Muộn Màng Nói Tiếng Yêu Em

Chương 2





Hai năm trước...

Hà Yên Chi của năm đó vừa qua tuổi hai mươi. Cô sớm đã tự lập, làm phụ bếp ở một nhà hàng bốn sao. Vừa làm vừa học hỏi kinh nghiệm, ước mơ của cô là trở thành một đầu bếp giỏi.

Lần đầu tiên Yên Chi gặp Niệm Kha là một ngày mùa hạ.

Hôm đó cô thay mặt cô chủ nhà cô đi xem mắt. Cô chủ của cô tên là Yên Vân, cũng là chị trên danh nghĩa của cô.

Cô từ năm mười tuổi được nhà họ Hà nhận làm con nuôi. Nói cho đúng thì bà nội của Yên Vân muốn nhận nuôi cô. Trong một lần bà đến làm từ thiện ở Cô nhi viện Hợp An, nhìn thấy cô giống con gái đã mất của bà nên bà thương, bà muốn nhận nuôi cô. Bà đặt cho cô cái tên mới, gọi là Hà Yên Chi.

Ở nhà họ Hà cô dù mang danh là em gái của Yên Vân nhưng chẳng khác nào người hầu. Có mỗi bà nội là yêu thương cô, còn mọi thành viên trong gia đình đều đối xử với cô rất tệ. Nhiệm vụ hằng ngày của cô là chăm sóc cho bà nội, giúp mấy cô mấy chị làm việc nhà.

Hà Yên Vân hơn cô năm tuổi. Từ nhỏ đã luôn thích bắt nạt cô, cô làm gì cô ta cũng không vừa mắt. Ba mẹ nuôi rất cưng chiều cô ta nên luôn bênh vực, không tiếc những lần phạt cô lấy lòng con gái cưng.

Công ty nhà họ Hà kinh doanh thực phẩm, mấy năm gần đây công ty làm ăn không tốt, liên tục có khoản nợ tích lại. Ba mẹ nuôi tính toán vẹn toàn muốn gả Yên Vân đến một nhà giàu có, vừa cho con gái cưng một cuộc sống sung túc về sau, vừa giúp cho việc làm ăn của gia đình.

Nhưng Yên Vân một mực không chịu, cô ta muốn tự mình tìm tình yêu, không muốn bị ép buộc. Ba mẹ nuôi rất ưng ý mối hôn sự này, không muốn để vụt mất miếng lợi lớn. Cuối cùng họ quyết định đẩy cô vào thế thân cho Yên Vân. Dù sao cô cũng mang họ Hà, trên danh nghĩa chính là con gái thứ của nhà họ.

Công họ nuôi dưỡng cô hơn mười năm, coi như lần này cô trả cho họ. Cô thay Yên Vân đi xem mắt, nếu thấy không ổn cô sẽ tự mình tìm cách sau.

......

Lần đầu tiên Yên Chi nhìn thấy người con trai đó, cô không biết vì sao ánh mắt mình lại không biết xấu hổ nhìn chằm chằm người ta. Là vì gương mặt đẹp trai hoàn mĩ, hay vì dáng vóc chuẩn mực kia.

- Chào em, anh là Niệm Kha.

Niệm Kha? Không phải chứ, sao lại có sự trùng hợp như vậy? Nụ cười trên môi Yên Chi trở nên gượng gạo, cô đánh liều hỏi một câu.

- Anh có biết cô nhi viện Hợp An?

- Chưa từng nghe qua. Có chuyện gì sao?

- Chỉ là thuận miệng hỏi thôi. Anh đừng để ý. Chào anh, em là Hà Yên Chi.

Câu trả lời rất nhanh không chút ngập ngừng của người đó làm Yên Chi thoáng chút buồn, cô đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy? Người ta tên Niệm Kha thì liền nghĩ người ta là Niệm Kha ngày xưa của cô sao?

Đã nhiều năm như vậy, cô còn hy vọng điều kỳ diệu sẽ đến hay sao? Niệm Kha của cô nếu xuất hiện thì đã xuất hiện lâu rồi.

Buổi gặp mặt diễn ra khá tốt đẹp. Sự việc sau đó diễn biến cũng rất nhanh. Ngày hôm sau Niệm Kha đến đón cô đi ăn. Cuối tuần còn đón cô đi chơi, đi xem phim.

Yên Chi lần đầu tiên được người ta theo đuổi, cảm giác có chút vui vẻ. 

Nhưng cô cảm thấy con người của Niệm Kha hoàn toàn không giống với biểu hiện bên ngoài của anh. Trong đôi mắt luôn dịu dàng tươi cười với cô, cô cảm giác một điều gì đó rất khác lạ. Linh cảm nói cho cô biết, Niệm Kha đối với cô có gì đó không thật.

......

Ba mẹ nuôi dạo gần đây rất dễ tính, đối xử với cô tốt hơn bình thường. Còn vì cô mà bênh vực trách mắng Yên Vân.

Yên Vân cho cô một tát, bọn họ liền đứng ra buông lời giáo huấn cô ta làm cô ta tức giận đi khỏi nhà mấy ngày không về. Họ còn hỏi han quan tâm cô có bị sao không? Loại chuyện quan tâm quá mức như thế này Yên Chi cảm thấy không quen. Lần đầu tiên có được loại tình cảm gọi là gia đình, có ba có mẹ làm lòng cô vừa vui mừng, vừa lo sợ.

- Mày chẳng qua chỉ là một đứa ăn bám gia đình tao. Lấy tư cách gì mà muốn giành sự yêu thương của ba mẹ tao?

- Em chưa bao giờ nghĩ sẽ giành giật thứ gì của chị. Em cũng không phải là kẻ ăn bám. Em có công việc, cũng kiếm ra tiền, chưa từng ngửa tay xin một đồng của ai hết.

Lời nói của Yên Chi làm Yên Vân như bị dội gáo nước lạnh. Yên Vân không có công việc làm, suốt ngày ăn chơi tụ tập, còn thường xuyên phải xin tiền ba mẹ, lời của Yên Chi chẳng khác nào nói cô ta. 

Yên Vân tức giận vung tay đánh cho Yên Chi một bạt tai, nghiến răng chỉ thẳng tay vào mặt.

- Mày đừng có thấy ba mẹ đang thương mày mà mày hóng hách. Nên biết tao mới là cô chủ của cái nhà này, còn mày vĩnh viễn chỉ là một con ở. Những thứ mày có được chẳng qua tao không cần, tao bố thí cho thôi nên đừng có mà lên mặt với tao!

Yên Chi biết con người này ngang ngược không nói lý lẽ, cô cũng chẳng buồn phân bua thêm nữa. Cô khẽ thở dài quay người muốn rời đi.

Hành động của cô trong mắt Yên Vân lại là thái độ không tôn trọng cô ta. Yên Vân từ phía sau xô mạnh, khiến Yên Chi ngã lăn từ trên cầu thang xuống.

Lúc Yên Chi tỉnh lại, bên cạnh cô là ba mẹ nuôi cùng Yên Vân. Yên Vân gương mặt còn vương nước mắt, sụt sùi trình bày.

- Ba mẹ không tin cứ hỏi Yên Chi đi.

Yên Chi đầu còn đau nhức không hiểu Yên Vân đang nói chuyện gì. Ba mẹ nuôi nhìn cô rất lạ, không phải Yên Vân kia nhân lúc cô hôn mê đã vẽ ra chuyện gì hại cô chứ?

Từ nhỏ Yên Vân có phạm lỗi gì cũng vẽ chuyện đổ lên đầu cô, ba mẹ nuôi tất nhiên tin lời con gái yêu, mặc cô có ra sức giải thích thế nào thì người bị phạt cuối cùng vẫn luôn là cô.

Nhớ có lần Yên Vân đem bộ đầm hàng hiệu của mẹ nuôi ra thử, chẳng may vướng phải cành cây, rách một đường. Bị mẹ nuôi phát hiện, cô ta liền nói chính mắt cô ta thấy cô làm rách. Hại cô bị mẹ nuôi đánh thừa sống thiếu chết, bắt quỳ dưới hiên nhà hơn nửa ngày trời. Nếu không nhờ bà nội nói hộ cô, sợ rằng cô đã chết ngày hôm đó rồi.

- Yên Vân nói con tự mình trượt chân ngã cầu thang, có phải vậy không?

Giọng ba nuôi nghe như đang hỏi, nhưng cô biết ông muốn cô chấp nhận kết quả của ông. Rằng cô tự mình ngã xuống chứ không phải do Yên Vân đẩy ngã. Cô nói "không" thì ai sẽ tin cô? Bọn họ rõ ràng là một phe với nhau, còn muốn đóng kịch mèo khóc chuột cho ai xem đây?

Yên Chi khẽ gật đầu cho qua chuyện.

Gia đình ba người bọn họ nhanh chóng rời đi, ba nuôi còn dặn cô nghỉ ngơi cho tốt. Màn kịch gia đình nhanh chóng diễn xong, phòng bệnh yên tĩnh trở lại.

Yên Chi một mình nằm đó, mắt buồn dán trên trần nhà. Cuối cùng cô vẫn là người ngoài, vẫn là một người cô đơn như vậy.

Nếu bà nội còn sống, nhất định bà sẽ là người ở cạnh bên cô lúc này. Bà hiền lắm, thường xoa xoa mái tóc cô, nói cháu gái bà thật xinh đẹp, sau này nhất định sẽ lấy được chồng tốt. Những lúc cô bị đánh, bà luôn là người thương xót cho cô, xoa xoa thổi thổi chỗ đau nói không sao không sao, bà biết cháu mà kiên cường lắm.

Người tốt như thế, cớ sao ra đi sớm?

Nhớ bà, nước mắt Yên Chi rơi xuống lúc nào không biết. Đến lúc có một bàn tay khẽ lau đi giọt nước mắt trên má cô thì cô mới giật mình quay sang nhìn.

- Còn đau không?

Yên Chi nhìn Niệm Kha chăm chú, cử chỉ ấm áp, chỉ là một câu hỏi đơn giản đã khiến tim cô thấy ấm áp lạ thường.

- Em không sao.

- Nghe tin em bị thương anh vội đến đây ngay. Thật may là em không sao.

Yên Chi ngượng ngùng mỉm cười, đôi môi khô khóc đến tội nghiệp. Cô muốn uống nước, nhưng không muốn mở miệng phiền đến người lạ. Niệm Kha là người tâm lý, vừa nhìn là biết cô muốn gì, anh đi đến rót cho cô ly nước, ân cần đưa đến cho cô.

Yên Chi phút chốc cảm thấy may mắn, ít ra trong cuộc đời đơn độc này của cô vẫn còn có anh xuất hiện. Con người này lẽ nào được ông trời phái xuống cứu vớt cuộc đời đơn độc của cô hay sao?

Thời gian cô ở lại bệnh viện, người đến thăm cô nhiều nhất là Niệm Kha, người chăm sóc cô cũng chỉ có mỗi anh. Người nhà họ Hà chỉ đến cho có lệ, hỏi han máy móc vài ba câu rồi nhanh chóng rời đi. Không vì cô còn có chút lợi ích thì họ sao có thể đối tốt với cô như vậy?

- Anh nếu bận thì không cần qua thăm em. Công việc là quan trọng.

- Công việc có quan trọng mấy cũng không quan trọng bằng em.

Vừa nói ai đó vừa đưa tay xoa xoa mái tóc của Yên Chi, còn cười rất hiền lành.

Yên Chi tự nhiên thấy lòng rạo rực như mùa hoa nở rộ. Lần đầu tiên có một người con trai nói với cô những lời như thế. Nếu cô nghe từ miệng người khác nói ra cô sẽ cho rằng lời này là nịnh bợ không đáng tin. Nhưng sao nghe được từ miệng anh cô lại không thấy có chút nào giả dối.

Văn Niệm Kha, cô phải làm sao với anh mới phải đây? Nếu anh ta cứ tiếp tục quan tâm cô như thế cô sợ mình không kiềm chế được mà động lòng.

Năm đó cô đã hứa với anh Kha của cô trong Cô nhi viện Hợp An là sẽ đi tìm anh, tìm cho đến khi nào tìm được thì thôi. Nay người còn chưa tìm được, cô đã vì chút động tâm mà muốn quên đi lời hứa. Ở một nơi nào đó, có thể anh Kha cũng đang đi tìm cô, chẳng phải cô sẽ trở thành kẻ thất hứa?