Ngày thường Nhiếp Thanh Hải và bà nội Nhiếp đều có hoạt động, Nhiếp Châu Trạch thì dùng phần lớn thời gian để làm việc của mình, khi Hứa Thời Nguyên đi qua phòng của anh đều sẽ liếc thêm mấy cái theo thói quen.
Nhưng bất cứ khi nào cô liếc nhìn, cửa phòng của Nhiếp Châu Trạch luôn đóng chặt. Ngoại trừ cửa phòng, Hứa Thời Nguyên không thấy gì cả. Có đôi khi cô sẽ thầm phỏng đoán xem căn phòng của kiểu người như anh sẽ được bài trí như thế nào.
Một ngày nọ, cô không nhịn được mà hỏi thăm, “Nhiếp Hà Xuyên, chú của cậu cứ ở trong phòng suốt làm gì thế? Hình như tôi ít khi thấy chú ấy xuống tầng xem TV lắm, chắc không phải là lúc nào chú ấy ở trong phòng cũng để học đâu đúng không?”
Nhiếp Hà Xuyên: “Sao lại không thể? Chú tôi sắp lên lớp mười hai rồi, chú ấy không học thì còn có thể làm gì được?”
“Ví dụ như,” Hứa Thời Nguyên thử thăm dò, “Nói chuyện phiếm với bạn gái chẳng hạn?”
Nhiếp Hà Xuyên không thèm nghĩ ngợi mà nói lại ngay: “Cái này còn nực cười hơn, chú ấy không có bạn gái, lớp mười hai rồi mà.”
Không hiểu sao cô lại thở phào một hơi, “Vậy tại sao phòng chú ấy cứ đóng cửa kín mít vậy?”
“Tôi không biết, chú ấy không cho người khác tùy tiện ra vào phòng mình,” Nhiếp Hà Xuyên nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Hình như cho tới bây giờ tôi vẫn chưa vào phòng chú ấy lần nào.”
Nhiếp Châu Trạch là học sinh lớp mười hai gương mẫu.
Hứa Thời Nguyên đã từng nghe qua về nỗi kinh hoàng của năm lớp mười hai, nhưng cô còn chưa vào cấp ba nên không thể nào cảm nhận được.
Từ nhỏ cô đã không chăm chỉ, phần lớn thời gian được chăng hay chớ, thỉnh thoảng sẽ cố gắng học tập mấy ngày như được tiêm máu gà, còn chủ yếu là nước đến chân mới nhảy. Cô có thể thi đậu vào trường THPT Tây Thành có lẽ cũng là nhờ ông trời ban ơn.
Có thể là vì đã quyết định sau khi khai giảng sẽ “Thay đổi triệt để, quyết định quay đầu làm người” nên bây giờ cô yên tâm lười nhác, không có chút tinh thần cầu tiến nào.
Vậy nên, vào những ngày trong tuần, cô và Nhiếp Hà Xuyên là những người rảnh rỗi nhất. Nhiếp Hà Xuyên ngồi trong phòng nghịch máy tính, chơi trò chơi, còn cô thì chiếm lấy TV trong phòng khách, quyết tâm xem cho hết bộ phim «Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3».
Nhưng tiếc rằng cô không biết điều chỉnh đầu kỹ thuật số nên TV cứ hiển thị “Không tín hiệu mãi”, cô sợ làm hỏng nên cũng không dám đụng linh tinh vào.
Nhiếp Hà Xuyên vọc một lúc lâu cũng không được, cuối cùng hai người lên tầng xin sự giúp đỡ của Nhiếp Châu Trạch, “Chú ơi, hình như TV bị hỏng rồi, hay là chú gọi người tới sửa đi? Hứa Thời Nguyên cứ đòi xem phim thần tượng cho bằng được.”
“Đó không phải là phim thần tượng, là phim tiên hiệp, phim tiên hiệp.” Cô đính chính lại cách nói của Nhiếp Hà Xuyên.
Nhiếp Châu Trạch thò người ra nhìn đằng sau TV: “Không cần gọi thợ đâu.”
Một giây sau, TV lên hình một cách vô cùng kỳ diệu. Hứa Thời Nguyên kinh ngạc không thôi, “Chú Nhiếp, chú sửa kiểu gì thế?”
“Nó không hỏng, chỉ là jack cắm của đầu kỹ thuật số chưa cắm vào TV thôi.” Nhiếp Châu Trạch phủi phủi bụi bẩn trên tay, quay đầu lại nói với cô, “Chắc bây giờ có thể xem được rồi.”
À, hóa ra chỉ là chưa cắm jack…
Trong lúc Nhiếp Châu Trạch đi rửa tay, anh chợt nghe một tiếng hét truyền đến từ phòng khách, là tiếng của Nhiếp Hà Xuyên.
“Móa, ở đó có một con bọ, to bằng một nắm tay của tôi luôn.” Nhiếp Hà Xuyên trốn sau lưng Hứa Thời Nguyên, hoảng sợ chỉ vào chỗ nào đó trong góc tường, “Này này Hứa Thời Nguyên, cậu đừng có đứng gần nó như thế, cẩn thận con bọ này nổi điên đấy, hay là lấy giấy bọc nó lại rồi ném đi đi?”
“Đàn ông đàn ang như cậu mà sao lại sợ bọ thế hả?” Hứa Thời Nguyên buồn bực. Đọc thêm nhiề? tr?yện ở ( T???T?? Y?N﹒?N )
Cô híp mắt, chầm chậm tới gần vật thể màu đen không xác định kia, sau đó trực tiếp dùng tay bắt lấy con bọ rồi ném ra ngoài cửa sổ, “Được rồi.”
Quay người lại, Nhiếp Châu Trạch đã rửa tay xong đi ra ngoài, vẻ mặt anh còn chưa hết ngạc nhiên, anh nhíu mày hỏi: “Cháu dùng tay không để bắt luôn à?”
Hứa Thời Nguyên thầm kêu không ổn, nghe giọng điệu của anh hình như không thích hành vi thô lỗ mất vệ sinh này của cô lắm. Cô có hơi hoảng: “Đúng vậy… Cháu dùng tay bắt, nhưng cháu biết con đó, đó là cái con ngày nào cũng kêu trong tàng cây ấy.”
“Lá gan của cháu cũng lớn thật,” Nhiếp Châu Trạch nhướng mày, dường như anh thở phào nhẹ nhõm, “Lần sau đừng dùng tay không, có một số loại côn trùng có thể cắn người, tuần trước lúc Hà Xuyên tỉa cây cối còn bị côn trùng cắn, cháu cẩn thận một chút.”
“Này, cậu nhìn mu bàn tay của tôi đây này, có thấy cái sẹo này không?” Nhiếp Hà Xuyên giơ bàn tay đến trước mặt cô, “Bị cắn từ tuần trước đấy, đến bây giờ còn chưa hết sưng…”
Nói rồi cậu phát hiện Thời Nguyên không chỉ không an ủi cậu mấy câu mà còn cười: “Tôi bị côn trùng cắn thì buồn cười lắm à?”
“Không buồn cười.” Hứa Thời Nguyên nhếch môi lắc đầu, nhưng lại không ngừng cười.
Tiếng ve kêu đầy mỏi mệt ngày hè bỗng chốc trở nên dễ nghe đến lạ.
Cuối cùng cô cũng biết anh nhíu mày không phải là chê cô thô lỗ. Nghĩ như vậy, có một niềm vui len lỏi nơi cõi lòng cô mà không thể nào kìm chế được.
Nhiếp Hà Xuyên bực bội: “Vậy cậu cười cái gì?”
Hứa Thời Nguyên nhìn vết sẹo trên tay cậu: “Cậu bị côn trùng cắn mà vẫn còn sống, đây không phải là một chuyện rất đáng để vui vẻ hay sao?”
“…” Không thể nào phản bác được.
*
Bởi vì sắp lên cấp ba, bố của Nhiếp Hà Xuyên mua cho cậu một chiếc smartphone, iPhone 3. Khi đó đa phần mọi người vẫn còn dùng điện thoại bấm phím, vậy nên có smartphone là một chuyện “rất đáng tự hào”.
Nhiếp Hà Xuyên là một kẻ thích khoe khoang. Từ khi nhận được điện thoại, ngày nào cậu cũng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đeo tai nghe chơi game.
Hứa Thời Nguyên cầm một bịch bánh Oreo, dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ lười biếng. Lực chú ý của cô đều đặt trên «Tiên kiếm 3», căn bản không quan tâm tới Nhiếp Hà Xuyên thỉnh thoảng lại la to lên bên cạnh.
Thời gian quảng cáo hơi lâu, cô đi tới bên cạnh Nhiếp Hà Xuyên: “Nhiếp Hà Xuyên, điện thoại của cậu có thể vào QQ được không? Cho tôi mượn vào thử được không?”
“Chờ một chút, đợi tôi chơi xong trò này sẽ cho cậu.” Nhiếp Hà Xuyên cũng không thèm ngẩng đầu lên, “Nhanh thôi, cậu đợi tôi khoảng một tiếng là được.”
“…”
Hứa Thời Nguyên không thường dùng mạng xã hội, thường không nhớ được mật khẩu tài khoản, cuối cùng cô dứt khoát đặt mật khẩu là 12345678. Đã lâu cô không vào QQ, vừa vào thì tin nhắn mới nhất mấy ngày gần đây lập tức hiện ra…
“Béo à, nhà cậu ở đâu thế, được nghỉ thì phải đi ra ngoài chơi chứ…”
“Em Béo, nghe nói cậu thi đậu THPT Tây Thành rồi, khá quá nhỉ, không mời mọi người ăn bữa cơm hả?”
Sao mà mấy người này phiền phức thế không biết, mở miệng đóng miệng đều béo này béo nọ. Hứa Thời Nguyên vô cùng tức giận, cô ghét việc người khác gọi biệt danh của cô nhất, thế là cô dứt khoát xóa lịch sử trò chuyện với bọn họ.
Cô hỏi lớp trưởng lớp cấp hai của mình là Trần Phó Di xem lên lớp 10 có cần phải làm bài tập hè rồi nộp lên cho THPT Tây Thành hay không, nếu như cần thì cô sẽ làm bù vào hai ngày trước khi nhập học.
Nhưng cô nhận được một câu trả lời phủ định… cũng đã thi cấp ba xong rồi, giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ không quan tâm cậu có làm hay không đâu.
Vậy được rồi, cứ để bài tập hè đóng bụi đi. Biết được Hứa Thời Nguyên cũng thi đậu THPT Tây Thành, Trần Phó Di vô cùng bất ngờ, hóa ra lớp cô chỉ có hai người thi đậu THPT Tây Thành.
Điều này cũng rất tốt.
Ngoại trừ một số bạn bè, Hứa Thời Nguyên không muốn gặp lại bạn cấp hai trước đây. Cô muốn có một khởi đầu mới trong một môi trường hoàn toàn mới, sẽ không có ai gọi cô bằng những biệt danh khó chịu, đây là điều tốt nhất khi thi đậu vào THPT Tây Thành.
*
Hứa Thời Nguyên kéo ngăn kéo bàn trà ra, bên dưới có hai quyển tiểu thuyết không quá dày.
Một quyển là «Phía sau nghi can X»*, một quyển khác là «Và rồi chẳng còn ai»**, đây là hai quyển tiểu thuyết trinh thám vô cùng kinh điển, cô rất ít khi đọc tiểu thuyết trinh thám, vừa định đặt lại chỗ cũ thì chợt nghe thấy Nhiếp Hà Xuyên ở bên cạnh reo lên: “Đó là sách của chú tôi đấy, cậu cẩn thận một chút, chú ấy quý sách như vàng ấy.”
*“Phía sau nghi can X” là một bộ tiểu thuyết nổi tiếng của tác giả người Nhật Higashino Keigo.
**“Và rồi chẳng còn ai” là cuốn tiểu thuyết của tác giả Agatha Christie.
Hứa Thời Nguyên trầm tư mấy giây, ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm quyển «Và rồi chẳng còn ai» chạy đến phòng của Nhiếp Châu Trạch ở tầng hai rồi gõ cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Hứa Thời Nguyên nhanh chóng liếc nhìn cấu trúc phòng anh, thứ đầu tiên khiến cô chú ý là một tủ sách bằng gỗ rất lớn, bên trên xếp đầy sách. Ngăn trên cùng của giá sách đặt một mô hình quả địa cầu, trên tường còn dán mấy tấm poster anime có hơi cũ, có vẻ như là Thám tử lừng danh Conan.
“Thời Nguyên,” trong tay Nhiếp Châu Trạch cầm một chiếc bút, ý cười trên môi trong sáng sạch sẽ, “Có chuyện gì không?”
Cô quơ quơ quyển sách trong tay: “Chú ơi, có thể cho cháu mượn cuốn tiểu thuyết trinh thám này của chú được không?”
Anh nhìn qua trang bìa: “Được thôi, có điều đừng làm gãy gáy sách.”
“Ừm, cháu biết rồi.”
Ánh mắt Nhiếp Châu Trạch hơi kinh ngạc: “Cháu thích đọc tiểu thuyết trinh thám à?”
Hứa Thời Nguyên do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn thành thật lắc đầu: “Cháu… thật ra rất ít khi đọc thể loại này, nhưng cháu cảm thấy tên cuốn sách này rất hay, chắc là nội dung cũng hay lắm.”
Nói đến đây, Hứa Thời Nguyên cũng không biết vì sao mình lại muốn mượn một trong hai quyển sách, dường như cô làm vậy là vì muốn được tương tác với anh nhiều hơn.
Nhiếp Châu Trạch nhắc nhở cô: “Quyển sách này rất hay, chỉ là có hơi khủng bố, tốt nhất là cháu nên đọc vào ban ngày.”
Cô nhún nhún vai: “Cháu thật sự không sợ đâu, trước kia cháu từng mượn tiểu thuyết kinh dị của người khác để đọc rồi.”
“Không sợ thì tốt, vậy cháu cứ đọc đi, chú còn có việc bận.” Nhiếp Châu Trạch cười cười, xoay người đi vào phòng, đóng cửa lại, ngăn chặn ánh mắt tò mò của cô.
Nhưng vào ban đêm, Hứa Thời Nguyên bắt đầu đọc cuốn sách này, quyển sách không dày, nhưng những bí ẩn nối tiếp nhau hết cái này đến cái khác. Cô càng đọc càng căng thẳng, càng đọc càng thấy tình tiết quỷ dị, đến cuối cùng, cô rúc người trong tấm chăn mỏng, nóng tới mức mồ hôi chảy ròng ròng.
Cuối cùng, khi cô đọc hết thì đã là mười hai giờ đêm.
Cô khép sách lại, không còn tỉnh táo nữa. Lần đầu tiên cô phát hiện tiểu thuyết trinh thám cũng không tệ lắm, dự định sẽ mượn Nhiếp Châu Trạch thêm mấy quyển nữa.
Cô miệng đắng lưỡi khô, đứng dậy rón rén mở cửa phòng ra mới nhớ ra đây không phải là nhà của cô, cho dù đã ở đây mấy ngày nhưng cấu trúc của căn nhà vẫn còn khá xa lạ với cô.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, cô chợt nhớ tới những kiểu chết kỳ quái của các nhân vật trong «Và rồi chẳng còn ai». Như thể sau lưng cô cũng có một người đang lén lút bí mật quan sát cô, có thể cho cô một kích trí mạng bất kỳ lúc nào.
Cô nhón chân đi xuống lầu, sờ tới sờ lui vẫn chẳng thấy chỗ bật đèn đâu, cô đành phải nương theo ánh trăng để đi đến chỗ máy lọc nước, rót một cốc nước đầy vào bụng, sau đó lại nhón chân chầm chậm chạy lên tầng.
Hành lang tối tăm u ám, chỉ có ánh trăng le lói đổ xuống nơi cửa sổ cuối hành lang.
Sắp đến rồi sắp đến rồi.
Mắt thấy chuẩn bị đi đến cửa phòng, “cạch” một tiếng, tiếng khóa cửa thanh thúy vang lên, sợi dây thần kinh đang kéo căng của cô bỗng đứt phựt.
Vào khoảnh khắc ấy, đầu óc của cô trống rỗng.
Cô chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn trước mặt, như thể nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, Hứa Thời Nguyên không hề nghĩ ngợi mà ôm chầm lấy cọng cỏ này, trong khoảnh khắc cơ thể không ổn định, có một cánh tay kịp thời đỡ lấy hông cô rồi nhanh chóng buông ra.
Mấy giây sau, Hứa Thời Nguyên mới có cảm giác, cọng cỏ cứu mạng này ấm áp rắn chắc, tỏa ra mùi chanh thơm ngát, hơn nữa còn có thể ngửi thấy rõ tiếng tim đập, cô ngẩng đầu nhìn lên…
Anh cụp mắt nhìn cô, phá tan bóng đêm tĩnh lặng như nước, “Hứa Thời Nguyên?”