Chương 112: Thiên Đồ độ kiếp
Trí tuệ, một món quà vô giá mà bất kỳ sinh vật nào cũng khao khát có được.
Chỉ có trí tuệ, chỉ có tư duy, sự tồn tại của ngươi mới có ý nghĩa.
Bởi như Trần Lâm đã từng nói lại một trong những câu nói bất hủ của nhân loại ở thế giới của hắn:
"Tôi nghi ngờ, tôi tư duy, nên tôi tồn tại."
Tư duy, hay gọi chung là "Ý thức" là bằng chứng không thể hoài nghi về sự tồn tại của cá nhân đó.
Nhưng nếu có tư duy thì có tồn tại.
Vậy những vật vô tri thì sao, những thứ vô hình thì sao? Liệu chúng có tồn tại hay không?
Liệu rằng "Ý thức" mới là thứ vượt cao hơn tất cả, thế giới vật chất chỉ là giả tượng được hình thành và trừu tượng hóa bởi ý thức thông qua sự phức hợp của cảm giác, liệu rằng chân lý có phải như vậy hay không?
Nếu là lúc trước, à không, nếu là vừa nãy, Thường Nguyệt sẽ quăng câu hỏi ấy ra khỏi đầu ngay tức khắc, vì nàng không biết được câu trả lời.
Nhưng giờ đây Thường Nguyệt lại không ngừng suy nghĩ xâu xa thêm.
Bởi nàng dường như phát hiện một khía cạnh nào đó của thế giới.
Trần Lâm thường nói là "Ý thức" là sự phản ánh hư ảo của thế giới khách quan để tạo thành "Ý thức" chủ quan.
Nhưng nếu có một thứ khác được sinh ra từ quá trình phản ánh hư ảo của "Ý thức" thì lúc này "Ý thức" là khách quan hay chủ quan? Liệu có "Chân lý" thật sự hay không, hay tất cả chỉ là sự tương đối phụ thuộc vào hệ quy chiếu được chọn.
Bởi rất rõ ràng, mọi loại "Ý" trên đời đều không tồn tại, bởi chúng không có tư duy thì không thể có ý chí riêng được.
"Kiếm ý" "Đao ý" "Thương ý"... đều là nói nhảm, tất cả đều là một, đều là "Ta ý".
"Ý" của các "Kiếm tu" "Đao tu"... được hình thành từ quá trình phản ánh hư ảo "Ý thức" của bọn hắn vào binh khí, nhưng bọn hắn lại không biết điều đó, ngược lại coi "Ý" "Linh" hay là bất cứ cách gọi nào khác tương tự là một loại quy tắc của thế giới vật chất mà không biết đó là "quy tắc mà bọn hắn không biết đã đặt ra từ bao giờ" là đường mòn để lại sau khi bọn hắn đi qua nhưng lại không biết được mình đã từng đi qua.
Đa phần "Kiếm tu" "Đao tu"... trên đời đều chạy theo thứ xa vời được gọi là "Kiếm ý" "Đao ý"... mà hoàn toàn không biết bọn hắn chỉ đang đuổi theo bước chân của chính mình, vĩnh viễn sẽ không thể bắt kịp được, bọn hắn dành cả đời để cảm ngộ thứ sản phẩm hư ảo như "Kiếm ý" "Đao ý"... mà không biết nó được hình thành từ sự phản ánh ý thức của chính bọn hắn.
Đôi lúc có lẽ chỉ cần quay đầu sau đó đi lùi vài bước bọn hắn liền có thể chạm tới được đỉnh cao của "Kiếm ý" "Đao ý"... chính là ý chí cốt lõi của chính bản thân mình.
Nhưng đáng tiếc, mọi người chỉ có càng chạy càng nhanh, càng lúc càng liều mạng đuổi theo, mấy ai có thể ngừng lại để tự vấn bản thân thật sự muốn gì, bởi vì chỉ có hiểu được bản tâm mình muốn gì, binh khí trên tay của bọn hắn mới biết được nó là loại "Ý" gì.
Lúc này đây Thường Nguyệt lại nhớ tới những cảm ngộ Hà trưởng lão đã chia sẽ.
Có lẽ hắn cũng không nhận ra bản chất "Đao ý" của hắn, tuy nhiên hắn lại biết mình đang cầm đao để làm gì.
Hắn không liều mạng chạy theo "Đao ý" hắn bắt "Đao ý" của hắn phải chạy theo hắn, cho dù phải hủy đi truyền thừa của tiên nhân hắn cũng không tiếc, vì thế nên "Ý chí" của hắn được hiện thực hóa bằng cách được phản ánh hư ảo, và sản phẩm là "Đao ý" của Hà Thiên Đồ, giống như "Ý thức" phản ánh thế giới để tư duy, "Đao ý" của hắn phản ánh hư ảo "Ý thức" của hắn nên cũng đã có thể "tư duy" tựa như "Ý thức".
"Vậy là cốt lõi là trước tiên phải nhận ra "chính mình" cái đã."
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt liền tự vấn lại bản thân.
Rốt cuộc nàng muốn cái gì?
Nói thật thì nàng muốn nhiều thứ lắm, ví dụ như được yêu đương với Trần Lâm, được ăn cơm hắn nấu, được hắn dịu dàng chăm sóc, được chiến đấu đã tay mỗi ngày, được gây bất ngờ, được...
Nói chung rất là nhiều, ngay cả chính nàng cũng không biết hết được mình muốn những cái gì hay ghét những cái gì.
Có lẽ chỉ có tìm được "mong muốn cốt lõi nhất" nàng mới có thể đi ra được bước đầu tiên trên con đường dựng lên "Thế" của mình.
"Ài, thật là phiền phức mà, phải làm sao mới biết được mình muốn cái gì giờ?"
Thường Nguyệt trong lòng càu nhàu một tiếng.
Nàng tựa như một người đang đứng ở một giao lộ với vô số ngã rẽ, trong đó hầu như tất cả đều là đường cụt chỉ có một con đường thông suốt duy nhất.
Nàng không chỉ buộc phải lựa chọn, mà còn phải lựa chọn đúng.
"Làm sao để mình biết được đâu là đúng bây giờ?"
"..."
"Khoan, bản thân ta không biết nhưng có cách để biết nha."
Đột nhiên lúc này linh quang khẽ động, Thường Nguyệt đột nhiên liền nhớ về một môn bí thuật rất chi là "Triết".
Bí thuật "Chân Ngã".
"Thật sự là chạy đâu cho trời khỏi nắng, xem ra cuối cùng cũng không thể không học thứ này rồi."
Nghĩ tới đây Thường Nguyệt liền cảm thấy oải cả người, nàng mặc dù cũng thấm được một ít "Triết Học Đại Đạo" nhưng chỉ là lúc kiến thức cơ bản.
Muốn vận dụng những gì đã biết để mà giải thích, diễn dịch, quy nạp và tổng kết lại môn bí thuật "Chân Ngã" thì thật sự là gánh nặng đường xa lắm.
Nhưng khổ cái không học thì nàng lại không biết mình là ai, không biết mình là ai nàng liền có thể bị tụt hậu so với người khác, mà nàng thì vô cùng, cực kỳ, rất là không thích bị thua người khác trong lĩnh vực mà nàng giỏi.
Nếu dám luôn tự tin tự nhận bản thân là nhất, là thượng đẳng giữa chúng sinh bình đẳng, nàng tuyệt sẽ không chấp nhận bản thân vì buông thả nên để người khác vượt mặt.
Nói ngắn gọn là nàng không muốn thua ai hết, không có lý do vì sao lại không muốn thua, Thường Nguyệt lười viện lý do lắm, chỉ đơn giản là nàng không muốn thua một ai.
Vì vậy nên bí thuật "Chân Ngã" đã thành bắt buộc, không thể không học.
"Ầm!!"
Ngay lúc Thường Nguyệt suy tư nhiều thứ, trên trời, lôi vân cũng không vì suy nghĩ của nàng mà ngừng tụ tập lại.
Giờ phút này bầu trời đã hoàn toàn bị mây đen mù mịt bao phủ, lôi hải tứ ngược giữa trời cao không ngừng phóng thích uy áp kh·iếp người của "Thiên Địa Đại Thế".
Quá trình độ kiếp chuẩn b·ị b·ắt đầu rồi.
Thường Nguyệt đừng bên bờ cũng từ trong mớ suy nghĩ thoát ra.
Nàng ngẫng đầu nhìn bầu trời, lờ mờ có thể thấy được một bóng người quen thuộc đang bình tĩnh đạp không đứng ở nơi đó.
Không ai xa lạ, chính là Hà trưởng lão, Hà Thiên Đồ.
"Uy lực thiên kiếp thế mà đã tích lũy đến mức thế này rồi sao, hắn có thể gánh được chứ."
Trên trời cao, chư vị Kim Đan nhìn Hà Thiên Đồ đừng giữa thiên địa, tư thái ngang tàng chờ đợi thiên kiếp khiến mọi người đều không thể không lo lắng, vài người nhịn không được mà hỏi người bên cạnh, dù sao có thể thỏa mãn điều kiện đột phá cực phẩm kim đan cũng không dễ, nhưng đột phá được thiên kiếp của cực phẩm kim đan thì lại càng không dễ, có thể nói câu cửu tử nhất sinh cũng không đùa.
Chỉ là trái ngược với tâm tình của mọi người ở đây, chân truyền Tư Cát Hàn Minh vẫn ung dung uống rượu, không chỉ không có vẻ gì là lo lắng, hắn còn chợt hường về Hà Thiên Đồ mà hét lớn:
"Lão Hà, nghe bảo lúc trẻ ngươi không sợ trời không sợ đất, rất là có bản lãnh đúng không, hiện tại ta thách ngươi lát nữa vừa độ thiên kiếp vừa chồng cây chuối đấy, dám không?"