Ngồi ở trong xe Giang tổng, Tiểu Huệ phát ra một tiếng tiếng kinh hô: "Cái gì? Mẹ, con không nghe lầm chứ?"
Giang mẹ khẽ mỉm cười: "Đứa nhỏ ngốc, loại chuyện như vậy mẹ sẽ lừa con sao!"
Mẹ lại chính là người bệnh năm đó bị Chương Ứng Thiên thủ hạ, ông ấy lại chính là người làm hại mẹ mấy năm này vẫn bệnh tình lặp lại! Vậy mà hôm nay Tiểu Huệ lại vừa lúc phải đi cầu xin ông ấy cứu Thiên ca! Đây rốt cuộc là rối rắm như thế nào.
Thấy Tiểu Huệ sửng sốt một hồi lâu, lão Giang ngồi ở chỗ tài xế ngồi thở dài một cái, nói: "Chuyện năm đó là ông ấy có lỗi với chúng ta, hôm nay có lẽ chỉ có mẹ con cùng cha đi tìm ông ấy, có thể để cho ông ấy giúp một tay rời núi."
Giang mẹ lôi kéo tay Tiểu Huệ, ánh mắt lại nhìn Ông cụ Kỷ ngoài cửa sổ, có chút lo lắng hỏi: "Đứa bé, muốn xin Chương y sinh làm giải phẫu không phải không thể làm được, chỉ là trước mẹ phải biết rõ, vô luận xảy ra ra chuyện gì, con đều có lòng tin có thể đợi bên cạnh Thiên Hàng sao?"
Tiểu Huệ muốn thúc giục mẹ nhanh đi tìm Chương Ứng Thiên đó, nhưng không biết vào lúc này mẹ hỏi cái vấn đề này, cô rất mờ mịt: "Mẹ, tại sao mẹ nói như vậy? Cái gì gọi là con có lòng tin hay không?"
Giang mẹ cảm khái sờ sờ đầu của con gái: "Những năm này, con thấy mẹ và cha con thì biết, một cuộc đời bệnh sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống một gia đình. Năm đó nếu như mà tinh thần mẹ bình thường, tôi cũng không biết. . . . . ."
Lão Giang xoay đầu lại, hơi có trách cứ nhìn bà một cái: "Tiểu Duy, bà nói chuyện này với con bé làm gì."
Giang mẹ khẽ mỉm cười: "Nói năm đó tại sao chúng ta ly hôn, những năm này tôi không nói ông cũng không nói, để cho đứa bé cho rằng ông có lỗi với chúng tôi, là tôi ích kỷ, không muốn làm cho bọn nhỏ hận tôi. Nhưng hôm nay, Tiểu Huệ gặp phải tình huống có khác biệt với chúng ta sao?" Nói qua bà chuyên chú nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiểu Huệ, "Con gái, năm đó mẹ sợ bệnh của mình sẽ thương tổn là các người, cho nên quyết định với ly hôn với cha con, một mihf dời đến ở nông thôn, bởi vì mẹ hiểu như vậy mới có thể làm cho chúng ta lưu lại một trí nhớ tốt đẹp. Hiện tại, Thiên Hàng đứa nhỏ này cùng con cũng giống như thế. Mẹ cũng đã hỏi bác sỹ, bệnh của cậu ấy không dễ dàng được, dù Chương y sinh đồng ý ra tay, sau khi phẫu thuật cũng không nhất định có thể hoàn toàn hồi phục, nếu như vậy con thật đi theo cậu ấy sao? Nói không chừng đến lúc đó, cậu ấy chỉ có thể nằm ở trên giường, con phải phục vụ cậu ấy tới khi nào đây? Mặc dù nói lời này rất tàn nhẫn, nhưng chúng ta không thể không suy tính vì tương lai của con."
Nếu như lời này không phải mẹ nói, Tiểu Huệ nhất định không chút do dự cho một cái tát, đánh cho người nọ nói không ra lời vô lý, nhưng người này hoàn toàn là mẹ, là một người có thể cảm nhận được tình trạng của Thiên ca, là mẹ Tiểu Huệ. Cô có thể cảm nhận được tâm tình của Thiên ca, tất cả cũng vì hạnh phúc của Tiểu Huệ mà suy tính, cho nên Tiểu Huệ không cách nào trách cứ bà.
Tiểu Huệ thở dài một cái, cầm tay của mẹ già: "Mẹ, con hiểu ý của mẹ, những năm này con một mực oán giận cha, oán ông ấy tại sao lại bỏ mẹ, chẳng lẽ bởi vì ông ấy có tiền biến thành xấu hoa tâm rồi, cho nên con vẫn không dám tiếp nhận Thiên ca, bởi vì anh ấy cũng có tiền thoạt nhìn anh ấy càng thêm hoa tâm. Nhưng hôm nay, con mới chính thức biết con sai lầm rồi. Mẹ có thể hỏi cha một chút, ông ấy hối hận cưới mẹ hay không? Ông ấy có chịu buông tay mẹ ra hay không? Giống nhau, con và Thiên ca cũng giống vậy. Nghe anh ấy ngã bệnh, con càng đau lòng hơn, mẹ nói xem một người đối với con tốt như vậy, anh ấy bị bệnh, tại sao con có thể vui mừng đứng lên?"
Nói tới chỗ này, Tiểu Huệ vẫn hi hi ha ha cũng có chút nghẹn ngào: "Mặc dù con quyết định cùng Thiên ca lĩnh chứng là có chút kích động, nhưng kích động này đã ở trong đầu con thời gian rất lâu rồi, rất sớm cũng đã quyết định. Mặc dù mấy ngày con thường uy hiếp Thiên ca nói muốn ly hôn, nhưng kỳ thật con chưa từng có ý niệm như vậy, con chỉ muốn chữa khỏi bệnh của anh ấy, coi như không trị hết cũng muốn cho anh ấy bớt đau. Hơn nữa bây giờ y học phát triển như vậy, dù là u ác tính, coi như. . . . . . Cuối cùng biến chuyển thành bệnh ung thư, vậy chúng ta vẫn có thể cố gắng phối hợp trị liệu. Chỉ cần có hi vọng thì không thể buông tha, mẹ nói có đúng hay không?"
Giang mẹ cùng Giang cha liếc nhau một cái, bà làm sao không hiểu: cái gọi là ngoài cha phải có con gái, năm đó nếu không phải là bà bức bách, lão Giang cũng sẽ không đồng ý ly hôn. Dù là ly hôn, những năm này ông ấy cũng một mực lặng lẽ quan tâm vợ con. Cho nên đứa bé của bọn họ cũng tâm tính giống như vậy, chỉ là khổ hai đứa bé này.
Tiểu Huệ giơ tay: "Được rồi được rồi, hai người các người đừng xem, mau lái xe đi tìm Chương y sinh thôi. Có hai người ở đây, con liền an tâm hơn nhiều, Chương y sinh khẳng định nguyện ý rời núi, hừ, nếu ông ấy không xuống núi, cha, con liền hung hăng đánh ông ấy, mắng ông ấy, tên khốn này trước hại mẹ, bây giờ còn muốn hại con rể các người sao?"
Thật là nhiều năm không có nghe con gái gọi mình thân thiết như vậy rồi, lão Giang hơi xúc động, trong đáy lòng ấm áp, cảm thấy tất cả khó khăn đều giống như mất đi sức nặng, nào có cái gì vượt qua người một nhà ở chung một chỗ đây? Ông để ý nhất đúng là bà xã cùng hai đứa bé.
Giang mẹ nhìn bộ dáng con gái cùng lão Giang, ý nghĩ trong lòng cũng rất nhiều, có lẽ là bởi vì những năm qua một mực ở nông thôn, tâm tình ôn hòa không ít, hoặc thấy tình hình bây giờ của con gái, chợt cũng bắt đầu hoài nghi, năm đó bà làm ra quyết định kia đến cùng chính xác hay không. Bà cho rằng rời khỏi bọn họ chính là đối tốt với bọn họ, nhưng chợt phát giác, dù bà muốn rời đi, nhưng bọn họ vẫn không xa không rời như cũ vẫn ở nguyên chỗ dùng phương thức của mình quan tâm lẫn nhau.
Cuộc sống vội vã mấy chục năm, vốn không có nhiều thời gian có thể lãng phí, rõ ràng quan tâm lẫn nhau chẳng lẽ còn muốn lãng phí thời gian ở bỏ qua hai chữ phía trên sao?
Ba người không hẹn mà cùng cười, đây là kể từ sau khi vợ chồng lão Giang ly hôn, lần đầu tiên bọn họ bình hòa ngồi chung một chỗ như thế này, không có hiểu lầm không có oán hận.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vùng ngoại ô, theo địa chỉ Tiểu Tiết cho, nhóm Tiểu Huệ tìm được một căn nhà trệt, phòng ốc đang ở trên sông rạch, đầm nước nhàn nhạt có hai ba người đang câu cá, nhìn bộ dáng đều là đàn ông năm sáu chục tuổi.
Tiểu Huệ muốn tiến lên hỏi bọn họ một chút có biết Chương y sinh ở nơi này hay không, nhưng mẹ giữ cô lại, bà dùng hình miệng nói: "Mẹ đi cho."
Xác thực theo mẹ nói là thích hợp nhất, vì vậy Tiểu Huệ cùng lão Giang ngốc tại chỗ, nhìn Giang mẹ hướng những người câu cá đi tới.
Có lẽ là bởi vì có người đến gần, mặt nước chợt nhúc nhích, một người đàn ông trong đó tiếc nuối nói: "Cũng sắp mắc câu, cố tình lại bị người hù chạy, thật là đáng tiếc." Nói xong ông ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong mắt mang một ít trách cứ.
Ngay khi ông ấy nhìn thấy Giang mẹ, cần câu trong tay ông ấy lại “bịch” một cái rơi trên mặt đất. Những người đàn ông ở bên cạnh ông ấy cùng nhau câu cá hỏi ông ấy thấy cái gì, thế nhưng sợ đến như vậy.
Người đàn ông kia nhìn Giang mẹ, đôi tay cũng có chút run rẩy, môi rung rung mấy cái, mới có thể phát ra âm thanh: "Bà. . . . . . Bà là?"
Giang mẹ gật đầu với ông ấy một cái: "Xin chào, Chương y sinh, chúng ta lại gặp mặt. Còn nhớ tôi không, tôi là Văn Duy."
"Thật sự là bà!" Chương Ứng Thiên khẩn trương vượt qua bụi cỏ, đi về phía trước vài bước, ở trên đường thiếu chút nữa bị trật chân té, ông ấy cũng không để ý. Cho đến khi tới trước mặt Giang mẹ, lúc này mới tỉ mỉ nhìn vài lần, trong ánh mắt của ông ấy có loại sợ hãi, âm thanh nói chuyện cũng nhỏ không ít: "Bà có khỏe không?"
Đôi tay Tiểu Huệ giao nhau, có chút khẩn trương chờ đợi, hi vọng mẹ có thể thuyết phục Chương y sinh. Lão Giang vỗ hai cái ở trên vai con gái, nhỏ giọng an ủi: "Yên tâm, mẹ con biết phải làm sao."
Giang mẹ trầm mặc mấy giây, có thể nói là người đàn ông ở trước mắt để cho bệnh tâm thần của bà càng thêm nghiêm trọng, nếu như không phải là ông ấy lầm chứng, năm đó có lẽ bà cũng sẽ không quyết định ly hôn cùng lão Giang, gia đình của bà cũng sẽ không oán hận lẫn nhau vài năm như vậy, con gái của bà, chồng của bà, còn có bà, người một nhà có thể vui vẻ ở chung một chỗ.
Trong mắt Giang mẹ lộ ra hận ý: "Ông nên biết là tôi tới đòi nợ."
Mấy năm trôi qua, trên mặt Chương Ứng Thiên cũng bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, màu da cũng tối không ít, mà ánh mắt của ông ấy cũng không sắc bén như đao giải phẩu năm đó. Hôm nay xem ra, ông ấy càng giống như là một ông lão hồi hương, giống như cao thủ võ lâm trong Tiểu Thuyết Võ Hiệp chợt quy ẩn rừng núi, một ngày gặp phải kẻ địch ngày xưa, cuộc sống yên tĩnh bị phá vỡ, chuyện sợ hãi lo lắng mấy năm qua rốt cuộc cũng xảy ra. Những năm này ông ấy vẫn không thể quên sai lầm lúc đó, cho nên mới lựa chọn trốn tránh. Hôm nay người bị hại tìm tới cửa, ông thế nhưng lại có loại cảm giác buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết rõ. Bà muốn tôi bồi thường thế nào, tôi đều đồng ý. Đây là tôi nợ bà, tôi nên trả lại."
Giang mẹ dừng một chút, nhìn hai cha con phía sau bà, hướng ông ấy mỉm cười, bọn họ chờ chính là những lời này của Chương Ứng Thiên. Bà yên lòng mở miệng: "Con rể tôi ngã bệnh, tôi muốn ông giải phẫu giúp cậu ấy."
Chương Ứng Thiên không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Không được, tôi không thể đồng ý với bà."
Ông ấy thế nhưng không đồng ý, Tiểu Huệ sốt ruột, cô vọt tới, bắt được tay Chương Ứng Thiên hầm hừ: "Không phải ông nói ông thiếu mẹ tôi ư, làm cái gì cũng nguyện ý, tại sao lại đổi ý rồi hả?"
Chương Ứng Thiên nhìn Tiểu Huệ, thở dài một tiếng: "Cô chính là con gái Văn Duy? Dung mạo quả nhiên rất giống nhau, thì ra là cô đã lớn như vậy, năm đó tôi thấy cô, cô chính là cô gái nhỏ."
Người nào rảnh rỗi nghe ông nói nhăng nói cuội, Tiểu Huệ trừng mắt liếc ông ấy một cái: "Chớ nói những thứ này cùng tôi, ông chỉ cần nói cho tôi một câu, ông cứu hay là không cứu?"
Lão Giang cũng đã tới: "Chương y sinh, chuyện năm đó đã qua rồi, trước mắt có một đứa bé cần ông giúp một tay, chẳng lẽ ông nhẫn tâm không quan tâm sao?"
Nhìn nét mặt gia đình này hoặc uy hiếp hoặc khuyên can, Chương Ứng Thiên lắc đầu một cái: "Không phải là tôi không muốn giúp, chỉ là tôi thật không thể ra sức." Ông kéo quần áo của mình, lộ ra cánh tay, chỉ thấy phía trên có một vết sẹo dài mười cm. Ông chậm rãi mở miệng: "Năm đó bởi vì lầm chẩn, tôi hận đôi tay chính mình, vì vậy cầm dao chém nó. Mặc dù vết thương đã kết vẩy, nhưng từ đó không thể cầm dao giải phẩu thêm lần nào nữa rồi. Cho nên tôi muốn mà chẳng giúp gì được."
Đây là đang đùa giỡn hay sao, rốt cuộc là ai trêu cợt bọn họ đây. Tiểu Huệ đột nhiên cảm thấy khó chịu, loại cảm giác hy vọng rồi thất bại này thật làm cho người ta nói không ra hận. Cô cho là có mẹ ở đây, tìm được Chương Ứng Thiên ông ấy liền nhất định đồng ý làm giải phẩu cho Thiên ca, Tiểu Tiết nói qua, Chương Ứng Thiên chịu ra tay, tỷ lệ giải phẫu thành công sẽ cao ba phần. Cho nên chỉ cần ông ấy ra tay, Thiên ca nhất định có thể khôi phục rất nhanh, chỉ cần ông ấy ra tay. . . . . . Nhưng bây giờ buồn cười dường nào, tay của ông ấy thế nhưng không thể cầm dao giải phẫu!
Tiểu Huệ nghiêng đầu, bước chân trầm trọng rời đi, lúc này cô chỉ có thể cố gắng an ủi mình: dù Chương Ứng Thiên không thể, chẳng lẽ lại thật sự không tìm được những người khác ư, không thể lãng phí thời gian, tôi nhất định có thể tìm.
Giang cha Giang mẹ nhìn bộ dáng Tiểu Huệ như vậy cũng rất đau lòng, có lẽ là ý trời trêu người, bọn họ cũng không ngờ tới sẽ có kết quả như vậy.
Chương Ứng Thiên suy tư một lát, hình như là nghĩ tới điều gì, chợt mở miệng: "Này, có lẽ có một người có thể giúp được."
Tiểu Huệ dừng bước chân, nghe được Chương Ứng Thiên nói: "Đồ đệ của tôi."
Tiểu Huệ lắc đầu một cái: "Tiểu Tiết, cô ấy không được, bây giờ cô ấy vẫn còn là bác sĩ thực tập, đối với bệnh u di truyền, cô ấy chưa tiếp xúc qua cũng không biết từ đâu xuống tay."
Cách đó không xa có mấy ông lão kêu lên: "Mắc câu, câu cả ngày cuối cùng cũng để cho tôi câu được rồi." Ông lão xa xa kia cùng Chương Ứng Thiên chào hỏi, hỏi ông ấy chuyện bên này lúc nào thì có thể xong.
Chương Ứng Thiên không có chú ý bên kia, chỉ đang hồi tưởng lại lời Tiểu Huệ nói, còn tự nhủ nói một câu: "Chính là cậu ấy." Ông vui mừng nở nụ cười: "Không phải Tiểu Tiết, đứa bé kia tư lịch (tư cách và sự từng trải) còn cạn, không đủ kinh nghiệm. Tôi nói là một đồ đệ khác của tôi, đi theo tôi đã nhiều năm. Cậu ấy bây giờ đang ở bệnh viện u đứng dầu H thị, đứa nhỏ này bởi vì bạn gái mình chết vì u, cho nên hạ quyết định phải làm bác sỹ chuyên trị u, những năm này một ngày một đêm học tập, bây giờ tài nghệ đoán chừng là trò giỏi hơn thầy rồi. Tôi có thể bảo đảm cậu ấy tuyệt đối sẽ không kém so với tôi."
Tiểu Huệ phục hồi lại tinh thần, cô kéo tay ba mẹ, chờ đợi Chương Ứng Thiên giới thiệu tên tuổi đồ đệ kia, chỉ là trong lòng cô có chút lo lắng, bởi vì chuyện xưa đó, cô cảm thấy rất quen tai, hình như là nghe qua ở nơi nào rồi.
Chương Ứng Thiên từ trên người lấy ra danh thiếp đưa tới: "Đây chính là đồ đệ của tôi, Trịnh Nhân Xuyên."
Lúc bắt được danh thiếp kia, Tiểu Huệ không nhịn được phá lên cười: "Trịnh Nhân Xuyên, Trịnh Nhân Xuyên. . . . . . Đây là có nhiều duyên mới có thể vẫn lôi kéo cùng anh ta. . . . . ."
Nguyên bản chính là bởi vì họ Trịnh này quá không phúc hậu, rất giống người bị bệnh thần kinh, cho nên Tiểu Huệ mới nghĩ mời cao minh khác, thật vất vả tìm được một bác sỹ đủ để sánh ngang cùng anh ta, kết quả quanh đi quẩn lại vẫn phải là tìm anh ta. Tìm anh ta hữu dụng không, một người nhìn người khác quỳ xuống đều không lay động, anh ta làm sao có thể đồng ý? Một người đàn ông có lòng trả thù rất nặng làm sao có thể buông tha cơ hội lần này hung hăng đả kích người Nhà họ Kỷ đây?
Tiểu Huệ cười buông tay ra, khiến danh thiếp rơi trên mặt đất, sau đó lôi kéo ba mẹ: "Chúng ta đi thôi."
Chương Ứng Thiên nghi ngờ: "Chuyện gì xảy ra?"
Tiểu Huệ hướng ông ấy gật đầu một cái: "Nếu như đồ đệ của ông có lòng tốt chịu ra tay, tôi liền sẽ không đứng ở chỗ này."
Chương Ứng Thiên chau mày lại: "Làm sao có thể, đứa nhỏ Nhân Xuyên này tôi biết, từ trước đến giờ cậu ấy rất có thiện ý đối với bệnh nhân, làm việc lại cẩn thận, nếu không phải là nhìn trúng điểm này của cậu ấy, tôi cũng sẽ không thu cậu ấy làm đồ đệ. Hơn nữa mấy ngày trước cậu ấy còn hỏi tôi về chuyện u di truyền, nói là có một bệnh nhân mắc bệnh u rất có thể là có tính di truyền, cùng tôi thương lượng như thế nào mới có thể trừ cái gien di truyền đó di, hoàn toàn trị tận gốc bệnh nhân này. . . . . ."
Tiểu Huệ bỗng dưng ngẩng đầu lên, chợt hoài nghi, Trịnh Nhân Xuyên trong miệng Chương y sinh có phải người mình biết kia không, anh ta làm sao có thể? Chuyện này dù trên người ai cũng không dám tin tưởng?