Muốn Thoát Khỏi Anh

Chương 41: Giúp đỡ




Con người này đúng là thật lắm trò.

Cô lắc đầu:

“Còn lâu.”

Quang Viễn cười, anh kiên nhẫn nói:

“Ừm, thế để anh đợi.”

Đúng thật là cái miệng này giỏi nhất nói lời mật ngọt.

Nguyệt Thiền thủ thỉ vào tai Quang Viễn:

“Thế cứ đợi đi.”

Anh đáp lại cô bằng đôi mắt mang theo ý cười.

“Em muốn đi tận hưởng tuần trăng mật của chúng ta không?”

Nguyệt Thiền không nói, chỉ gật đầu.

Quang Viễn rời tay khỏi thân thể mềm mại kia, ngồi thẳng dậy, anh dịu giọng nói:

“Dậy thôi, muốn anh bế mới dậy à?”

Cô cười thầm, chuyện này chính Nguyệt Thiền còn chưa từng nghĩ tới, cô muốn làm một người vợ thực thụ, yêu và được yêu. Nguyệt Thiền giơ tay về phía Quang Viễn, mềm giọng nói:

“Bế em đi.”

Anh sững người, trong một thoáng qua đi, hình ảnh cô gái năm xưa hiện về. Vẫn là cái ánh mắt xinh đẹp ấy, khiến người khác si mê, đau lòng. Quang Viễn ôm Nguyệt Thiền, nuông chiều bế thân thể mềm mại lên, anh nói:

“Ừm, anh bế em.”

Cô chầm chậm tiếp nhận Quang Viễn, chầm chậm mở lòng. Nguyệt Thiền biết, thứ tình yêu mình dành cho anh thực sự không quá lớn, không nhiều như Quang Viễn đã dành cho cô. Nguyệt Thiền thương anh, yêu anh.

Cô chủ động vòng tay ôm lấy cổ Quang Viễn, không biết chính xác mình làm vậy có đúng không, hay đã quá vội vàng rồi. Nguyệt Thiền cúi đầu, chẳng dám nhìn vào mắt người đang bế mình, lúc này cô mới nhận ra.

Sao quần áo mình lại thay rồi?

“…”

Đường nét trên khuôn mặt như bị đông cứng, Nguyệt Thiền ngơ ngác nhìn anh, bao nhiêu viễn cảnh chạy trong đầu. Cô híp mắt, nhíu mày lại nhìn Quang Viễn như muốn tra hỏi:

“Mạc Quang Viễn.”

Anh thì vẫn tươi tỉnh đáp lại lời Nguyệt Thiền:

“Hửm?”

Cô chỉ tay về phía bộ quần áo ngủ màu trắng sữa mình đang mặc, hỏi:

“Quần… áo sao lại thế này?”

Quang Viễn tỉnh bơ đáp:

“Anh thấy em mặc bộ kia khó chịu quá nên thay hộ thôi.”

“Có phải mặc như này dễ chịu hơn không?”

Đúng là có dễ chịu hơn.

Nguyệt Thiền nhíu mày, giọng cô hơi ngạc nhiên:

“Hả? Anh thay cho em.”

Quang Viễn biết trước tiếp theo Nguyệt Thiền thể nào cũng sẽ tức giận, anh phải nhanh chóng dùng chiêu, Quang Viễn rũ mặt, mặt mày buồn thiu. Giọng nói khàn khàn trầm ấm, mang theo sự vô tội:

“Em đừng giận anh, chỉ là anh thấy em mặc như kia khó chịu quá, anh muốn giúp em.”

“Xin lỗi…”

Nói thế thì cô biết trách như thế nào nữa, xin lỗi cũng đã xin lỗi, ân hận cũng đã ân hận. Nguyệt Thiền chẳng suy nghĩ gì thêm, cô không trách móc, xoa đầu anh một cái, nói:

“Cảm ơn anh, nhưng lần sau đừng làm thế nữa.”

Khi yêu vào, con người ta thật dễ dàng bỏ qua cho đối phương, giống như bị tình xâm chiếm lý trí.

…----------------…

||Góc giao lưu giữa truyện: Nấm không biết lúc Quang Viễn thay đồ cho Nguyệt Thiền thì anh làm gì đâu, đừng hỏi Nấm ^ ^||

…----------------…

Quang Viễn cẩn thận đặt Nguyệt Thiền xuống ghế sofa trong phòng, cô chẳng rõ sao anh lại làm vậy. Chỉ thấy Quang Viễn khom lưng, đứng trước mắt Nguyệt Thiền, anh vươn tay ra vuốt ve má phải hồng hào trắng nõn, nhoẻn miệng cười, giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai cô:

“Em đói không?”

Nguyệt Thiền không đói không no mà trả lời:

“Có một chút, anh đói à?”

Quang Viễn cười:

“Ừ, anh đói.”

Cô nhìn anh:

“Thế chúng ta đi ăn nhé.”

Quang Viễn gật đầu, anh ngồi xuống cạnh Nguyệt Thiền, nắm chặt lấy gấu áo cô. Nguyệt Thiền không rõ hành động này là có ý gì, chẳng phải nói muốn đi ăn sao?

“Anh không đói nữa à?”

Anh lại lắc đầu:

“Vẫn đói.”

Quang Viễn dừng vài giây, rồi lại nói tiếp:

“Em muốn ăn kẹo không?”

Cô không thích kẹo, nhưng vẫn gật đầu, nói:

“Nếu anh có thì em ăn.”

Quang Viễn không rõ lấy từ đâu ra một viên kẹo, chỉ duy nhất một viên, Nguyệt Thiền thấy thế liền nói:

“Anh ăn đi, em không cần.”

Anh chống cằm, nhìn về phía cô, Quang Viễn đưa viên kẹo ra, nói:

“Em không ăn là anh buồn đấy.”

Nguyệt Thiền đưa tay ra nhận lấy viên kẹo, hỏi lại:

“Anh không ăn thật à?”

Anh gật đầu một cái, còn cô thì cầm viên kẹo nhỏ trên tay, nên ăn hay không ăn bây giờ. Đồ Quang Viễn đưa, sao nỡ lòng mà từ chối được bây giờ, anh thì cứ nhìn Nguyệt Thiền chằm chằm.

Cô cho viên kẹo vào mồm, ăn dưới ánh nhìn chằm chằm của Quang Viễn, thật là áp lực.

Kẹo nhỏ vừa cứng, vừa dễ dính vào răng, Nguyệt Thiền đang ăn thì không kiềm được, cắn viên kẹo. Cô khá thiếu kiên nhẫn với việc này, không hiểu cắn ăn kiểu gì, lại để cho mảnh kẹo cứng dính lên bề mặt răng, vừa đau vừa khó chịu.

Anh bỗng nói:

“Sao vậy?”

Cô lắc đầu, nói:

“Không có gì, kẹo dính răng thôi.”

Quang Viễn tiến sát lại gần Nguyệt Thiền, anh đặt tay lên môi cô, nói:

“Mở miệng ra, anh xem nào.”

Nguyệt Thiền lắc đầu, cô không cần nhưng anh lại nói:

“Cứ mở ra, anh giúp em.”

Nguyệt Thiền mới miễn cưỡng mở miệng, Quang Viễn chẳng nói chẳng rằng, anh đưa tay vào. Đúng thật là muốn giúp, Quang Viễn dùng tay cậy lớp kẹo trên răng trắng, chuyện đã xong thì ra phải bỏ ra, nhưng không.

Ngón tay đang đặt trên răng bỗng chuyển hướng, cô cảm thấy được da thịt đặt trên lưỡi mình, Nguyệt Thiền thấy mất vệ sinh. Liền muốn kéo tay anh ra, Quang Viễn lại có ý đồ, không muốn rời, anh dùng tay kia nắm lấy cằm cô, nói:

“Để yên, anh nói là sẽ giúp em mà.”

Đầu ngón tay đặt trên lưỡi Nguyệt Thiền, bị sự ẩm ướt bám lấy, đột ngột đầu ngón tay ấn mạnh lưỡi cô. Không cảm thấy buồn nôn, mà thay vào đó là một cảm giác kì lạ.

Quang Viễn ghé sắt lại bên Nguyệt Thiền, hơi thở nóng ấm mang tính xâm chiếm của anh cô có thể cảm nhận rõ ràng, Quang Viễn khẽ nói:

“Chúng ta chuẩn bị ăn món chính nhé.”