Bên kia, Lam Phương Tâm và Phong Tuấn Dương đứng dậy từ trên mặt đất, trợ lý nhanh chóng đem khăn đến lau vết máu cho hai người.
Lam Phương Tâm cười nói với Phong Tuấn Dương: "Lần này hợp tác với đại diễn viên Phong quả thật làm chị mở mang tầm mắt mà."
Phong Tuấn Dương cười lắc đầu: "Em nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tiền bối chứ, chị Lam quá lời rồi em không dám nhận đâu."
Lam Phương Tâm cười vỗ vai cậu: "Cậu rất có tiền đồ. Yên tâm đi tôi nói không sai đâu. Tôi nghe đạo diễn Phương Lập nói sẽ đưa bộ phim này đến liên hoan phim."
Cô ấy nói đến đây thì không nói nữa, dù sao ai cũng biết liên hoan phim là nơi nào.
"Thôi không nói với cậu nữa chị phải về tút tát lại để xem tối nay lúc đi ăn có thể vớt được anh nào không? Bái bai."
Phong Tuấn Dương bật cười với câu nói của cô ấy, sau khi chào tạm biệt anh cũng quay về phòng nghĩ để thay trang phục.
Lý Lục Tầm đứng gần đó chứng kiến toàn bộ mọi chuyện rồi nhìn bóng lưng của anh đang xa dần. Nhỏ giọng hỏi người đại diện của mình: "Chị cảm thấy Phong Tuấn Dương như thế nào?"
Người đại diện về hướng phòng Phong Tuấn Dương: "Đừng nói với tôi là..."
Lý Lục Tầm cười thật tươi trả lời: "Đúng vậy. Chị không cảm thấy sau này Phong Tuấn Dương sẽ rực rỡ sao?
Người đại diện đúng là không còn lời gì để nói: "Đúng là vậy nhưng mà..."
Lý Lục Tầm nhìn người đại diện của mình với vẻ mặt không cho phép trái ý: "Không nhưng nhị gì hết, Phong Tuấn Dương nhất định phải thuộc về em."
Người đại diện cũng cảm thấy ý này thật không tồi nên cũng không ngăn cản cô ta.
Trợ lý nhỏ đứng bên cạnh nghe Lý Lục Tầm và người đại diện của mình bàn tính "âm mưu" với nhau mà lạnh cả sống lưng, da gà nổi cả lên. Cũng không soi gương lại xem mình hơn ai mà lại dám nói muốn cưa Tiểu Phong Phong của chúng tôi chứ! Thật không biết lượng sức mình, toàn những người si nói mộng, nằm mơ giữa ban ngày. Idol của tôi sao có thể thích loại người như chị được.! Ảo tưởng sức mạnh...
Như có cặp mắt sau lưng Lý Lục Tầm quay phắc đầu lại nhìn cô trợ lý mới tuyển của mình bằng cặp mắt hình viên đạn: "Cô ở đây làm gì không mau dọn dẹp chuẩn bị về."
Trợ lý nhỏ không dám cãi lại lời nào nhanh chân chạy đi sợ mình lại bị cô ta hành hạ, hai tay cô nàng đã toàn là vết nhéo tím đen rồi cô nàng không muốn bị thêm đâu, huhu...
Phong Tuấn Dương đổi sang một bộ đồ mới, vừa bước ra đã thấy người đại diện - Khương Mạch của anh đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại từ lâu. Anh vừa bước lại ghế sô pha vừa hỏi: "Rảnh như vậy sao?"
Khương Mạch không ngẩng đầu lên nói: "Rảnh? Từ đó không có trong từ điển của anh cậu. Không thấy anh cậu còn đang bàn chuyện với bên quảng cáo sắp tới cho cậu hay sao?"
"Khoan đã, quảng cáo gì nữa?" Phong Tuấn Dương đang dùng khăn tẩy trang cũng ngừng lại, ngạc nhiên nhìn anh ta qua gương.
"Tất nhiên là quảng cáo sau khi đóng máy rồi."
"Không phải anh không biết..."
Khương Mạch không cho anh nói hết câu đã chen vào: "Cậu không cần nói, anh biết câu muốn nói gì. Anh nói quay sau khi đóng máy nhưng cũng đâu có nói là bao giờ quay."
Phong Tuấn Dương nghe đến đó coi như hài lòng không nói nữa. Khương Mạch miệng lại không ngừng được: "Lần này cậu định đâu đây?"
Phong Tuấn Dương không nói chuyện, Khương Mạch cũng không thể làm gì được anh, đành nói sang chuyện khác: "Lúc anh đến đạo diễn Phương có mời anh cùng đi tham gia tiệc đóng máy? Hôm nay đóng máy mà cậu không nói với anh một tiếng nào vậy?"
Phong Tuấn Dương lười biếng dựa lưng vào ghế: "Thứ nhất, cũng chính anh vừa nói đạo diễn mời anh tham gia tiệc đóng máy? Thứ hai, em đã nói với anh hôm nay đóng máy rồi, anh không nhớ còn trách ai? Thứ ba, lịch trình của nghệ sĩ mình mà anh còn không biết thì thật là xong rồi. Cũng may anh chỉ làm đại diện cho một người là em thôi nếu không lâu ngày bận quá chắc cũng không nhớ ra em là ai luôn cũng dám đấy."
Khương Mạch nghe anh nói như vậy thì biết chắc lại đang có chuyện làm anh không vui rồi nên mới nói kháy anh nhiều như vậy. Mà nghĩ lại thật sự là lỗi của anh ta, dạo này bận đến nỗi chân không chạm đất thật sự là đã quên rất nhiều chuyện.
Phong Tuấn Dương đứng dậy bước ra ngoài nói: "Anh đặt vé máy bay đi, em về ngay trong tối nay luôn."
Khương Mạch cũng đứng dậy ra ngoài cùng anh nói: "Cậu không định ở lại một đêm sao? Dù sao..."
Phong Tuấn Dương quay người lại nhìn anh ta chòng chọc, anh ta nhìn cặp mắt hình viên đạn đó cũng không dám nhiều chuyện nữa: "Được rồi, thật ra anh cậu đã đặt vé xong trước rồi. Làm việc chung với cậu bao lâu chẳng lẽ không biết tính cậu sao?"
Phong Tuấn Dương vẻ mặt khinh bỉ nhìn Khương Mạch: "Làm việc chung lâu như thế anh không hiểu em nữa thì em nuôi anh thật tốn cơm tốn gạo quá rồi.!"
Khương Mạch bị lời nói của anh làm cho tức điên người, vẻ mặt đang tươi cười cũng cứng đờ theo lời nói của anh.
Lát sau phản ứng lại đã thấy Phong Tuấn Dương đi xa, hét ầm lên: "Cái đồ khốn kiếp nhà cậu." Nói xong cũng chạy đuổi theo anh.
Tiểu Lâm đã ngồi trên xe từ lâu, thấy hai người lên xe thì chào hỏi: "Đạo diễn bên kia bảo anh Phong khi về đến khách sạn thì đến phòng của ông ấy."
Phong Tuấn Dương nghe vậy chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết còn Khương Mạch ngồi một bên miệng không nghỉ được hỏi: "Cậu có biết là chuyện gì không?"
Thấy Tiểu Lâm lắc đầu, Khương Mạch cũng không hỏi nhiều làm gì.
Sau khi đến khách sạn hai người Khương Mạch và Tiểu Lâm về phòng của anh thu dọn hành lý còn anh thì đến thẳng phòng của đạo diễn Phương Tập.
Sau khi vào phòng hai người chào hỏi nhau vài câu thì Phong Tuấn Dương mở miệng trước: "Đạo diễn Phương, chú gọi cháu đến có chuyện gì sao ạ?"
Đạo diễn Phương Tập cười xua tay: "Cũng không có chuyện gì, chính là có hai chuyện cần hỏi qua ý kiến của cậu thôi ấy mà."
Phong Tuấn Dương cười lễ phép: "Cháu đâu dám nhận lời này của chú chứ, chú cứ việc nói nếu giúp được gì thì cháu sẽ giúp mà."
Phương Tập cũng không lễ mề nữa: "Nói thẳng vậy, chuyện đầu tiên là chú muốn mời cháu vào vai nam chính cho bộ phim tiếp theo của chú. Cháu cảm thấy thế nào?"
Phong Tuấn Dương ngạc nhiên nhìn ông, lúc trước anh cũng có nghe nói dự án tiếp theo của ông sẽ quay xoay quanh về đề tài cảnh sát, tháng sau sẽ bắt đầu tiến vào quá trình thử vai không ngờ...
"Nhưng cháu nghe nói tháng sau chú sẽ tiến vào quá trình thử vai mà."
"Đó là buổi thử vai của nhân vật phụ." Nói đến đây ông thở dài nói: "Cũng không giấu gì cháu, nam chính trước đó chú định là ảnh đế Cương nhưng cháu cũng biết vụ bê bối của anh ta rồi đó, sao chú có thể mời anh ta diễn được nữa."
Anh trầm ngâm vài giây sau đó mới hỏi lại: "Vậy cũng còn rất nhiều diễn viên thực lực chú có thể lực chọn, sao chú..."
Phương Tập giơ tay ra ngăn cản: "Thật ra sau khi tiếp xúc với cháu trong bộ phim này thì chú cảm thấy cháu rất phù hợp với hình tượng nhân vật trong bộ phim sắp tới này."
Thật ra từ lúc bắt đầu quay bộ phim này ông vẫn luôn quan sát Phong Tuấn Dương, thấy anh hàng ngày đến phim trường không quay thì chính là ở trường quay học hỏi các tiền bối còn lễ phép, vừa nhìn vào thì sẽ biết anh là một người hòa đồng thân thiện. Nhưng theo ông cảm thấy từ trong xương cốt anh hiện ra vẻ lạnh lùng mà ít ai phát hiện ra, điều đó đã làm ông có ý định mời anh vào vai nam chính cho bộ phim sắp tới của ông.
Phong Tuấn Dương thấy ông đã nói như thế cũng không còn gì để nói: "Vâng ạ, vậy cháu sẽ về bàn lại với người đại diện ạ."
Phương Tập cũng không gấp vì thế gật đầu: "Được, vậy chú sẽ đợi tin tốt của cháu."
"Vậy còn chuyện thứ hai là gì ạ?"
"À, là vầy, lần này tuyên truyền phim đoàn chúng ta sẽ tham gia một chương trình giải trí, chú mong là cháu sẽ hát song ca một bài với Lam Phương Tâm."
Phong Tuấn Dương nghe đề nghị của ông thì không vội đồng ý ngay mà là trầm mặc.
Phương Tập cũng không làm phiền anh suy nghĩ. Bắt đầu từ hai năm trước không ai biết vì lý do gì mà anh đã không hát nữa dù bất kỳ trường hợp nào.
Thật ra khi đưa ra yêu cầu này cũng một phần là vì em trai ông – đạo diễn Phương Tiết là đạo diễn của chương trình này. Ông ấy muốn quay một tập đặc biệt, hiệu ứng cũng phải tốt nhất vì cháu gái mà cả nhà thương yêu nhất sẽ xuất hiện trong chương trình.
Trong phòng yên lặng chỉ nghe được tiếng uống nước trà của Phương Tập thì không còn âm thanh nào khác nữa. Phong Tuấn Dương nhìn ông như đưa ra quyết định: "Dạ được, đến lúc đó cháu sẽ song ca với chị Phương Tâm."
Sau khi anh đi rồi, Phương Tập càng nghĩ càng hài lòng với cậu trai trẻ này, mới hơn hai mươi tuổi đã trầm ổn như vậy thật sự là càng nhìn càng mát mắt mà. Tiết là ông không có con gái nếu không đã ghép đôi hai đứa với nhau rồi, khoan, ông không có con gái nhưng có cháu gái mà, ừm, càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ này có khả năng.
Sau đó đạo diễn Phương Tập của chúng ta đã ngồi nghĩ cách làm sao tác hợp cho cháu gái và cháu rể mình.
Sau khi về đến phòng Khương Mạch hỏi anh đạo diễn đã nói gì, anh kể lại toàn bộ cho Khương Mạch nghe làm anh ta ngạc nhiên: "Em thật sự sẽ hát lại sao?"
Phong Tuấn Dương vào phòng xem xét đã dọn hết chưa ra vẻ thản nhiên nói: "Đã hứa với đạo diễn Phương rồi làm sao có thể giả được."
Khương Mạch kinh ngạc không còn gì để nói: "Cậu thật sự sẽ hát lại sao, chuyện lần trước..." Nói đến đây anh ta không nói tiếp nữa.
Phong Tuấn Dương đang giúp Tiểu Lâm gấp quần áo cũng khựng lại, anh trầm mặc nhìn chiếc áo mình mới gấp được một nửa:: "Em biết."
Nghe giọng nói của anh Khương Mạch thở dài, cũng không biết còn cách nào nữa.
Phải, anh luôn biết, từ hai năm trước ca hát giống như là cơn ác mộng cứ bám lấy anh. Khi nhắm mắt lại những tiếng ca đó như nhát dao đâm vào ngực mình làm anh bừng tỉnh giữa đêm khuya.