Muốn Thoát Khỏi Anh

Chương 47: Thanh bạch




Cô nhìn khung cảnh xung quanh, rồi lại nhìn Quang Viễn.

Cảm xúc lúc này là gì? Là yêu hay cảm kích.

Nguyệt Thiền nhoẻn miệng, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía anh, lòng mền nhũn, nói:

“Cảm ơn anh, rất nhiều.”

Quang Viễn nhanh chóng đi lại bên cô, tay vươn lên vuốt ve má hồng, anh đòi hỏi:

“Cảm ơn suông vậy thôi à?”

Người ta thường nói cao thủ không bằng tranh thủ, nhưng Quang Viễn đây có cả hai:

“Phải thưởng cho anh đi chứ.”

Nguyệt Thiền nhìn con người tham lam này, không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề, cô nói:

“Xoa đầu nhé?”

Anh cảm thấy không đủ, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô:

“Em nghĩ đủ không?”

Nguyệt Thiền nhanh gọn nói:

“Đủ chứ.”

Quang Viễn bất mãn, sắc mặt không tốt, anh nói:

“Đủ đâu mà đủ, ít nhất cũng phải hôn anh một cái chứ.”

Giọng nói này lại có chút hờn dỗi, khóe môi cô khẽ cong, thật quá trẻ con.

Nguyệt Thiền kiễng chân, muốn hôn anh bất ngờ, nhưng cô tính toán sai rồi. Còn một chút nữa mới tới môi, một chút nữa, Nguyệt Thiền cố gắng thêm một chút, nhưng lại không thành, không khí vừa ngượng ngùng vừa ám muội.

Quang Viễn suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô không thấp, chính là anh quá cao.

Quang Viễn cúi đầu, tiếp nhận nụ hôn nhẹ nhàng thanh thuần. Cánh môi nhẹ nhàng tiếp xúc, tạo cho hai con người này một thứ cảm xúc khó tả, trái tim lúc này rộn ràng hơn bao giờ hết.

Vành tai Nguyệt Thiền đỏ ửng, cô kiễng đến nỗi mỏi chân rồi, muốn rời khỏi môi anh. Quang Viễn lại không muốn, chỉ vừa rời vài giây đã không chịu được. Anh nắm lấy eo nhỏ của Nguyệt Thiền, vẫn cứ không chịu rời, đầu lưỡi tạo của Quang Viễn tạo ra sự tiếp xúc ẩm ướt trên thịt hồng.

Cô quen rồi.

Nguyệt Thiền dùng sức đẩy anh ra, mặt đỏ môi hồng, nói:

“Được rồi.”

Quang Viễn nghe vậy, anh cúi đầu hôn lên má cô:

“Chưa được.”

Xunh quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió là rõ ràng nhất, Nguyệt Thiền cúi đầu. Nhìn xuống dưới nền tuyết trắng, mềm giọng nói:

“Như vậy được rồi.”

Vành tai cô ửng đỏ, nhiệt độ cơ thể lại tăng.

Quang Viễn không đòi hỏi nữa, anh vuốt ve mái tóc đen dài, giọng nói trầm khàn:

“Em muốn nặn người tuyết không?”

Nguyệt Thiền ngước lên nhìn Quang Viễn, cô khẽ gật đầu.

Anh lấy từ trong túi ra một cặp bao tay, cẩn thận đeo nó vào tay Nguyệt Thiền, vừa làm vừa nói:

“Thế thì phải đeo cái này vào, không sẽ lạnh lắm đấy, biết chưa?”

Quang Viễn đây là đang dạy bé con nhà mình cách giữ ấm.

Cô đeo bao tay màu trắng sữa vào, ấm áp mềm mại, lại nhìn Quang Viễn.

Nguyệt Thiền hỏi:

“Thế anh không có à?”

Anh cười, nói lời thật lòng:

“Anh có em rồi còn gì, khi nào lạnh thì nắm tay em.”

Cô nghiêm túc nói:

“Đeo vào, không lạnh bây giờ.”

Nguyệt Thiền liếc mắt với Quang Viễn, anh nào có dám từ chối, thế là kế hoạch nắm tay vợ đã thất bại.

Cô nhìn bóng lưng Quang Viễn quay trở vào xe, khẽ nói:

“Đeo vào vẫn nắm tay được mà.”

Nguyệt Thiền ngồi xuống, cô vơ lấy tuyết dày trên đất, nặn một hình tròn nho nhỏ. Nguyệt Thiền thích tuyết lắm, cô thích cái màu trắng thanh bạch của nó, Nguyệt Thiền từng ước nếu con người mà được thanh bạch như vậy thì thật tốt.

Rồi cô lại cười, nụ cười chua xót đau đớn, Nguyệt Thiền tự nói:

“Không phải mình cũng giống bọn họ à.”

Đúng, cô cũng phải có dã tâm, có mưu kế, có ý nghĩ xấu xa. Để có thể sống, trong xã hội này, mấy ai có thể thanh bạch như tuyết được. Trong sạch, không nhơ bẩn, thật quá xa xỉ.

Đoạn ký ức khi nhỏ lại ùa về, làm Nguyệt Thiền rất khó chịu, không muốn nhớ nhưng vẫn nhớ:

Cô mang tâm trạng u sầu nhìn ra ngoài trời, Nguyệt Thiền buồn chán nằm dài trên giường, lúc lúc lại nhìn ra ngoài qua cửa kính trong suốt. Thời tiết không tốt, mây mù âm u kéo tới giăng kín một khoảng trời, cô nói nhỏ:

“Sắp mưa rồi.”

Nguyệt Thiền ngồi dậy, bước xuống khỏi giường, tóc dài buông xõa. Bây giờ đang là nửa đêm, cô vì mơ thấy ác mộng như thường lệ mà tỉnh giấc, không muốn ngủ nữa.

Nguyệt Thiền tùy tiện lấy đại một cái áo khoác mỏng, bước xuống dưới nhà, cô muốn uống một chút trà thảo mộc. Ban đêm tĩnh lặng, lại vang lên nhưng âm thanh tà dục đáng xấu hổ, phát ra từ phòng khách.

“Vợ anh có đẹp bằng em không?”

“Ưm… đừng…”

Giọng nói trầm khàn của ông Đỗ vang lên:

“Em nhắc tới con đàn bà đó làm cái gì? Quên đi.”

Tay Nguyệt Thiền nắm chặt, chặt tới mức móng tay đâm vào da thịt đến đỏ. Cô nhanh chóng quay đầu, không còn cảm thấy khát nữa. Dù chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ Nguyệt Thiền cảm thấy quen thuộc.

Mối quan hệ giữa bố mẹ cô ngay từ đầu đã không có hạnh phúc, chưa bao giờ có chữ tình. Bố Nguyệt Thiền có nhân tình, mẹ cô cũng vậy, họ tạo dựng ra bên ngoài là một gia đình hạnh phúc ấm êm.

Cũng chỉ là vỏ bọc che mắt người đời.

Trở về thực tại, cô khẽ nói:

“Nhớ lại làm gì chứ?”

Thật khiến người ta đau thấu tâm can.

Bỗng nhiên khóe mắt Nguyệt Thiền có chút ướt, lặng lẽ rơi lệ, cô cảm thấy tức giận, sao bây giờ mình mỏng manh thế này, có một chút mà cũng khóc.

Nguyệt Thiền tự mắng mình:

“Đồ yếu đuối.”