Muôn Kiếp Tương Phùng

Chương 11: Vòng lặp




" Ái cha..." - vì bay quá nhanh, đáp đất đột ngột khiến Võ Cát có chút lảo đảo, nhắm mắt nuốt nước bọt, hắn ngỡ tưởng mình vừa đi ngang qua vùng tụ pháp cực đại

" Ở Tiên Giới quá lâu khiến khả năng đi lại trên nhân gian của mình có hơi khác nhỉ...thôi mặc kệ, tìm Sư mẫu trước " - Võ Cát nhìn lượt qua đôi tay, rồi nhìn xuống phần thân dưới, chỉnh đốn y phục rồi tiến vào căn nhà trước mắt

" Ờm...cho tại hạ hỏi thăm, nơi đây có phải là..." - nói chưa xong thì từ trong nhà, Triệu Di tay này thì cầm một cái thùng bằng gỗ, tay kia lại mang theo chiếc chày lớn. Chắc có lẽ do Võ Cát bị Sư mẫu đánh nhiều đến mức ám ảnh, thấy nữ nhân quá giống Chiêu Đệ kia cầm chày cứ tưởng Sư mẫu lại tính đánh mình, liền lấy tay ôm đầu theo thói quen

" Cậu tìm ai " - thấy tên tiểu tử trước mắt ngộc nghệch cứ đứng ôm đầu cũng chẳng muốn tiếp lời, thở dài một cái, Triệu Di lắc đầu ôm cái thùng gỗ đi đến ven bờ sông

" Ế...hả " - thấy Triệu Di lại gần hắn la lên the thé, tay ôm khư khư đầu. Nhưng cô lại lướt qua khiến hắn có một phen kinh hồn bạc vía

" Ờ...đây dù sao cũng đâu phải Sư mẫu, sao khi không lại đánh mình được " - như ngộ ra được gì đó, Võ Cát cũng đi theo sau Triệu Di tiếp lời

" Tại hạ đến đây là để..."

" Ngươi với đám người lúc nãy đến đây là cùng một duột sao " - Triệu Di cắt lời

" Hả...Cô nói đám người gì...là Sư phụ và Na Tra sao " - Võ Cát hơi bất ngờ

" Phải! Các ngươi trên người đều phát ra nhũ sáng lạ "

Võ Cát nhìn lại một lượt thân thể mình rồi cười trừ

" À...đây là do chúng tôi đều giữ chức vị trong Bảng Phong Thần nên đều có kim nhũ bao quanh "

" Ta nghe thấy tên tiểu tử gì đó gọi một nam nhân có vẻ ngoài chững chạc là Sư thúc, ngươi thì gọi là Sư phụ, vậy nói thử xem tại sao hắn lại không có kim nhũ gì đó chứ " - Triệu Di vô cùng thắc mắc

" Cô đang nói Sư phụ ta Khương Tử Nha sao "

" Phải " - Triệu Di ngồi xổm xuống vừa nói vừa lôi y phục trong thùng gỗ ra nhúng xuống nước, cô ấy vậy mà đang giặt y phục

" Sư phụ ta...người vốn chưa được Phong Thần " - Võ Cát nói lí nhí tỏ vẻ tiếc nuối

" Thôi điều đó không quan trọng, lúc nãy cô bé Y Trân mà ta vừa quen không hiểu sao khi gặp bọn người Sư phụ ngươi thì lập tức bỏ đi. Ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng nói cho ngươi biết, cô bé đó ta cảm thấy rất có duyên, ta không cho phép các người làm hại nó " - nói đoạn Triệu Di dùng chày đập mạnh vào bộ y phục như muốn răn đe Võ Cát, tiểu thần tiên như hắn coi vậy mà vẫn còn rất sợ Sư mẫu, thấy cảnh liền giật mình ngán sợ

" Chắc là cô đã hiểu lầm rồi, chúng tôi là đang giúp cô ấy tìm lại thân phận, nhưng do có một số hiểu lầm nên..."

Không đợi Võ Cát nói hết câu, Triệu Di vắt khô bộ y phục kia rồi cho lại vào thùng, khó khăn nhấc lên. Võ Cát ngơ ngác nhìn theo, nếu nãy giờ nói chuyện Triệu Di vẫn quay lưng về phía hắn thì lúc này, hắn đã có thể nhìn kĩ dung mạo của nữ nhân kia. Thân hình nhỏ nhắn khó khăn xách cái thùng gỗ nặng nề đó thật sự quá sức với Triệu Di rồi. Khiến cô vừa xách lên đã chao đảo ngã xuống

" Ế...Sư mẫu " - Võ Cát nhất thời quen miệng, chạy lại đỡ Triệu Di

" Ái..." - Triệu Di cũng hơi giật mình, cô ngã sang một bên, tay cô chống xuống nền đá gồ ghề, va đập mạnh khiến cô chảy máu

" Người không sao chứ Sư mẫu "

" Sư mẫu? " - Triệu Di nhìn lên thì thấy Võ Cát ân cần chạy lại đỡ mình dậy, trong lòng cũng thầm công nhận tên này là người tử tế

" Sư mẫu người có bị thương ở đâu không " - Võ Cát ánh mắt lo lắng nhìn Triệu Di, bản thân cũng quên mất mình đang lỡ lời

" Ta không sao, ngươi mở miệng ra liền gọi ta là Sư mẫu, bộ ta rất giống Sư mẫu gì đó của ngươi sao " - Triệu Di cau mày, vết thương trên tay vẫn còn đang chảy máu

" À không...ý tôi là...ế...tay cô chảy máu rồi, không được rồi, cô mau vào nhà, tôi sẽ cầm máu cho cô " - Võ Cát nhìn thấy tay Triệu Di đầy máu mà xót, mặc dù ngày thường hay bị Chiêu Đệ ăn hiếp, nhưng khi thấy chuyển thế của cô bị thương, lòng hắn cũng chẳng yên ổn. Một tay xách thùng gỗ, tay còn lại cẩn thận dìu Triệu Di vào nhà

" Cô ngồi xuống trước đã " - Võ Cát đặt thùng gỗ ở bên ngoài nhà, rồi nhanh chóng đi vào xem tay của Triệu Di

" Ta không sao, chỉ là vết xước nhỏ " - miệng thì nói vậy thôi chứ Triệu Di này sợ nhất là máu, chắc là do di chứng của đời trước

" Cô cứ để yên " - nói đoạn Võ Cát biến ra một loại thảo dược, dùng nó đắp lên vết thương sẽ mau lành

" Để ta lau sạch vết thương đã " - Võ Cát dùng khăn tay cẩn thân lau xung quanh vết thương. Hắn nhẹ nhàng đắp thuốc cho cô. Sau đó lại xé một mảnh y phục của mình để quấn lại cầm máu

Triệu Di thấy rất cảm kích, bản thân cũng gạt đi ác cảm với Võ Cát

" Tại sao ngươi đến đây "

" Đương nhiên là tìm người rồi Sư mẫu " - Võ Cát tập trung vào vết thương của Triệu Di, lời nói cũng hết sức tự nhiên

Mặt Triệu Di lộ rỏ vẻ nghi hoặc, Võ Cát hết lần này đến lần khác gọi cô là Sư mẫu

" Cái tên được gọi là Na Tra vừa nãy, hắn gọi ta là Sư thúc mẫu, đến cả ngươi cũng..."

" À...không, chỉ là vì cô có ngoại hình rất rất...rất là giống với Sư mẫu của bọn ta nên cả Na Tra và ta theo thói quen mà gọi nhầm " - Võ Cát lúng túng

" Nói vậy...Sư phụ của ngươi đã thành gia lập thất rồi sao " - Triệu Di cũng không hiểu sao bản thân lại thốt ra câu nói này, chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không hề có ý niệm gì khác

" Phải...đã có thê tử..." - Võ Cát ấp úng

" Chắc hẳn cô ấy rất giống ta cho nên Sư phụ của các ngươi mới nhìn ta như vậy " - Triệu Di cũng hồn nhiên mà trả lời khiến Võ Cát có chút day dứt, hắn hiểu cảm giác của Sư phụ hắn khi nhìn Triệu Di, là do quá nhung nhớ mà thất lễ

" Thôi không nhắc đến nữa, cô có phải là Triệu Di không "

" Phải " - Triệu Di vẫn đang mơ hồ nghĩ đến ánh mắt của Khương Tử Nha dành cho mình, mà cũng không hỏi sao tiểu tử này lại biết danh tính của mình

" Triệu Di cô nương...ta đến đây tìm cô vì có một chuyện rất quan trọng. Ta biết cô là đang mắc kẹt trong một vòng lặp " - Võ Cát chợt nghiêm túc

" Vòng lặp? " - Triệu Di đang thắc mắc không hiểu ý của Võ Cát thì bỗng cảm thấy một luồng sáng kì lạ

Là do Võ Cát đưa tay làm phép biến ra một đóm sáng bay thẳng vào đầu Triệu Di. Khiến cô có một pha đau nhức khó tả. Hắn là đang muốn giúp cô, dùng phép phong ấn vòng lặp cho cô nhớ lại những gì cô đã trải qua

" Á...đầu của ta đau quá " - Triệu Di nhắm nghiền mắt, đôi mày cau lại

Triệu Di đang hồi phục lại trí nhớ, cô đã mắc kẹt rất lâu. Không biết từ khi nào cô lại ở đây, cô thấy cô cùng một đám người cùng nhau dựng lên căn nhà bên sông Vị Thủy. Cô nghe thấy có một nữ nhân gọi cô là Mã tỷ, lại nghe loáng thoáng có người gọi là Võ Đại nương, Na Tra, Tiểu Muội, Võ Cát và còn có người được gọi là tỷ phu...Lạ thay, dù đã cố nhưng Triệu Di vẫn không thể nhìn thấy rõ mặt của bọn họ, triệu chứng giống hệt Y Trân, gương mặt của họ hiện lên mơ hồ khiến cô muốn nhìn cũng không tài nào nhìn rõ. Mọi thứ lại thay đổi, cô nhìn thấy trước mắt là một lão già tóc bạc, lão đang nói với cô, cô phải đây chờ một người, chờ một mảnh duyên dang dở của cô. Chờ ngày hắn hoàn thành đại nghiệp, khi đó hắn sẽ đến tìm cô. Rồi các điều này lại lặp lại nhiều lần khác, cô bị chìm vào trong những ngày sống cùng với bọn người cô không thấy rõ mặt...hoặc có thể là cô không nhớ mặt

" Triệu Di...Triệu Di " - Võ Cát nắm lấy cổ tay Triệu Di, lay nhẹ gọi cô tỉnh dậy

" Cô mở mắt ra nhìn ta "

Triệu Di đang chìm vào hồi ức cũng chợt choàng tỉnh, trán cô ướt đầm đìa mồ hôi như vừa trải qua một ác mộng rất lớn. Lạ thay, Triệu Di vừa tỉnh, những cái tên cô nghe thấy cũng theo đó mà tan biến, cô không nhớ là mình vừa nghe thấy gì

" Ta nhớ ra rồi...ta thật sự đã ở đây rất lâu. Trong tiềm thức ta vẫn nhớ là ta phải đợi một người. Phải! Ta đã đợi người đó...rất lâu " - Triệu Di đảo mắt, ngậm ngùi suy nghĩ về những gì bản thân đã trải qua

" Nếu không có cậu...chắc có lẽ mãi mãi ta vẫn sẽ không ngộ ra được, vẫn sẽ mãi ở trong vòng lặp oái oăm này " - Triệu Di kích động

" Ta đến để đưa cô ra khỏi vòng lặp, cô chỉ cần nghe theo ta, những ngày tháng sau này cô sẽ không phải sống quẩn quanh nơi đây nữa "

" Nhưng nếu cậu đưa ta ra, ta còn có thể gặp lại người ta cần gặp không " - Triệu Di có vẻ tiếc nuối, rốt cuộc người đó là ai, là ai mà khiến cô phải đánh đổi sự tự do chỉ để mong một lần tái ngộ

" Triệu Di cô nương...cô phải thoát ra khỏi vòng lặp này thì cô mới tìm được cố nhân, nghe ta " - Võ Cát nóng lòng chờ lời hồi đáp của Triệu Di

Thấy Triệu Di im lặng, Võ Cát cũng không muốn làm khó cô, chỉ đành cho cô thời gian suy nghĩ

" Nếu cô còn điều gì khó xử...không sao, cô cứ suy nghĩ đi, ta đã làm phép cho cô, khi ta rời đi cô vẫn bình thường, không bị rơi vào vòng lặp nữa đâu...ha "

" Đa tạ " - Triệu Di gật đầu, Võ Cát cũng hiểu ý, quay lưng rời đi

" Võ Cát " - Triệu Di vô thức thốt lên khiến Võ Cát đang đi cũng khựng lại, hắn không tin vào tai mình. Vui mừng thầm nghĩ có khi nào hắn đã học được thành công thuật hồi phục ký ức kiếp trước không. Hớn hở quay mặt lại

" Sư mẫu " - Hắn vui mừng dang tay định chạy đến ôm lấy Sư mẫu của mình

" Mặt dây chuỗi cậu đang đeo có khắc chữ Võ Cát...đó là tên của cậu sao " - Triệu Di thản nhiên

" Hả " - Câu nói của Triệu Di khiến hắn đơ người, nụ cười khi nãy cũng vụt tắt, bày ra bộ mặt giở khóc giở cười

" À...đây là phù hiệu nhận dạng cấp bậc trong Bảng Phong Thần, ta thuộc hàng tứ cấp " - Võ Cát gãi đầu lúng túng

" Um... " - Triệu Di vẫn như không có gì xảy ra, chỉ có Võ Cát đáng thương đã nghĩ quá nhiều, làm sao có thể đơn giản đến thế được

" Vậy, cáo từ " - Sợ bản thân lại lỡ lời, Võ Cát mím môi cười trừ rồi liền vội đi. Nếu hắn để mảnh hồn biết chuyện thu thập chúng để tái hợp thành một quá sớm mà chưa có sự tự nguyện thì sẽ là cả một vấn đề. Hắn nói xong một mạch bay về Miếu Na Tra

Võ Cát rời đi, Triệu Di cũng đứng dậy đi vào gian phòng ngủ. Ngồi vào bàn, Triệu Di cẩn thận lấy ra một chiếc hộp. Bên trong là một sợi dây chuyền mặt đá thạch anh trông rất bắt mắt. Triệu Di bất giác đeo lên rồi nhìn vào trong chiếc gương màu vàng đồng. Gương mặt trở nên vô hồn kỳ lạ

___Kê Minh Quan___

Dương Hiển lúc này đang ngồi luyện công trong Kê Minh Quan. Công lực của ả thật đáng gờm, không hổ danh là một trong Mai Sơn Thất Quái. Nơi đây vốn là nơi tụ họp của bọn chúng, giờ đây chúng đã chết hết chỉ còn mỗi Dương Hiển may mắn sống sót, lại dễ dàng cho ả hấp thụ yêu khí trong động

" Ra là cô ở đây "

Nghe tiếng, Dương Hiển mở mắt dòm xung quanh

" Là ta " - Bạch Ly xuất hiện theo đó là một màn phép xanh lục

Dương Hiển đứng dậy đi đến gần Bạch Ly, nhìn thấy ả liền chế giễu

" Coi kìa, đã lâu không gặp trông cô lại xanh xao thế kia. Há...Cửu Vĩ Hồ cô lại có ngày thất thế đến thế sao "

" Cô!... Hứ...đều là do tên tiểu tử thối Na Tra dùng Lụa Hỗn Thiên ban cho ta, nhất định ta sẽ bắt hắn đền tội " - Bạch Ly tức giận

" Ta không cho phép cô làm hại Na Tra " - nghe Bạch Ly có ý xấu với Na Tra, theo quán tính Dương Hiển liền phản bác lại khiến Bạch Ly khó hiểu

Bạch Ly nhìn Dương Hiển đăm chiêu, hóa ra Dương Hiển vẫn chưa nỡ làm hại tên tiểu tử kia

" Ân oán của ta là với Hàn Y Trân, không liên quan đến Na Tra, nếu huynh ấy có làm gì tổn hại cô, thì cứ trút giận lên ta " - Dương Hiển như hiểu được ánh mắt của Bạch Ly, ả liền nhìn về hướng khác, không dám đối mặt với Bạch Ly

" Cô! "

" Thôi bỏ đi, cô đi cùng ta đến nơi này " - kiềm nén tức giận, Bạch Ly cùng Dương Hiển ra khỏi động. Ả phải nhờ đến yêu lực của Dương Hiển, không thể gây hiềm khích. Dương Hiển ngập ngừng rồi cũng đồng ý, ả sợ nếu không nghe theo, Bạch Ly sẽ làm hại đến người ả yêu nhất. Dương Hiển gật đầu, cả hai cùng nhảy lên rồi biến mất

___hết chap 11___

Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, nhận được phản hồi tích cực của mọi người khiến tui rất vui, rất cảm kích luôn. Tui cũng không ngờ mọi người lại yêu quý Muôn Kiếp Tương Phùng đến vậy, gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các đọc giả, đến lương dân bá tánh của tui. Hôm nay Noel nên ra chap lẹ hơn mấy lần trước nè, mong người dân Tây Kỳ chúng ta có một ngày lễ Noel ấm áp vui vẻ nha. Merry Christmas bá tánh của Tây Kỳ, của Muôn Kiếp Tương Phùng thân thươnggg

𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷