Chương 103: Một đang người khổ như trâu, một người đang kéo xì dách
Lúc này Trần Lâm đang nghiên cứu giữa chừng thì đột nhiên nhận được ý niệm của Thường Nguyệt muốn kết nối.
Thấy vậy Trần Lâm cảm thấy hơi ngoài ý muốn, dù sao giờ này chẳng phải đối phương đang ở trong Thiên Nguyên Thành sao.
Chẳng lẽ lại gây ra phiền phức mới gì rồi?
Nghĩ vậy, Trần Lâm liền kết nối để nghe thử.
"Cứu với Trần Lâm, ta không biết cách quản lý thuộc hạ, đám người này ngu quá chả biết làm gì cả, mới đấy mà nửa tòa nhà đều sập mất rồi."
Vừa bắt máy liền nghe được giọng Thường Nguyệt kêu than, Trần Lâm giờ phút này không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn lúc này chỉ có thể cảm khái, quả nhiên không hổ là Thường Nguyệt.
"Được rồi, bình tĩnh, kể lại đầu đuôi ta nghe một chút."
"Chuyện là..."
Nghe xong, Trần Lâm cũng hiểu đại khái tình huống.
Dù sao đám người Thường Nguyệt thu đều rất trẻ, chỉ mới hai mươi trở xuống, không đào tạo mà giao việc cho bọn hắn làm thì không hỏng mới là lạ.
Mà nghĩ như vậy, Trần Lâm cũng dường như có điều suy tư mà gãi cằm vài giây.
Lượng công việc của hắn ngày càng lớn, kiếm tiền, nghiên cứu linh văn, phát triển ".Flut" học vẽ phù, học bày trận, xã giao, vân vân...
Vốn dĩ đã đủ bận tối mày tối mặt, giờ đây lại còn phải phát triển các "Thư viện" cho lập trình linh phù.
Thời gian càng ngày càng thiếu thốn khiến Trần Lâm biết không thể cứ như vậy được.
Hắn cần có người hổ trợ.
"Có lẽ nên thu một ít đệ tử."
Nếu đã không đủ thời gian và tinh lực để lập trình nữa thì dứt khoát không cần làm nữa, để công việc khổ lao ấy cho người khác làm, hắn làm quản lý chỉ cần giá·m s·át công việc và giao nhiệm vụ thôi là đủ.
Kiếp trước trước khi hẹo, hắn cũng đang ở cấp quản lý, cũng biết một số thao tác để xây dựng đội ngũ, một lần nữa tổ chức ra một phòng ban IT cũng không khó, chỉ là vướng cái là phải đào tạo lại từ đầu thôi.
"Đào tạo thêm người học ".Flut" có thể dời đến sau khi Trúc Cơ, hiện tại trước tiên phải lo cho rắc rối của Thường Nguyệt cái đã."
Nghĩ vậy, Trần Lâm cũng thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi động phủ, chuẩn bị cũng đi một chuyến Thiên Nguyên Thành.
Trước khi nhập thành, hắn cũng không quên cải trang một chút, sau đó liền đi thẳng đến một xưởng thợ mộc để thuê người tu bổ lại kiến trúc, đồng thời cũng đặt làm một chút vật gia dụng cần thiết.
Sau đó liền mang theo thợ xây đi tới khu vực nơi đám người hạ nhân tụ tập.
Đám người Hạ Vũ thấy Trần Lâm tới, sau lưng còn có mấy vị thợ xây, bọn hắn liền biết đây là người tiểu thư phân phó.
Hạ Vũ đi lên trước hành lễ liền nói:
"Tiên sinh, nơi này đã được thanh lý sơ qua một chút, không biết khi nào chúng ta sẽ bắt đầu tu bổ lại?"
"Tu bổ cứ đợi một chút, hiện tại ta sẽ sắp xếp lại đội ngũ một chút."
Trần Lâm cũng nghe Thường Nguyệt kể sơ qua về đám người này, cũng biết một chút tình huống.
Vì thế hắn bổ nhiệm thêm một người khác để làm giá·m s·át, tên Hùng Cương, là người cao lớn nhất trong đám.
Sau đó liền câu thông với các thợ xây một chút rồi mới bắt đầu công việc tu bổ nơi này.
Trần Lâm thì dắt theo Hùng Cương và tám người khác đi đến tòa nhà để dọn dẹp thanh lý sơ một chút.
Có hắn giá·m s·át, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, cũng không có bị sập nhà nữa, nhưng Trần Lâm vẫn dự định sửa sang lại một chút.
Thường Nguyệt định dùng nơi này để mở tiệm đổ thạch, nhưng Trần Lâm cân nhắc sơ qua liền thấy không hợp lý nên bác bỏ.
Dù sao đổ thạch dính dáng tới lợi ích to lớn lắm, mà lợi ích to lớn thì cũng cần có nắm đấm cũng to không kém.
Vì vậy để biết phiền, Trần Lâm liền dự định mở một quán ăn nhỏ nhỏ.
Mặc dù ăn uống không quan trọng lắm đối với tu sĩ, nhưng nếu có đồ ăn ngon, giá lại rẻ, bọn hắn cũng tình nguyện dùng một chút.
Còn làm sao để mà bán giá rẻ nhưng vẫn có lời á?
Thì cắt thịt mỏng mỏng tí là được, dù sao cũng không cần ăn thịt đến no căng bụng, chỉ cần cắt lát mỏng để ăn lấy vị thì chắc cũng không ai có ý kiến gì đâu.
Có sẵn ý tưởng trong đầu, Trần Lâm liền bắt đầu triển khai từng bước.
Đầu tiên là chọn lựa nơi nào để mở quán, yêu cầu là đường đi phải rộng và dễ thấy.
Sau đó là chọn món, này thì Trần Lâm dự định bán các món nước như bún, phở, hủ tiếu... không vì gì khác, chỉ vì nấu rất tiện và phục vụ nhanh chóng.
Và thứ ba đó là bắt đầu đào tạo lại đám thuộc hạ.
Trần Lâm muốn mở quán phở không phải vì hắn cần ít tiền lời từ việc cắt xén thịt trong tô của khách, cái hắn muốn là khiến đám người Thường Nguyệt thu phải trải qua cảm giác lao động khổ sở, đồng thời cũng tiện thể quan sát tính tình của đám người này một chút để xem người nào thích hợp thăng tiến người nào nên bị đào thải.
Có thể tương lai, người được học tập ".Flut" của hắn sẽ là một hoặc một vài người trong đám thiếu niên thiếu nữ này cũng nên.
Đợi sửa sang lại quán thì đã là chuyện hai tuần sau.
Trong thời gian này, Trần Lâm một bên giá·m s·át tiến độ sửa chữa và tu bổ lại hai tòa nhà, một bên thì đào tạo lại đám thiếu niên thiếu nữ những thứ cơ bản và thiết lập một bộ quy tắc thưởng phạt, và các đãi ngộ tương ứng của từng vị trí.
Để kích thích sự năng nổ của đám người, Trần Lâm cho ra đãi ngộ tương đối tốt với Hạ Vũ và Hùng Cương và Cảnh Bình, một phần là để kích thích lòng cầu tiến của mọi người, một phần khác là hắn muốn đầu tư thử xem hai người này có làm được trò trống gì hay không.
Mà trong lúc đó, khác với Trần Lâm đang bận bịu tối mặt tối mày thì Thường Nguyệt làm vung tay chưởng quỹ trực tiếp ủy quyền hết cho Trần Lâm, bản thân nàng thì nằm trong nhà trọ cùng hai vị thị nữ kéo xì dách.
"Nào Tử Lăng, ngươi nghĩ cho kỹ mặc dù chỉ là hai lá nhưng đụng là phỏng tay đấy, coi chừng ngươi mất bữa cơm..."
Thường Nguyệt định sử dụng lời nói để dọa lui Tử Lăng, nhưng hiển nhiên là vô tác dụng, Tử Lăng không nhận chiêu này, nàng trực tiếp lật bài.
16 điểm.
"..."
Bầu không khí chợt tĩnh lặng, sắc mặt Thường Nguyệt thì lúng túng trong khi Tử Lăng chỉ ngồi đó nhìn chăm chăm vào nàng.
Này quả nhiên là dù ở thế giới nào thì định luật dằn dơ vẫn luôn phát huy tác dụng, đứa gáy bẩn nhất vĩnh viễn là cái đứa dằn dơ.
"Hừ, coi như ngươi lợi hại."
Thua mấy ván liên tiếp, Thường Nguyệt vẫn không phục, nàng không tin là "Thần bài" như mình lại thua liên tục nhiều như vậy, chắc chắn là do xui thôi, ván sau nhất định sẽ gỡ được.
"Ngươi cũng khui bài Hạ Hi lẹ đi, rồi chúng ta đánh ván mới."
Vội vàng muốn gỡ, Thường Nguyệt không kiên nhẫn liền hối Tử Lăng.
Nghe vậy Tử Lăng liền quay sang nhìn Hạ Hi.
Một người lạnh nhạt tĩnh mịch như nước, một người thì sắc mặt vô cùng khẩn trương, cả người thi thoảng liền run rẩy mấy cái.
Tử Lăng liếc nhìn bài trên tay mình.
18 điểm, không cao không thấp.
Lại nhìn Hạ Hi một cái, nàng hơi cân nhắc rồi cũng không định rút tiếp trực tiếp lật bài của đối phương.
20 điểm.
"..."
"..."
Nhìn dáng vẻ cô thị nữ mới lúc này, khóe miệng Thường Nguyệt không khỏi hơi giật giật.
20 điểm rồi thì ngươi còn run cái quỷ gì nữa, không phải là nên đắc chí mũi hướng lên trời mới đúng sao, dù sao cũng gần như thắng chắc.
Ngay cả Tử Lăng cũng hơi bất ngờ, không nghĩ tới cũng có ngày nàng đọc vị sai, đối phương thế mà có thể diễn đến mức như thế để lừa nàng lật bài.
Biết đây là đối thủ đáng gờm, Tử Lăng cũng trở nên nghiêm túc một chút, mặc dù sắc mặt nàng cũng chưa từng thay đổi.
Còn "Vua diễn xuất" Hạ Hi vừa chiến thắng được người thắng cả "Thần bài" giờ phút này bị nhìn chằm chằm cũng không vui vẻ nỗi.
"Làm ơn mà... đừng nhìn ta như thế... ca ca cứu ta..."