Mùi bệnh viện thật không dễ ngửi, Thiên ca nằm ở trên giường, thở dài một cái. Anh nhớ bộ dạng lúc lão già ra cửa, nếu như không phải là ảo giác, anh cảm thấy lão già cũng không chịu nổi. Về đề tài mẹ già, đối với hai cha con bọn họ mà nói đều là chuyện cấm kỵ. Giống như một vảy kết thật lâu thành vết sẹo, kéo xé ra còn sẽ đau.
Vào lúc này cửa phòng lại có tiếng vang, Thiên ca nghiêng đầu muốn nhìn một chút là ai tới. Lão già vừa rời đi, hẳn không phải là ông ấy. Chẳng lẽ là Tiểu Huệ? Anh có chút mong đợi nhìn một cửa mở ra, sau đó lộ ra khuôn mặt khiến cho anh cảm thấy nhức đầu—— mặt người đàn ông tây trang.
Thiên ca không hứng thú lắm phất tay với người đàn ông tây trang một cái: "Lão già cho cậu đi đến giám thị tôi chứ gì? Được rồi, cậu đi ra ngoài chơi đi, hiện tại tôi không còn hơi sức, chạy không thoát." Nói xong anh cũng nằm vật xuống, nhưng trước lúc nằm trong đầu anh lại thoáng qua một cái ý niệm khác, vì vậy anh lại quay tới, hướng người đàn ông tây trang móc ngoéo, ý bảo cậu ấy tới đây.
Người đàn ông tây trang cảnh giác đi đến gần, ở chỗ cách Thiên ca hai bước thì chợt dừng lại. Mà khi Thiên ca đưa tay, người đàn ông tây trang nhanh chóng bày ra tư thế tự vệ, động tác kia nhanh chóng làm người ta giật mình.
Thiên ca nhìn cậu ấy một cái, im lặng khác thường: đứa nhỏ này có phải thần kinh quá hề hề hà hà một chút hay không? Tôi cũng chỉ là gãi gãi cái trán thôi.
Thiên ca ho một tiếng: "Bả vai của tôi hơi ngứa chút, cậu giúp tôi gãi."
Người đàn ông tây trang sững sờ tại chỗ.
Thiên ca giơ tay truyền nước biển lên, bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không gãi được." Nói xong Thiên ca xoay người, đưa lưng về phía người đàn ông tây trang để cho cậu ấy gãi ngứa.
Người đàn ông tây trang xác nhận không có vấn đề, lúc này mới theo chỉ thị của Thiên ca giúp anh gãi ngứa, nhưng mà trên lưng Thiên ca thật sự ngứa sao? Người đàn ông tây trang trái gãi gãi bên phải, trước sau có chừng hơn 10' đi, kết quả Thiên ca nói vẫn không có tốt? Nghi ngờ nổi lên, Thiên ca lại chợt nói một tiếng: "Được rồi, chân tay cậu vụng về, cuối cùng vẫn tìm được chỗ ngứa. Được rồi, mau đi ra đi, tôi muốn đi ngủ rồi."
Nói xong lại nhanh chóng khiến cho người đàn ông tây trang đi ra ngoài. Người đàn ông tây trang canh giữ ở cửa có chút không giải thích được.
Mà cậu ấy không biết, bên trong nhà, khóe miệng Thiên ca toét ra cười, mà lúc này trên tay của anh có thêm một chiếc điện thoại di động màu đen, hiển nhiên là vừa mới trộm từ trong túi người đàn ông tây trang, dĩ nhiên đây cũng là mục đích cuối cùng làm cho Thiên ca muốn cậu ấy gãi ngứa rồi.
Thiên ca núp ở trong chăn, đè xuống mã số của Tiểu Huệ, đồng thời khẩn trương vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một khi vang động anh liền chuẩn bị giấu kỹ.
Âm thanh “tút tút” nhắc nhở từng phát từng phát đập vào trong lòng Thiên ca, để cho anh hơi có chút mong đợi: bà xã, mau nghe điện thoại!
Tiểu Huệ thở hồng hộc đứng ở cửa bệnh viện thì điện thoại vang lên, cô nuốt nước bọt thuận mới nhận điện thoại, bước chân vẫn không ngừng bước tới hướng phòng bệnh của Thiên ca.
Tiểu Huệ có thể nghe được Thiên ca thắt giọng nói chuyện: "Bà xã, anh đã nói với em, lão già len lén đem anh chuyển viện rồi, em nôn nóng chứ? Anh không sao, em đừng lo lắng, mấy ngày nữa anh sẽ như hổ báo xuất hiện trước mặt em."
Nghe âm thanh Thiên ca thật tốt, Tiểu Huệ cảm giác mình giống như là ăn thuốc an thần vậy, tâm tình khẩn trương lúc trước cũng trở thành hư không. Cô làm bộ thu hồi nụ cười, đùa giỡn hỏi: "Mấy ngày nữa? Đáng tiếc em đợi không được lâu như vậy, làm thế nào đây? Vừa mới kết hôn anh liền định để cho vợ một mình trông phòng ư, vậy sau này vẫn còn thế!"
Đầu bên kia điện thoại Thiên ca dâng tặng một cái hôn vang dội, như dỗ đứa nhỏ khuyên: "Ngoan á ngoan á..., ông xã rất nhanh sẽ qua tìm em, mấy ngày nay nếu như em nhàm chán, trước suy nghĩ tên đi."
Tiểu Huệ dừng bước chân: "Tên gì?"
Thiên ca có chút đắc chí mà cười, chỉ là rất nhanh âm thanh lại giảm thấp xuống, hình như là sợ bị người khác nghe được: "Nha đầu ngốc, đương nhiên là tên đứa bé của chúng ta rồi."
Tiểu Huệ một tay vỗ trán, khóe miệng lại nhô lên một loại hấp dẫn, cô cứ như vậy ở trước mặt người đàn ông tây trang nở nụ cười.
Không sai, vào lúc này Tiểu Huệ đang đứng ở trước mặt người đàn ông tây trang, cũng chính là cách phòng bệnh của Thiên ca không tới 50m.
Thiên ca ở đầu kia có chút khẩn trương, nhỏ giọng trả lời một câu: "Có người tới, anh cúp trước đây, đợi khi nào tìm được cơ hội sẽ gọi cho em." Cuối cùng còn phụ tặng một nụ hôn.
Cầm điện thoại di động Tiểu Huệ im lặng, Thiên ca nói có người tới là mình sao?
Người đàn ông tây trang chứng kiến Tiểu Huệ tới, trong nháy mắt, tự động lui ra xa ba mét, cậu ấy còn nhớ rõ mấy ngày trước cậu ấy đáng thương bị chân cô gái này hung hăng dẫm, đau đó.
Tiểu Huệ cười trộm, cô hướng người đàn ông tây trang gật đầu một cái, ý là: rất thông minh chứ sao. Sau đó cô phi thường bình tĩnh mà để tay ở cửa phòng bệnh, nhìn người đàn ông tây trang ý bảo mình muốn đi vào.
Người đàn ông tây trang vẫn còn canh gác, giá thế kia hình như là không có ý định tới cản?
Tiểu Huệ dùng hình miệng đáp một tiếng cám ơn, sau đó không do dự nữa, nhanh chóng mở cửa đi vào.
Cửa, người đàn ông tây trang cũng khẽ mỉm cười một cái.
Trong phòng, Thiên ca che đầu ngủ, đưa lưng về phía cửa. Mà Tiểu Huệ rón rén đến gần, đứng lại ở bên giường, dùng ngón tay chọc chọc lưng Thiên ca.
Thiên ca tức giận rống: "Làm gì vậy, không biết người quấy nhiễu giấc ngủ là hành động không đạo đức sao?"
Tiểu Huệ che miệng, nhịn không có bật cười, cô tiếp tục đâm.
Được rồi, Thiên ca nổi giận, anh chợt xoay đầu lại. Kỳ quái, thế nhưng không có ai, chẳng lẽ ma quỷ lộng hành? Thiên ca nhìn chung quanh một chút, chột dạ mà rống lên: "Mau đi ra cho tôi, giả bộ thần giở trò như vậy nữa, cẩn thận tôi đánh người!"
Tiểu Huệ đứng ở dưới giường thật sự là nhịn không được rồi, cô thắt giọng hỏi một câu: "Anh ngược lại tới đánh đi." Sau đó cô ngẩng đầu lên, len lén hướng lên Thiên ca liếc nhìn. . . . . .
Không ngờ vào lúc này Thiên ca cũng đúng lúc cúi đầu ngắm dưới giường, bốn mắt nhìn nhau, kích thích điện quang xoạt lạp lạp ra tia lửa.
Thiên ca có chút ngây ngẩn cả người, anh chớp hai mắt, sau đó mới chậm rãi vươn tay, từ từ sờ soạng trên mặt Tiểu Huệ một cái, chờ cảm nhận được xúc cảm trơn mềm non trên tay, anh mới bật cười: "Bà xã. . . . . ."
Tiểu Huệ bị Thiên ca ôm lấy, Thiên ca mang theo mặt râu ria cọ cọ trên mặt cô.
Tiểu Huệ há mồm cắn vào tai anh một cái: "Mới tách ra không bao lâu, anh cứ dơ dáy như vậy! Râu ria đâm chết em, mau đi cạo sạch sẽ!"
Thiên ca buông cô ra, nhếch miệng cười một tiếng, sau đó định đem cằm ghé vào trên cánh tay Tiểu Huệ tiếp tục cọ, hoàn toàn một bộ dáng đứa bé đùa dai.
Tiểu Huệ bất đắc dĩ né tránh, chỉ tiếc vào lúc này Thiên ca thế nào cam lòng buông cô ra đây? Thiên ca ngăn cô, ôm lấy eo, đầu của anh đặt bên hông cô.
Đứng lại, Tiểu Huệ nghe được tiếng hít thở của Thiên ca, chợt có loại cảm giác "Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này an ổn". Chỉ cần có bên cạnh người đàn ông này, tất cả vấn đề giống như đều có thể giải quyết —— đây chính là một chỗ hạnh phúc nhất khi hai người ở chung. Tiểu Huệ đưa tay, vuốt ve tóc Thiên ca, tóc của anh vừa đen lại vừa cứng. Dọc theo tóc anh nhìn xuống, trên mặt quả nhiên mọc râu ria, bộ dáng kia ngược lại có mấy phần tiều tụy.
Thiên ca không có ý định buông ra, Tiểu Huệ vỗ vỗ lưng của anh, nhẹ giọng nhắc nhở: "Thiên ca, trước đứng lên được không?"
Thiên ca tiếp tục vùi đầu: "Không được!" Tay của anh ôm càng thêm chặt.
Tiểu Huệ ghé vào lỗ tai anh nhéo một cái: "Anh buông hay không buông, sẽ không buông, cẩn thận em. . . . . ."
Thiên ca ủy khuất khác thường ngẩng đầu lên: "Bà xã, em không thể dịu dàng một chút sao?"
Thừa dịp anh ngẩng đầu lên một lát, cuối cùng Tiểu Huệ tránh thoát giam cầm của ai đó, cô tức giận trợn mắt mà nhìn một cái: "Không được, bây giờ anh hối hận cũng không kịp rồi, hàng này một khi bán ra, tổng thể không trả lại hàng!" Nói xong cô xoay người vào phòng tắm, ào ào mở vòi nước ra.
Thiên ca nhếch miệng, cười: thật vất vả mới cưới được bà xã, nơi nào chịu trả lại hàng chứ.
Cũng không lâu lắm, Tiểu Huệ ôm một chậu nước tới đây, trong tay còn cầm một con dao cạo râu, còn có kem cạo râu.
Thiên ca rất phối hợp ngồi dậy, sau đó cổ vươn ra, đem mặt đưa đến bên tay Tiểu Huệ, để cô dễ dàng xử lý. Tiểu Huệ liếc anh một cái, sau đó dùng khăn lông dính nước nóng, nhẹ nhàng lau qua trên mặt anh, sau đó lại thoa một ít kem cạo râu. Theo động tác xoa nắn, bọt màu trắng liền dính ở trên gò má Thiên ca.
Nhìn Thiên ca biến thành lão đầu râu bạc trắng, Tiểu Huệ đầu tiên cười lên, kết quả còn chưa có cười đủ, trên mặt của cô bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo. . . . . . Thiên ca lại đem bọt bôi lên trên mặt Tiểu Huệ.
Trò đùa thành công Thiên ca mừng rỡ cười nở hoa.
Trong phòng tiếng cười liên tiếp, người đàn ông tây trang canh giữ ở cửa lúc này mới đi xa mấy bước, từ trong túi tây trang móc ra một cái điện thoại khác, gọi điện thoại: "Lão gia, Tiểu Huệ tới, vào lúc này vừa mới vào cửa phòng." Lúc nói lời này mặt của anh có hơi hồng, bởi vì Tiểu Huệ đi vào tối thiểu có một canh giờ, cho nên nói anh nói dối, đỏ mặt.
Ông cụ Kỷ không có phản đối, ông chỉ phân phó người đàn ông tây trang coi chừng trước phòng bệnh là được rồi, cũng không có minh xác tỏ thái độ rốt cuộc muốn đuổi Tiểu Huệ đi hay không, bởi vì giờ phút này ông có chuyện quan trọng hơn phải bận rộn.
Ở trước mặt ông cụ, một thanh niên mặc áo choàng trắng, giờ phút này anh ta đang cười, nụ cười mang một ít khiêu khích: "Chào ông, đã lâu không gặp."
Ông cụ Kỷ nhìn một lát, vẫn không thể nào nhớ ra người đàn ông trước mắt là ai, vì thế trầm ổn mở miệng: "Chúng ta đã gặp qua ở nơi nào sao?"
Người đàn ông cười càng thêm rực rỡ: "Ngài quả nhiên là quý nhân hay quên, thôi, ngài không nhớ rõ coi như xong đi. Chỉ là ngài tới tìm tôi, không phải là vì lệnh công tử chứ?"
Ông cụ nghe ra giọng nói người này cũng không hiền hòa, nhưng mà ông không có để ý, mà mở miệng nói đến bệnh tình của Thiên Hàng: "Nghe nói bác sỹ Trịnh đối với phương diện u có nghiên cứu độc đáo, cho nên tôi hi vọng lần này cậu có thể là bác sỹ mổ chính, cần phải bảo đảm con tôi an toàn!"
Lời nói này nói năng có khí phách, chỉ tiếc bác sỹ Trịnh lại phát ra tiếng chậc chậc cảm thán: "Ông à, ngài vẫn bá đạo như thế, nhưng mà, thứ cho tôi hỏi một câu, tại sao ngài nhận định tôi nhất định biết làm lần giải phẫu này đây?" Ánh mắt của anh từ từ lạnh xuống, lui đi bộ dáng cười giỡn.
Ông cụ đã nhận ra cái gì, chỉ là ông còn không kịp truy cứu tới cùng người tuổi trẻ trước mắt cùng bản thân có ân oán gì, hiện tại ông yêu cầu là để cho cậu ấy làm giải phẫu. "Tôi nghe nói gần đây cậu đang trù bị hạng nhất nghiên cứu, chỉ là tiền bạc còn chưa tới vị. Chỉ cần cậu có thể thành công làm xong phẫu thuật cho con tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề tiền bạc, đồng thời còn có thể vì cậu cung cấp chuyên gia chuyên nghiệp nước Mĩ hướng dẫn."
Bác sỹ Trịnh nhíu mày: "Điều kiện này rất mê người." Chợt, cậu thu hồi nụ cười, "Đáng tiếc lời của đối phương là ông, điều kiện khá hơn nữa, tôi đều không làm! Ông à, không phải là ngài rất lợi hại sao, đại khái có thể tìm chuyên gia nước Mĩ, thế nào lại muốn tìm tới tiểu tử mới ra đời đây?"
Ông cụ híp mắt lại, bắt đầu quan sát người tuổi trẻ, ông điều tra qua bác sỹ chuyên nghiệp trong nước về phương diện giải phẫu khối u, xếp hạng thứ nhất chính là bác sỹ trước mắt gọi là Trịnh Nhân Xuyên, cậu ấy vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, có thể đạt thành tựa như thế thật sự là không dễ dàng. Dĩ nhiên ông cụ cũng liên lạc qua với bệnh viện nước Mĩ, cũng phát hiện Trịnh Nhân Xuyên là đệ tử bác sỹ chuyên khoa u, nghe nói đã sớm là trò giỏi hơn thầy rồi. Tổng hợp các loại tin tức, cuối cùng ông cụ mới xác định mời cậu ấy tới mổ chính cho Thiên Hàng.
Nghĩ tới đây, lão già bình tâm tĩnh khí hỏi: "Người trẻ tuổi, trước cậu từng thấy tôi sao?"
Trịnh Nhân Xuyên xoay người, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn bầu trời bên ngoài, trên mặt càng ngày càng lạnh: "Quả nhiên là không nhớ rõ, vậy tôi nhắc nhở một câu. Mười lăm năm trước, nước Mĩ, Kỷ thị của ông cổ phần khống chế tập đoàn bệnh viện, ngài tổng nhớ đến lúc ấy làm cái gì chứ?"
Trong mắt ông cụ lóe lên một tia nghi kỵ: "Rốt cuộc cậu là ai?" Cậu ta rõ ràng có thể nhớ mười lăm năm trước lúc phu nhân rời đi.
Trịnh Nhân Xuyên chợt xoay người, trong ánh mắt tràn đầy thù hận: "Nghĩ tới thôi. Mười lăm năm trước ngài vì cứu phu nhân, điều động tất cả tài nguyên trong bệnh viện, ông đại khái sẽ không biết một ngày kia, có một cô gái thiếu hụt nhân viên cứu hộ mà sống không qua ngày cuối cùng."
Lão già đã đoán được cái gì, nhưng vẫn xác nhận hỏi một câu: "Cậu nói chuyện này là có ý gì?"
Trịnh Nhân Xuyên hình như vùi lấp trong cảm xúc của chính mình: "Cô ấy tên là Du Nhiên, là cô gái rất khả ái, vì để cho cô có thể đên được bệnh viện tốt nhất, nhà bọn họ xài hết đồ để dành, kết quả lấy được cũng là thư thông báo tử vong. Ngài có biết không, bởi vì khi đó phu nhân ngài, dù vận dụng toàn bộ tài nguyên bệnh viện vẫn không thể nào sống sót. Ngài nói, đây không phải ý trời sao?"
Phịch một tiếng, lão già dùng sức đập gậy xuống đất, trên đất hình như cũng chấn động không dứt. Lồng ngực ông cụ phập phồng: "Tôi lại hỏi cậu một câu, ca phẫu thuật này cậu có làm hay không?"
Trịnh Nhân Xuyên phá lên cười ha ha: "Mười lăm năm trước ông cũng đã thất bại qua rồi, bây giờ còn muốn thử một lần nữa sao? Chỉ tiếc, tôi không phải những chuyên gia nước Mĩ, trên tay tôi còn có những bệnh nhâm khác, không rãnh tới phục vụ nhà họ Kỷ nhà ông! Xin lỗi, tôi vội đi trước."
Trịnh Nhân Xuyên không chút do dự từ bên người ông cụ đi qua, khóe miệng còn treo nụ cười lạnh, còn có một tia khoái cảm báo thù.
Trước khi cậu ấy rời đi, ông lại hỏi một câu: "Phải như thế nào thì cậu mới bằng lòng ra tay? Chuyện tình mười lăm năm trước, tôi sẽ phái người đi điều tra, nếu như đúng là tôi sai lầm, tôi sẽ nói xin lỗi, bồi thường."
Đưa lưng về phía người đứng, hốc mắt Trịnh Nhân Xuyên đỏ: "Bồi thường? Nói xin lỗi? Ông cảm thấy như vậy là Du Nhiên có thể sống lại sao? Ông cụ, ngài không khỏi quá ngây thơ rồi! Nếu như ông có thể trả tôi một Du Nhiên, có lẽ hôm nay tôi cũng sẽ rất vui lòng giúp đỡ ca giải phẫu của Kỷ Thiên Hàng. Nếu như không được, ông liền mời cao minh khác thôi."
Nhìn bóng lưng Trịnh Nhân Xuyên rời đi, ông cụ cau mày, ông gọi điện thoại cho người ta điều tra chuyện tình mười lăm năm trước, không thể chỉ nghe lời nói một bên của Trịnh Nhân Xuyên là sẽ tin luôn.
Trịnh Nhân Xuyên đi ra một khoảng cách sau đó thở ra một hơi, mười mấy năm qua cậu học y như điên, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp một ngày Ông cụ Kỷ xin mình làm giải phẫu cho con trai ông ấy. Nếu như mười lăm năm trước, khi cậu quỳ gối van xin Ông cụ Kỷ cứu Nhiên Nhiên, chỉ cần Ông cụ Kỷ gật đầu, có lẽ hôm nay cũng không giống nhau?
Trong đầu Trịnh Nhân Xuyên hiện lên bộ dáng Nhiên Nhiên mỉm cười, cô là một cô gái làm cho người ta cảm thấy ấm áp như vậy, chỉ tiếc cô vĩnh viễn ở lại một ngày mười lăm năm trước. Trịnh Nhân Xuyên lau khóe mắt một cái, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Giang Tiểu Huệ cách đó không xa.
Tiểu Huệ gật đầu một cái với họ Trịnh, cô đối với chuyện nhìn trộm bí mật của người khác không có hứng thú, chỉ là Trịnh Nhân Xuyên thế nhưng lại ở chỗ này, hơn nữa còn mặc áo khoác trắng. Chẳng lẽ anh ấy là bác sỹ trong bệnh viện này? Sẽ không trùng hợp. . . . . .
Trịnh Nhân Xuyên cũng nở nụ cười với cô: "Lại đụng phải em ở nơi này, hiện tại có rảnh không, chúng ta đi ra ngoài uống ly cà phê."
Tiểu Huệ tới nơi này với Thiên ca, nào có rảnh rỗi cùng người khác uống cà phê, lại nói việc Trịnh Nhân Xuyên làm lúc trước với cô thật sự là không để cho cô có thể hiểu được. Tiểu Huệ nâng miệng: "Trịnh tiên sinh, lần trước đi vội vàng, chưa kịp cảm ơn anh dẫn tôi đi dạo ở H thị. Dĩ nhiên còn phải cảm ơn anh, bởi vì anh cũng coi như là người làm mai cho tôi và chồng tôi."
"Ông xã?" Trịnh Nhân Xuyên trở về chỗ một từ này, chợt bật cười, "Nhanh như vậy đã kết hôn rồi, cũng phải chúc mừng các người. Cô đã nói tôi là người làm mai, hai ngày liền đem trà bổ túc cho người làm mai thôi." Lúc nói xong lời này, anh vẫn còn ra vẻ mặt tiếc rẻ bổ sung một câu: "Thật là đáng tiếc, suy nghĩ một chút chúng ta trước đây không lâu còn định cưới, nếu như không có Kỷ Thiên Hàng xuất hiện, có lẽ hai chúng ta sẽ. . . . . ."
Tiểu Huệ đứng thẳng bả vai dưới: "Ai biết được, duy nhất có thể xác định, chỉ cần Kỷ Thiên Hàng xuất hiện, sự lựa chọn của tôi liền nhất định là anh ấy, sẽ chỉ là anh ấy. Dĩ nhiên Trịnh tiên sinh cũng nhất định sẽ gặp phải một người như vậy, đời này chỉ nhận định cô."
Trịnh Nhân Xuyên có chút mất hồn: "Đời này chỉ nhận định cô, ha ha, thật sao?" Nói xong anh đi xa. . . . . .
Tiểu Huệ nhìn bộ dáng của anh, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Sau đó cô còn không kịp nghiên cứu, bởi vì trong phòng bệnh truyền đến tiếng gọi của một tên con trai: "Bà xã, em đang ở đâu?"