“A, anh xem nếu anh nhận hoa của em,” khuôn mặt Tống Tiểu Tây tươi cười, sau đó không chút do dự bỏ qua Cáp Đa, tiến lên ôm cổ Giang Thừa Mạc, sau đó mây bay nước chảy lưu loát ngồi xuống đùi anh, dịu dàng nói nhỏ nhẹ từng bước dẫn dắt, “Vậy có phải nên cho em một chút hồi báo không?”
Giang Thừa Mạc nghiêng người nhìn cô, khóe miệng còn vài ý cười: “Hoa của em? Đây là em thuận tay cầm ra từ phòng bếp nhà anh chứ? Ý mượn hoa hiến Phật(*) của em được đấy hả?”
(*) Mượn hoa hiến Phật (借花献佛): Có thể hiểu là mượn hoa dâng Phật, là mượn hoa của người khác dâng cúng lên Phật. Ý nói: Dùng của người này để lấy lòng người khác, giống như lấy xôi làng đãi ăn mày.
Lông mày Tống Tiểu Tây nhướn lên, cợt nhả: “Cũng không thể nói như vậy. Không phải anh nói của em là của anh, của anh là của em sao? Bông cải của anh chính là bông cải của em, em lấy bông cải của em đưa cho anh, không có gì không ổn, có đúng hay không?”
“Của em đều là của anh thì không sai,” Giang Thừa Mạc từ từ nói, “Của anh là của em thì anh chưa nói qua chuyện này.”
“…”
Tống Tiểu Tây nhíu mày, nắm ngón tay cái của anh lên cắn, bị Giang Thừa Mạc tay mắt nhanh nhẹn nắm được mũi, hơn nữa thuận tay lấy cái gối úp lên mặt cô, Tống Tiểu Tây lấy chân đá anh, Giang Thừa Mạc bắt được cổ chân của cô, Tống Tiểu Tây vừa cười lại ngứa, cuối cùng mệt thở hồng hộc. Giang Thừa Mạc rốt cuộc buông cô ra: “Em muốn hồi báo cái gì?”
Tống Tiểu Tây lại đá anh một cước, bị Giang Thừa Mạc bắt được bàn chân, thậm chí còn dùng các ngón tay cọ cọ, Tống Tiểu Tây lại cười điên cuồng, cố tránh tay của anh lăn qua lăn lại trên sô pha, Giang Thừa Mạc nhìn cô: “Nói mau.”
Tống Tiểu Tây thu chân lại, hắng giọng: “Hai ngày nữa anh muốn đi đâu?”
Giang Thừa Mạc dừng một chút, thuận tay ôm lấy Cáp Đa, vỗ về bộ lông mềm mại của nó, nói chậm rãi: “Em chỉ hỏi một chuyện nhàm chán?”
Một tay Tống Tiểu Tây chống nạnh: “Chuyện này không phải không thể nói được hay không? Chẳng lẽ anh cảm thấy chuyến đi của anh có ý nghĩa sao? Hay anh có bệnh khó nói nên muốn lén đi khám bệnh sao? Hay là đi giết người phóng hỏa cướp ngân hàng? Hay là làm trò gì không muốn cho ai biết? Anh có biết giấu giếm còn đáng ghét hơn bị lừa à?”
Tống Tiểu Tây cười nhạo một tiếng, kéo mũi Cáp Đa, nói với nó: “Chúc mừng mày, trước kia tao nghĩ mày là động vật có trí thông minh thấp nhất, giờ mày vinh dự đứng thứ hai rồi.”
Tống Tiểu Tây: “…”
Xét thấy Giang Thừa Mạc từ chối không nói về chuyến đi của mình, Tống Tiểu Tây tỏ thái độ rõ ràng, trừ khi anh xin lỗi, sẽ không chủ động để ý tới anh. Thấy biểu hiện như thế, Giang Thừa Mạc chỉ cười một tiếng, tiếp tục nghiêng đầu trêu Cáp Đa. Tống Tiểu Tây tức giận đi ra khỏi nhà, hơn nữa trong mấy ngày liên tiếp quả thực không để ý tới anh.
Trong khi đó, Trần Thanh Hân gọi điện thoại, Tống Tiểu Tây liếc mắt nhìn, không nghe máy, bên kia cũng không có làm gì nữa; lại qua một ngày, Tống Thường Thanh cũng gọi điện tới, bảo cô đến nhà Tống một chuyến, lúc này Tống Tiểu Tây suy nghĩ một chút, đồng ý.
Cô dưới sự giúp đỡ của người giúp việc đi qua vườn hoa nhỏ, Mật Lỵ thấy cô, đuôi ngoáy tít vui sướng chạy tới. Tống Tiểu Tây ôm nó, ngẩng đầu lên, Tống Thường Thanh đang đeo kính lão cắt sửa hoa, thấy cô tới đây, chỉ cái ghế cách đó không xa, ý bảo cô ngồi xuống.
Rất nhanh có người bưng trà nước tới, Tống Thường Thanh tiếp tục cắt sửa hoa cỏ, Tống Tiểu Tây mím môi uống một ngụm, Tống Thường Thanh mở miệng: “Trà này như thế nào?”
Tống Tiểu Tây nói thật: “Con sẽ không phẩm trà.”
“Đây là Sư Phong Long Tỉnh mà Lý Duy Diệp đưa.”
Tống Tiểu Tây sặc một cái, nhìn một chút nước trà, bỏ qua đặt lại trên bàn nhỏ.
Tống Thường Thanh cuối cùng bỏ một bụi hoa cỏ xuống, rửa tay, cũng châm cho mình một ly trà, nhìn nhìn cô, cười nói: “Cùng nhau chơi một ván?”
Mặt Tống Tiểu Tây không chút thay đổi: “Con không hiểu cờ tướng.”
“Mã tẩu nhật, tượng tẩu điền, xa tẩu trực lộ, pháo phiên sơn, (**) những câu này con nghe qua rồi chứ?” Tống Thường Thanh nói, “Cha dạy con.”
(**) Cách đi của bốn quân “Mã” “Tượng” “Xe” “Pháo” trong cờ tướng. (Mình không biết dịch như nào cho thuận miệng, nên giữ nguyên chữ Hán.
“Cha.” Tống Tiểu Tây hơi lạnh mặt, “Người bảo con đến chơi cờ uống trà?”
Tống Thường Thanh thở dài: “Tóm lại con là con gái của cha, cha gọi con tới đây chỉ muốn gặp con. Nếu con đến đây rồi, nói chuyện tốt với nhau rất khó sao?”
“Nói chuyện tốt cái gì?” Tống Tiểu Tây nói, “Lúc này chẳng lẽ người không muốn nói hộ Lý Duy Diệp sao?”
“Tại sao phải nói hộ cho cậu ta?”
Tống Tiểu Tây cười lạnh, nhìn chỗ khác: “Vậy người pha trà Lý Duy Diệp đưa cho người làm gì?”
Tống Thường Thanh nhìn cô, nói: “Hôm qua Thừa Mạc tới tìm cha, nói hiện tại con đang cùng một chỗ với thằng bé.”
“…” Tống Tiểu Tây trầm mặc một lúc, lạnh giọng nói, “Cho nên sao? Có phải người cũng giống mẹ nói con không xin phép người sao?”
Tống Thường Thanh lại nhìn cô, thở dài, cúi đầu uống trà.
“Hoặc là người sẽ nói con là đứa chân đứng hai thuyền?” Tống Tiểu Tây nhíu mi, cả người biến thành con nhím, “Hay là muốn giáo huấn con, con làm việc rất lỗ mãng, không nên phung phí tình cảm của Lý Duy Diệp?”
Tống Thường Thanh đặt ly trà xuống: “Một câu cha cũng chưa nói, chính con cứ bùm bùm nói một đống.”
Tống Tiểu Tây cúi đầu hừ một tiếng: “Những lời này mấy hôm trước đều đã nói rồi, hiện tại con giúp người nói lại một lần thôi.”
“Cha không phải mẹ con. Cha không cùng quan điểm với bà ấy.” Tống Thường Thanh ấn ấn cái trán, “Chuyện của con tự con làm chủ. Bà ấy nói gì con không cần nghe, cha nói rồi, trước kia con không muốn nghe thì giờ cũng không phải nghe. Con hơn hai mươi tuổi rồi, tự do yêu đương tự do hôn nhân, cha cũng không còn trẻ, muốn nói thật một câu với con, cha chỉ hi vọng bản thân con thích là được rồi.”
“…”
“Trước kia Lý Duy Diệp có đi tìm cha, nhưng con không thích thì cũng không còn biện pháp, nếu con không đồng ý thì cha cũng không đồng ý. Cha chỉ nghe Thừa Mạc nói, cậu ta không chịu chia tay với con khiến con buồn phiền.” Tống Thường Thanh nói, “Thật ra con không cần buồn phiền. Nếu con chịu tâm sự hết với cha, mười Lý Duy Diệp cũng không cần phải sợ.”
“…”
“Còn có, con cùng một chỗ với Thừa Mạc, cha suy nghĩ cả đêm, cũng tán thành. Thằng bé lớn hơn con, tính tình hai người các con cũng bù trừ cho nhau, cũng thân thuộc từ bé, về sau có phát triển như nào cũng được. Hơn nữa nhà Giang và nhà Tống, cũng coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
Tống Tiểu Tây nâng mí mắt, nghển cổ nói: “Người tán thành hay không tán thành cũng chả có tác dụng gì.”
“Tối thiều, đồ cưới sau này của con là cha chuẩn bị.” Dường như Tống Thường Thanh đã sớm dự đoán được cô sẽ nói như thế, còn cười cười, sau đó lấy từ bên cạnh ra một chiếc hòm nhỏ dài, đưa cho cô, “Đây là hộp khăn gốm sứ, cha có người bạn từ Ý mang về, con thích thì mang đi đi.”
Tống Tiểu Tây đi ra khỏi nhà Tống, lại chống đỡ nửa ngày, sau đó vẫnn không nhịn được gọi điện cho Giang Thừa Mạc. Trước khi anh kịp nói gì Tống Tiểu Tây đã chặn trước: “Được rồi, em biết anh phải nói gì, không phải anh nói anh phải đi ra ngoài sao? Em nhớ anh lắm được chưa? Anh không thể rảnh rỗi gọi điện cho em được sao? Lúc này rõ ràng là anh không đúng có phải không? Anh không thể không có thói quen một ngày phải nói chuyện với em được hả?”
Giang Thừa Mạc ho khan một tiếng: “Em đang làm gì?”
“Ăn cơm.” Tống Tiểu Tây đâm cái thìa, nói: “Em muốn ăn mỳ Ý anh làm!”
Anh chậm rãi “Ừ” một tiếng: “Hai ngày nữa.”
“Còn có thịt dê nướng!”
Anh lại “Ừ” một tiếng: “Được.”
“Cùng với thịt quay!”
“Có thể.”
“Tại sao hôm nay anh tốt vậy? Tống Tiểu Tây nghi ngờ trừng mắt nhìn di động, lại tiến tới bên tai, “Hiện tại rốt cuộc anh đang ở đâu?”
“Trên địa cầu.” Mơ hồ có tiếng va chạm, trước khi Tống Tiểu Tây nổi bão Giang Thừa Mạc cười một tiếng, nói, “Tống Tiểu Tây.”
“… Chuyện gì?”
“Thật khó cho em làm một việc tốt.”
“… Có ý gì?”
“Ý trong mặt chữ.” Ở đầu bên kia anh dừng một chút, mở miệng lại thì giọng nói mang theo chút dịu dàng, “Ngoan, hai ngày nữa anh quay về thành phố T nấu cơm cho em ăn.”
“…”
Hiếm thấy Giang Thừa Mạc dùng giọng nói dịu dàng thận trọng như thế nói chuyện, Tống Tiểu Tây liều chết quấn lấy cũng không biết được chỗ của anh. Cô buồn bực ngã xuống giường ngủ trong chốc lát, lúc tỉnh lại thì nghĩ ra chủ ý, vì thế rất nhanh cầm lấy chìa khóa xe đến phòng truyền thông kinh doanh gần đó.
Tống Tiểu Tây tuyệt vọng rằng cô chỉ quan tâm Giang Thừa Mạc, mà không phải muốn đặc biệt hỏi thăm anh, loại chuyện này là tình huống đặc biệt, tuyệt đối sẽ không tái phạm. Đọc lẩm bẩm ‘A Di Đà Phật’ hai làn, sau đó dùng mật mã điện thoại Giang Thừa Mạc nhập vào máy.
Một đoạn danh sách dài trôi ra, Tống Tiểu Tây lật tới hàng cuối cùng, tìm được nơi Giang Thừa Mạc vừa gọi điện thoại, thành phố A.
Tống Tiểu Tây ngẩn người, lại ngẩn người.
Sau đó đột nhiên cô hiểu ra chút gì đó, vì vậy lại cầm lấy chìa khóa xe lái thẳng tới sân bay.
Máy bay hạ cánh, theo trực giác cô đi thẳng tới khạch sạn hồi trước ở thành phố A. Ở quầy lễ tân giải thích cặn kẽ mấy cau, nhân viên liếc nhìn cô một cái, nói mấy câu trong điện thoại, một lúc lâu sau, cúp điện thoại, lễ phép nói với cô: “Số phòng của Giang tiên sinh là 3302.”
Năm phút sau, phòng 3302 vừa mở, Tống Tiểu Tây không thèm nhìn trực tiếp nhào tới. Lúc cô được hai cánh tay vững chắc đỡ thì nghe thấy một tiếng kêu đau, Tống Tiểu Tây muốn buông tay để nhìn, lại bị Giang Thừa Mạc ôm chặt hơn, sau đó dùng đầu gối đóng cửa lại, hỏi: “Làm sao em tìm được?”
Tống Tiểu Tây cắn một cái trên cổ của anh, nói: “Em thần thông quảng đại nha.”
“Thôi đi.” Giang Thừa Mạc để cô ngồi ngay ngắn trên sô pha, xoay người đi rót nước, nghĩ nghĩ, chậm rãi nói, “Em tra danh sách trò chuyện của anh?”
“…” Tống Tiểu Tây ngoan cố, lên tiếng phủ nhận, “Không có.”
“Không?” Giang Thừa Mạc hừ một tiếng, “Được rồi. Lần tới anh đổi mật mã.”
Tống Tiểu Tây tiếp tục ngụy biện: “Là Ngải Mộc nói cho em biết.”
“Ngải Mộc bây giờ vẫn cho là anh đang nghỉ phép ở thành phố L.”
“…” Tống Tiểu Tây đi đến gần, từ cốc ở trong tay anh uống một ngụm nước, lại quấn tới ôm cổ của anh, “Em là quan tâm anh nha. Người bên đường còn ai có thể khiến em lo lắng như vậy? Đúng không?”
Giang Thừa Mạc cúi đầu nhìn cô, xoay mặt đi hừ một tiếng.
Tống Tiểu Tây nâng mặt anh, sau đó nở một nụ cười cho anh xem: “Anh tới thành phố A làm gì?”
“Không phải em cũng đoán được anh làm cái gì? Giang Thừa Mạc xuy một tiếng, “Danh sách trò chuyện cũng đã xem, anh không tin em chỉ nhìn dòng cuối cùng.”
“…” Tống Tiểu Tây bị nghẹn lại. Giang Thừa Mạc nói không sai, đường đến sân bay cô có lấy đống hóa đơn kia lật đi lật lại nhìn, tìm được cuộc trò chuyện với Lý Duy Diệp. Thời gian không lâu, nhưng vẫn khiến cho người khác suy nghĩ lung tung.
“Này, anh nói chuyện với anh ấy như thế nào?” Tống Tiểu Tây nhìn ánh mắt anh quét tới, rất nhanh thức thời đổi lại câu nói, “Khẳng định hiệu quả không tệ đúng không? Giang tiên sinh anh minh thần võ quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, lập sách lược cho toàn quân , nhất định là bách phát bách trúng, cái gì khó khăn đều có thể vượt qua được hết phải không?”
Giang Thừa Mạc không nhẫn nại, cười giễu cợt, bỏ bàn tay cô đang sờ lên ra: “Mặc kệ em.”
Tống Tiểu Tây lại rất nhanh ôm lấy thắt lưng của anh, từ phía sau cọ cọ đi lên, nhận thấy lưng của anh cứng lại, sau đó nghe thấy anh thấp giọng nói: “Xuống dưới.”
“Không.” Tống Tiểu Tây từ bờ vai của anh nhô đầu ra, thổi thổi, cọ cọ, nói: “Anh Thừa Mạc, anh nói với Lý Duy Diệp như nào? Anh đều nói anh ấy sẽ không dễ dàng đồng ý chia tay người, tại sao anh ấy lại dễ dàng đồng ý chia tay như thế?”
Giang Thừa Mạc quay đầu: “Em muốn biết?”
Tống Tiểu Tây học theo giọng của anh: “Anh cảm thấy sao?”
“Tự em đoán đi.”
“…” Tống Tiểu Tây còn muốn nói nữa, lại “A” một tiếng, “Trên người anh vì sao có mùi dầu hoa hồng? Anh bị muỗi đốt? Hay là bị thương?”
Giang Thừa Mạc dừng một chút, không để ý tới cô, đi thẳng về phía phòng rửa mặt. Tống Tiểu Tây bị anh bỏ qua, ở phía sau suy nghĩ thật nhanh, lại nhanh chóng chạy theo, từ phía sau kéo lấy góc áo anh, sau đó nhân lúc anh không phòng bị nahnh chóng vén lên.
Cô chỉ kịp nhìn mấy chỗ xanh xanh tím tím, đã bị Giang Thừa Mạc kéo áo lại quăng tới ghế sô pha.
“Động tay động chân lần nữa thì bây giờ em trở về thành phố T.”
Tống Tiểu Tây ngó trái ngó phải, Giang Thừa Mạc mặc quần áo không khác bình thường, dã mặt cùng không có gì khác lạ, giống như không hề có những vết tích mà cô vừa nhìn thấy ở đằng sau lưng. Cô cố gắng đi theo sau lần nữa, bị Giang Thừa Mạc lạnh lùng quét mắt một cái, không thể làm gì khác hơn là đứng im tại chỗ.
Cô nheo mắt nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận mở miệng: “Anh… Sẽ không đánh nhau với Lý Duy Diệp chứ?”
Giang Thừa Mạc không đáp lại, chỉ lầm lũi đi vào phòng tắm, hơn nữa khóa cửa lại. Tống Tiểu Tây bị ngăn cách bởi cánh cửa, nói vọng vào: “Mặc dù… Nhưng các anh làm thế không thấy trẻ con à? Còn đánh điếc? Không phải đua xe sẽ tốt hơn so với đánh nhau sao? Trước kia không phải Thẩm Dịch cũng đua xe với tình địch sao?”
Một lát sau, bên trong có người lành lạnh mở miệng: “Làm sao em biết bọn anh không đua xe?”
“…” Tống Tiểu Tây lại ngửi được mùi dầu hoa hồng nồng đậm, nói “Anh đang bôi dầu sao? Không với tới sau lưng chứ? Em giúp anh.”
“Không.”
Tống Tiểu Tây vặn vặn chốt cửa, thấy không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là gõ cửa: “Đến tột cùng anh như thế nào? Sẽ không bị nội thương chứ? Cho em nhìn cũng không sao mà…”
Qua hai giây, cánh cửa phòng tắm bật mở, mặt Giang Thừa Mạc không thay đổi nhấc cổ áo của cô lên kéo tới cửa phòng, sau đó buông lỏng, Tống Tiểu Tây bị ngăn cách bên trong bên ngoài: “Đi thuê một phòng khác. Hôm nay đừng tới tìm anh.”
“…” Tống Tiểu Tây thành khẩn nhìn anh, “Em ở cùng một phòng với anh không được sao?”
Giang Thừa Mạc mím môi nhìn cô năm giây, Tống Tiểu Tây cho rằng anh muốn đồng ý, ai biết anh đóng cửa lại, tiếng nói nhẹ nhàng truyền tới: “Không được.”
“…”
Hai ngày sau, Tống Tiểu Tây vẫn rình coi vết thương trên người Giang Thừa Mạc. Cô từ phía sau ôm cổ anh, quấn lấy để kể chuyện xưa cho anh, Giang Thừa Mạc để mặc cô nháo, ngồi đọc một bài báo phân tích thị trường chứng khoán, một lát sau thấy phía sau yên tĩnh, quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt của Tống Tiểu Tây đang chằm chằm vào chỗ hở đằng sau lưng.
Giang Thừa Mạc cuộn tờ báo lại, mím môi “Pằng” một tiếng đập tới, lúc Tống Tiểu Tây vụng về che đầu kêu đau thì anh đứng dậy đi về phòng ngủ, lúc trở lại đã đổi một bộ quần áo bảo thủ, còn đóng hết khóa sơ mi cực kỳ chặt chẽ gió thổi cũng không lọt.
Tống Tiểu Tây bất đắc dĩ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không phải là em chưa nhìn qua…”
Thấy anh không để ý tới cô, lại bổ sung một câu: “Lúc anh bơi lội không phải là một người sao, trước kia em đã lén nhìn lâu rồi, không phải anh không biết chứ?”
Giang Thừa Mạc liếc nhìn cô một cái: “Xác thực anh không biết. Anh chỉ biết lúc còn bé em thay quần áo hay tắm, toàn bộ quá trình anh đều nhìn qua rồi.”
“Anh…” Tống Tiểu Tây ôm một chiếc gôi hung hăng ném tới.
Sau Tống Tiểu Tây lại làm bộ như vô ý đập vào khay trà, sau đó ngồi xổm xuống lớn tiếng kêu đau. Nhưng cô không ngờ Giang Thừa Mạc không bị lừa, môi cũng không động, chỉ tiếp tục cúi đầu lật báo, còn hết sức nhàn nhã uống một ngụm nước. Sau nữa Tống Tiểu Tây lại cắn răng, đụng thật vào góc bàn, lúc này khay trà phát ra một tiếng chói tai, Tống Tiểu Tây đau đến chảy nước mắt, khổ nhục kế này của cô đã đổi được cái liếc mắt của Giang Thừa Mạc, anh rất nhanh để tờ báo sang đi tới nhìn thương thế của cô.
Chỉ là như vậy, Tống Tiểu Tây vẫn không được như ý. Bởi vì lúc Giang Thừa Mạc nhìn đầu gối của cô, bàn tay cũng siết chặt hai cổ tay cô, Tống Tiểu Tây ra sức giãy dụa, cũng không thể giãy khỏi gông cùm của anh.
Tống Tiểu Tây u ám mở miệng: “Rốt cuộc anh có cho em xem hay không? Có phải anh thật bị tàn phế rồi? Nếu như bị đứt xương sườn không chữa được, em sẽ không cần anh nữa.”
Giang Thừa Mạc nâng mí mắt, lạnh nhạt nói: “Em mơ đi.”
Cuối cùng Tống Tiểu Tây chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ. Lúc này cô dằn lòng, thừa dịp Giang Thừa Mạc đọc tạp chí, ngắm chuẩn thời gian và cự ly, nắm gối ôm trong tay, lấy tư thế Đại hoa miêu nhào tới trên người anh. Giang Thừa Mạc đột nhiên bị cô dùng gối chụp vào mặt, hơn nữa hình như dùng sức quá lớn, anh từ phía sau gối rên lên một tiếng, Tống Tiểu Tây coi như không nghe thấy gì hết, dùng đầu gối chặn lại hai tay anh, vừa chặn vừa nói: “Có phải rất đau không? Để cho em xem, để cho em xem…”
Cô còn chưa nói hết, Giang Thừa Mạc đột nhiên phì cười. Anh lấy gối ôm ra, cầm bàn tay đang làm loạn của cô: “Được rồi. Cho em xem.”
Anh kéo tay áo lên, mãi cho đến khi kéo lên tới cao nhất. Lý Duy Diệp xuống tay không nhẹ, từ cùi trỏ trở xuống khá hơn một chút, còn trở lên là từng khối bầm tím lớn, da Giang Thừa Mạc trắng nõn, vì vậy nhìn càng kinh hãi đập vào mắt.
Tống Tiểu Tây hít vào một hơi.
Giang Thừa Mạc kéo tay áo xuống, Tống Tiểu Tây chậm rãi ngồi thẳng, mấp máy môi, từ từ ôm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh Thừa Mạc…”
Anh nhìn nét mặt của cô cười, chậm rãi “Ừ” một tiếng, Tống Tiểu Tây nói: “Rất đau chứ?”
“Cũng hơi hơi.” Giang Thừa Mạc đẩy cô ra muốn tiếp cận đôi môi, “Ngồi im.”
Tống Tiểu Tây ôm lấy cánh tay của anh: “Lý Duy Diệp cho anh đánh thành cái dạng gì rồi hả?”
Giang Thừa Mạc bình tĩnh mở miệng: “Hiện tại cậu ta giống như toàn bộ là ngày mùng tám tháng chạp (***). Bên trong cũng xanh xanh tím tím.”
(***) Ngày mùng tám tháng chạp ở Trung Quốc là ngày ăn cháo. (QT)
Tống Tiểu Tây phì cười, nhổm dậy ôm lấy đầu của anh, dùng răng nanh cắn đôi môi nhạt màu của anh, Giang Thừa Mạc cau mày giằng co trong chốc lát, hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi Tống Tiểu Tây thần tốc tiến vào, không thông thạo đảo khắp miệng anh.
“…”
Năm phút sau, Tống Tiểu Tây bị đảo khách thành chủ, Giang Thừa Mạc hôn môi khiến hai mắt đẫm sương mù, cô không biết mình nằm trên ghế sô pha khi nào, chớp chớp mắt, bông nhiên tay phải bị nắm, sau đó trên tay chợt lạnh cúi đầu, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đã an vị trên ngón áp út của cô.
Tống Tiểu Tây chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương kia tầm một phút, thẳng đến khi có thể nghe được tiếng đồng hồ trên vách tường, tầm mắt mới chậm rãi chuyển dời đến gương mặt Giang Thừa Mạc, nói: “Anh cứ cầu hôn em như vậy?”
Cô ngồi dậy, nhìn lại nhẫn kim cương, lại nhìn anh, hai tay nhấc mặt của anh: “Quỳ một gối xuống đâu? Hoa tươi đâu? Bữa tối dưới ánh nến đâu? Chỉ một cái nhẫn kim cương à? Nghi lễ thân sĩ của anh đâu? Ngay một chút biểu tình lãng mạn anh cũng không có!”
“Mời em chú ý một chút.” Giang Thừa Mạc cầm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, thản nhiên nói dưới ánh mắt bất mãn của cô, “Là nửa tháng trước em cầu hôn, anh chỉ suy nghĩ sau đó đồng ý thôi.”