Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 203: Làm bạn cùng thần




Bảo vệ? Cố Kiến Thâm nhìn tiểu tuyết liên non thiếu điều chọt phát hỏng ngay, lại nhìn bản thân, hmm … điều gì đã khiến Thẩm Thanh Huyền sinh ra lỗi giác hắn cần được bảo vệ vậy?

Thẩm Thanh Huyền càng nghĩ càng thấy hợp lý! Dựa theo cách nói của Kim Dương, tộc tuyết liên ở thần điện rất có địa vị, mặc dù Thẩm Thanh Huyền không hề thấy mình có gì đẹp, nhưng nếu thần cho là thế, vậy đồng nghĩa sau khi biến hình y nhất định sẽ cực kỳ lợi hại.

Đến lúc đó y sẽ chăm chỉ học tập, nghiêm túc cầu nguyện, đến khi bản thân mạnh mẽ hơn là có thể bảo vệ Uyên rồi!

Không chỉ có Uyên … mà còn Kim Dương, hoa mạn châu sa, hoa phượng hoàng, hoa mẫu đơn đỏ … Y sẽ dùng hết sức chăm sóc họ!

Giờ đã có mục tiêu cuộc đời, Thẩm Thanh Huyền chỉ muốn mình biến hóa thật nhanh.

Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Trước ngày thần mộc đến, tôi cần chuẩn bị những gì?”

Tuy rằng Cố Kiến Thâm vẫn không rõ mạch não của y, nhưng nghe xong câu này, hắn biết y đã thay đổi suy nghĩ.

Cố Kiến Thâm: “Đừng nghĩ nhiều, cứ ở trong hồ băng dưỡng thân là được.”

Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Vậy là được rồi hả?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Ừ, thế là đủ rồi.”

Thẩm Thanh Huyền không kiềm được mà hỏi: “Lúc đó anh cũng vậy ư?”

Cố Kiến Thâm không phải hoa, cần gì phải hóa hình? Có điều vì để gần gũi với Thẩm Thanh Huyền và giúp y yên tâm, hắn bảo: “Cũng gần giống thế.”

Chỉ tiếc Thẩm Thanh Huyền không tin, vì hắn tỏ ra do dự, mà cách nói lấp lửng “Cũng gần giống thế” sao cũng được lại tiềm tàng vô số gian khổ.

Thẩm Thanh Huyền không đành lòng hỏi lại, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Cố Kiến Thâm không biết y hiểu cái gì.

Ban đầu Thẩm Thanh Huyền không chịu để Cố Kiến Thâm đến băng thất, nguyên nhân không phải do hắn, mà là băng ốc âm u, y sợ Cố Kiến Thâm sẽ không thích; thêm nữa là khi y về băng thất, thánh quang ánh vàng rực rỡ trên người y sẽ không còn nữa, mà là biến thành trắng trong giống như băng, y sợ Cố Kiến Thâm sẽ ghét y.

Nhưng hiện giờ y chẳng còn quan tâm những điều này nữa, vừa nghĩ tới hình ảnh Cố Kiến Thâm cô đơn lẻ bóng, y thực sự không đành lòng.

“Anh có thể đưa tôi về không?” Thẩm Thanh Huyền hỏi một cách uyển chuyển.

Cố Kiến Thâm rất sẵn lòng: “Đương nhiên rồi.”

Thẩm Thanh Huyền cho hắn một mũi kim dự phòng: “Chỗ tôi ở lạnh lắm, hơn nữa còn … rất xấu.”

Cố Kiến Thâm biết y nhất định không thích băng thất, nên bảo: “Đợi em biến hình rồi thì có thể dọn ra ngoài.”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn dời chú ý: “Thần thị sẽ ở đâu?”

Cố Kiến Thâm khẽ nói: “Em sẽ làm bạn bên cạnh thần.”

Thần thị ở bên thần, nhưng Cố Kiến Thâm lại bị gạt bỏ ra ngoài ư? Trong lòng Thẩm Thanh Huyền nghẹn một hơi, không muốn nói nữa!

Cố Kiến Thâm nhận ra cảm xúc của tiểu tuyết liên, bèn hỏi y: “Em sao vậy?”

Thẩm Thanh Huyền không muốn làm hắn buồn, liền chuyển đề tài: “Anh cảm thấy tôi đẹp không?”

Cố Kiến Thâm sững sờ.

Thẩm Thanh Huyền lại nói một cách ẩn ý: “Thực ra tôi không phải màu này đâu, là thánh quang phủ một tầng sáng vàng lên người tôi, về băng thất rồi sẽ …”

Cố Kiến Thâm vỡ lẽ, nói: “Đừng tự ti, đẹp hay không không liên quan đến vẻ ngoài.”

Thẩm Thanh Huyền tin hắn, nhưng vẫn có chút không yên.

Chẳng qua chút không yên ấy nếu so với cô đơn tịch mịch của Cố Kiến Thâm thì chẳng đáng là bao!

Y muốn hắn đưa y về băng thất, nếu hắn không có chỗ để đi, vậy y sẽ bầu bạn cùng hắn.

Vừa vào băng thất, Thẩm Thanh Huyền dè dặt quan sát Cố Kiến Thâm, thấy hắn không hề tỏ ra chán ghét, y mởi yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Kiến Thâm đưa y vào nước hồ băng.

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Anh cảm thấy thế nào, có lạnh không?”

Cố Kiến Thâm: “Không, nhiệt độ chỗ em rất hợp với tôi.”

Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn yên tâm.

Những ngày về sau của Thẩm Thanh Huyền phải nói là vô cùng tốt đẹp.

Sáng, Kim Dương đến tìm y chơi, nó đi rồi Thẩm Thanh Huyền sẽ đi tìm Uyên, rồi họ sẽ ở bên nhau cả ngày.

Có điều sau khi trời tối Uyên sẽ đi, bảo là sợ quấy rầy y nghỉ ngơi.

Trong băng thất không có chỗ ngủ cho Cố Kiến Thâm, nên Thẩm Thanh Huyền không giữ hắn lại.

Về sau Cố Kiến Thâm toàn trực tiếp đến băng thất tìm y, còn mang theo sách đọc cho y nghe.

Thực ra có nhiều chỗ Thẩm Thanh Huyền nghe không hiểu, hơn nữa còn khá phản cảm về thần không ngừng xuất hiện trong sách, nhưng giọng Cố Kiến Thâm rất dịu dàng êm tai, làm y hoàn toàn không nỡ cắt ngang.

Không rõ đã qua bao nhiêu ngày, sáng hôm nay Kim Dương không đến, người đẩy cửa vào là thần thị tộc tuyết liên.

Hắn vẫn mang dáng vẻ khiến người khác yêu thích ngưỡng mộ, nhưng lại không đạt được thiện cảm của Thẩm Thanh Huyền.

Thần thị cúi người nâng y lên: “Đã quen ở đây chưa?”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu: “Rất tốt.”

Thần thị nói: “Sắp đến ngày thần mộc, hôm nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai ta sẽ tới đón ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền đáp, sau đó thần thị rời đi.

Qua thật lâu, Kim Dương mới nhảy tới đây như mọi khi, nó thở hổn hển: “Tớ đến muộn.”

Thẩm Thanh Huyền vội đón cái bọc giúp nó: “Sao mang nhiều đồ quá vậy?”

Kim Dương nhìn y: “Sắp tới ngày thần mộc rồi, cậu biến hình rồi tớ sẽ khó gặp lại lắm, cho nên … cậu chọn một món quà nữa đi.” Xem như vẽ dấu chấm cho tình bạn tuyệt vời này.

Thẩm Thanh Huyền cuống lên: “Dù tôi biến hình vẫn sẽ thường xuyên tới tìm cậu.”

Kim Dương nói: “Thần thị bộn bề nhiều việc, hơn nữa cậu cũng đừng đến tìm tớ, nếu bị thần thị khác biết, họ sẽ xem thường cậu.”

Thẩm Thanh Huyền: “Tớ không quan tâm người khác nghĩ thế nào.”

Kim Dương ấm áp trong lòng, nhưng tự đáy lòng vẫn hy vọng bạn mình có thể sống tốt, nên bảo: “Thời gian này tớ rất vui, sau này cũng sẽ rất vui, cho nên cậu không cần lo cho tớ.”

Thẩm Thanh Huyền định cất lời, Kim Dương lại nói: “Tớ mong cậu có thể làm bạn cạnh thần.”

Nó nói rất đỗi thành khẩn, hệt như ký thác hy vọng của mình lên người Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền cố gắng nuốt lại câu nói đã trượt đến môi, y không dám tranh luận với Kim Dương, song trong lòng lại quyết tâm đến tìm Kim Dương chơi, cũng nhất định sẽ không bỏ mặc Uyên.

Kim Dương lại bày mấy bảo bối của mình ra, Thẩm Thanh Huyền cầm ốc biển: “Cậu đã tặng tớ hai món quà, nhưng tớ lại không có gì để cho cậu.”

Kim Dương cười rạng rỡ: “Không đâu, cậu đã cho tớ khoảng thời gian vui sướng nhất đấy.”

Thẩm Thanh Huyền rất khó chịu: “Nhưng cậu cũng mang niềm vui đến cho tớ.”

Kim Dương: “Được rồi! Thẻ kẹp sách và ốc biển đều không phải vật quý giá, sợ rằng sau này cậu còn chê đó.”

Thẩm Thanh Huyền: “Tớ nhất định sẽ quý trọng chúng.”

Kim Dương mỉm cười.

Thẩm Thanh Huyền cảm thấy trống vắng, y rất khó chịu, hơn nữa còn ghét thần trong vô thức.

Nhưng bất kể là Uyên hay Kim Dương, dường như họ đều vô cùng kính ngưỡng và tôn sùng thần, dù thần không thích họ.

Thời gian không còn sớm, hoa hướng dương chuẩn bị về, trước khi đi, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi nó: “Kim Dương, cậu từng gặp thần chưa?”

Kim Dương giật mình, khẽ nói: “Gặp rồi.”

Thẩm Thanh Huyền vội truy hỏi: “Gặp vào ngày thần mộc sao?”

Kim Dương gật đầu: “Đúng.”

Thẩm Thanh Huyền sốt ruột một cách khó hiểu, y lại hỏi: “Thần có ngoại hình thế nào?”

“Tóc bạc mắt bạc …” Kim Dương không thể dùng vốn từ nghèo nàn của mình để hình dung: “… Là tồn tại thần thánh nhất.”