa Diệp Vô Nhai không khỏi thở dài rồi chợt xoa xoa mi tâm, hắn cũng không biết hiện tại tốn hao tiền tài lớn như thế có đáng không, nhưng dù có hay không thì lần này về nhà phải nghe chửi là điều chắc chắn, sau đó hắn còn phải hao tổn nước miếng để thuyết phục cô gì chú bác góp tiền.
Vừa nghĩ đến đây đầu Diệp Vô Nhai liền càng thêm nhức một chút, quả nhiên mấy chuyện tạp vụ thế này hao hơi tổn sức hơn tu luyện rất nhiều, sau kì này hắn quyết tâm phải dốc lòng tu luyện mới được, chỉ cần thể hiện ra được giá trị của bản thân hắn liền có thể như các chân truyền trong nội môn, không cần lo lắng tạp sự nhưng vẫn có thể được chu cấp tài nguyên để tu luyện.
Mà trong lúc Diệp Vô Nhai nghĩ vẩn vơ, Trần Lâm trên đường về động phủ cũng đang suy tư, 75 vạn linh thạch nhưng có 1/2 là tài sản thế chấp, như thế mặc dù không đến nổi thua thiệt lớn nhưng cũng không lời tới cỡ nào.
Hắn đoán tài sản mình nhận được cũng chắc sẽ tựa như hai gian cửa hàng trong Thiên Nguyên Thành, 32 vạn linh thạch có lẽ tương đương 3 gian cửa hàng.
Mặc dù tài sản có thể liên tục sinh lời cũng không tệ, nhưng kinh doanh lại là chuyện rất đau đầu, phần lớn thời gian trong ngày hắn dùng để tu luyện và nghiên cứu trận pháp, phù chú. Thi thoảng rảnh rỗi thì tham gia tụ hội xây dựng nhân mạch, thu thập tình báo nội bộ, thật sự là kiếm không ra thời gian để đi làm kinh tế. Nhưng đem tài sản bán đi Trần Lâm cũng không muốn làm thế, như vậy có khác gì mổ gà lấy trứng đâu, cũng không phải không có lý do mà Diệp gia không tình nguyện bán tài sản đổi linh thạch để trả hắn mà phải dùng thế chấp, như thế chẳng khác gì hắn giá cao thu mua tài sản của đối phương, hiện tại bán tháo thì quá thiếu máu.
"Chậc, không được rồi, xem ra phải bảo Thường Nguyệt thu ít tiểu đệ về sài mới được, dù sao sắp tới nàng cũng phải ra ngoài bán trận pháp và làm nhiệm vụ, tiện đường lại thu mua ít người liền có thể mở cửa hàng."
Nghĩ vậy Trần Lâm liền chuẩn bị câu thông Thường Nguyệt thông báo nàng một tiếng.
...
Một bên khác, lần nữa trở về động phủ của mình, Thường Nguyệt liền thay đồng phục của tông môn thành đồ bó có thể thuận tiện thân thể vận động ở cường độ cao nhất.
Kiểu quần áo này vốn là chưa từng thấy, nhưng Thường Nguyệt vì có thể cùng hưởng ký ức với Trần Lâm nên nàng đồng dạng cũng được trải qua những ký ức đặc sắc về một thế giới khác.
Kiểu quần thun bó và áo bras như thế này là một trong những đồ vật nàng cảm thấy khá thích thú, rất gọn gàng thuận tiện vận động, thấm hút mồ hôi tốt, lại còn có thể tôn lên dáng người của bản thân.
Mặc dù không phải kiểu người quá chăm chú vào ngoại hình, nhưng Thường Nguyệt cũng thường xuyên ngắm nhìn bản thân trong gương, sau đó âm thầm vui vẻ một chút.
"Ài, nếu ta là người ở thế giới kia, chỉ dựa vào vóc dáng như vầy đi làm tiktoker là hết nước chấm hắc hắc."
Ngắm nghía một hồi xong, Thường Nguyệt liền quay người đi vào một căn phòng khá đặc biệt, nơi đây được thiết kế theo phong cách phòng gym hiện đại, là nàng làm nũng hồi lâu với Trần Lâm mời vòi được.
Để mà nói thì thiết kế một phòng gym cũng không khó, các loại tạ đơn tạ đôi... rất dễ làm ra, nhưng khó ở chổ tái hiện lại các thiết bị tập luyện trong phòng gym, Trần Lâm kiếp trước cũng không phải chuyên về mảng máy móc nên hắn đánh phải dùng linh văn và trận pháp và mất khoảng một tuần để tạo ra các loại máy tập tương tự.
Mặc dù hơi tốn tinh lực, Thường Nguyệt cũng cảm giác hơi ngượng ngùng, nên cũng tập luyện khá ra sức, vì thế nên hiệu quả cũng khá là khả quan, từ thể lực, sức mạnh, tốc độ đều được nàng tăng tiến thêm rất nhiều so với tiêu chuẩn của cảnh giới.
Cứ thế, mỗi ngày nếu không bận rộn việc gì gấp, Thường Nguyệt đều dành ra 3-4 tiếng để rèn luyện thể chất, không thể không nói nàng thật sự rất thích kiểu tập luyện như thế này, sau mỗi buổi tập hà khắc là giai đoạn thân thể nhức mỏi inh ỏi vô cùng, nhưng chỉ cần chịu đựng qua rồi Thường Nguyệt có thể cảm giác được từng sợi cơ bắp của bản thân có sự phát triển, cảm giác thân thể càng ngày càng rắn rỏi, đường nét cơ bắp càng rõ rệt, mặc dù hình thể có phát triển thêm một chút khiến nàng trông có vẻ cao hơn tiêu chuẩn của nữ nhân bình thường một chút, nhưng dù vậy cũng không có chút nào làm giảm mỹ quan của bản thân.
Cảm giác cứ cố gắng là sẽ được hồi báo như thế này quả nhiên là rất phát nghiện, mặc dù tu luyện cũng có thể mạnh lên nhưng Thường Nguyệt cũng không thích mạnh lên như thế lắm, mặc dù nàng được trời phú cho thiên phú không thấp, lại còn sở hữu ngộ tính khá cao, nhưng bản tính vốn là người năng động hoạt bát nàng thật sự không thể nhịn được để mà ngồi một chổ mấy tháng liền để tu luyện, như thế không chỉ rất bức rức khó chịu vì không được gặp Trần Lâm, mà còn ngột ngạt, tâm thần không yên, đầu óc khó tĩnh lặng được.
Cụ thể là sợ ai đó ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt...
Vì vậy, nàng thường mỗi khi đột phá cảnh giới sẽ hảo hảo rèn luyện thể chất một đoạn thời gian để làm quen với sức mạnh mới, ngoài ra còn nhanh chóng đẩy tố chất thân thể lên trạng thái tốt nhất, tới khi rèn luyện hiệu quả dần dần yếu bớt nàng mới có thể bất đắc dĩ ngồi xuống tu luyện tiếp.
Nhưng dù vậy, Thường Nguyệt cảm giác tốc độ tu luyện của bản thân lại không giảm mà còn tăng thêm một chút so với ngồi không hấp thu linh khí trong thời gian dài. Chuyện này có lẽ bởi vì trạng thái thân thể quá tốt mới khiến hiệu suất tu luyện tăng thêm đi, ngoài ra công lao của Trần Lâm là một phần không thể thiếu.
Mặc dù Trần Lâm thiên phú nát bấy, tu luyện chậm chạp khó khăn, nhưng bởi công pháp đặc thù nên tổng lượng linh lực của hắn cũng rất dồi dào, dù thua kém nàng mấy cảnh giới nhưng đem toàn bộ linh lực của Trần Lâm chuyển qua cho nàng mặc dù không lấp đầy được toàn bộ đan điền nhưng cũng có thể lấp đầy được hơn một nửa.
Nếu là người khác, bỗng nhiên nhận lấy lượng lớn linh lực nhập thể như thế, mặc dù linh lực cực kỳ ôn hòa có thể chuyển hóa thành của mình để sử dụng, nhưng đột ngột nhận một lượng linh lực như thế trong thời gian ngắn có thể khiến thân thể tu sĩ căng quá mức, tựa như một quả bóng bay được bơm quá nhiều khí hydro có thể dễ dàng nổ tung, mặc dù tu sĩ không đến mức bị nổ tan xác như bóng bay nhưng nội tạng kinh mạch nát nhừ là chuyện tất nhiên, nhưng trùng hợp Thường Nguyệt lại có thói quen rèn luyện thể chất quá tốt, đồng thời song linh căn cũng vốn sở hữu khả năng vận chuyển và thích ứng linh lực ở cường độ cao khiến cho nàng có thể ung dung tiếp nhận linh lực từ Trần Lâm mà không có vấn đề, điều này tựa như đổi bóng bay thành bóng bằng da, như thế thì bơm càng nhiều khí để càng căng càng tốt, ít khí một chút lại cảm giác không đủ căng.