Mượn Hôn

Chương 6: Bố con gặp mặt




Lương Mộc Thu chơi với Mao Đậu một lát rồi đi nấu ăn cho con trai.

Tài nấu nướng của cậu không ổn, nhưng may là cơm của Mao Đậu cũng không cần tài cán gì quá cao siêu, nấu chín là được. Mao Đậu lại không kén ăn, rất dễ nuôi, ăn ngon đến mức đầu cũng không cả ngẩng lên.

Nhìn Mao Đậu ăn ngon thế làm cậu rất có cảm giác thành tựu, tốt xấu gì cũng có sinh vật thưởng thức được tài nấu ăn của cậu.

Quá đỗi vui mừng, cậu liền quay một đoạn video về Mao Đậu đăng lên tài khoản ở D trạm của mình.

*D trạm: nền tảng đăng tải video giống BiliBili ấy, chắc tác giả nói lái đi để tránh này nọ.

Mấy năm trước, cậu mở một tài khoản trên D trạm, chỉ thỉnh thoảng đăng một ít video ngắn, cũng không lộ mặt, chỉ giống như một nhật ký quay video, thấy cái gì hay hay thì đăng lên.

Thỉnh thoảng cậu sẽ nói đôi câu trong video, có lúc ngay cả lồng tiếng cũng không luôn, trong video chỉ có phong cảnh và nhạc nền BGM.

Chẳng qua được mấy năm, vì một vài video quay không tệ mà tài khoản này của cậu cũng tích cóp được một vạn fan. (~10000)

Lợi ích của ít người biết là dễ dàng lẩn tránh trong đám đông.

Khu vực bình luận của cậu giống như một cộng đồng tự nhiên mà thành, bình thường mọi người sẽ nói chuyện phiếm dưới video của cậu, thậm chí Lương Mộc Thu còn thấy có người xem mắt dưới bình luận cơ.

Cậu đăng đoạn video này của Mao Đậu lên, mười phút sau đã có rải rác mấy bình luận.

Cậu nhìn qua khu bình luận, quả nhiên, người đầu tiên vẫn là ID quen thuộc đó – Nam Độ.

Nam Độ cũng coi như là fan trung thành của cậu, từ lúc cậu mới đăng mấy video đầu tiên ở D trạm đã trở thành fan của cậu, tuy không hoạt động tích cực nhiều nhưng lần nào cũng bình luận.

Mấy năm nay, hai người cũng coi như là bạn bè chưa từng gặp mặt.

Lương Mộc Thu mở phần tin nhắn riêng, thấy Nam Độ nhắn cho mình hỏi sức khoẻ Mao Đậu đã ổn chưa.

Lương Mộc Thu: “Ổn rồi, vừa nãy còn đang gặm đồ chơi xương chó của nó, ngày mai sẽ đưa nó ra ngoài đi dạo.”

Nam Độ: “Vậy thì tốt rồi.”

Đề tài đến đây là dừng, Nam Độ không gửi tin nhắn nữa.

Lương Mộc Thu lại nhìn chăm chú ảnh đại diện kia, hơi ngẩn người.

Cái người Nam Độ này giống như một cây sồi không có gì đặc sắc, trầm mặc mà khiêm tốn, giống như người kia.

Cả hai bắt đầu liên lạc từ hai năm trước.

Vì Lương Mộc Thu uống rượu say, khó có khi mở livestream, lúc đó trong live chỉ có vài người. Cậu uống say líu ríu nói mình bị đau dạ dày, lại nói mình nằm mơ thấy bạn trai cũ, rồi kể lúc quay lại trường đại học, thư viện đã được sửa sang, nhưng cây anh đào ngoài cửa vẫn im lìm nằm đó, hoa nở rất đẹp.

Giữa lúc livestream, những người khác đều xem náo nhiệt, chuẩn bị hôm sau cậu tỉnh táo lại sẽ chê cười cậu.

Duy chỉ có Nam Độ gửi tin nhắn riêng cho cậu.

Hỏi cậu ở đâu, có đau dạ dày không, có ai chăm sóc không.

Lúc nhìn thấy mấy tin này cậu sợ đến ngây người, đến rượu cũng tỉnh được vài phần.

Bởi cho dù cách một màn hình, cảm giác lo lắng và nóng ruột này cũng như muốn trào ra.

Khi Nam Độ để lại tin nhắn cuối cùng: “Anh trả lời tôi chút được không, làm ơn.” Lương Mộc Thu nhìn màn hình sửng sốt hồi lâu mới trả lời lại, “Tôi không sao, dạ dày cũng không đau lắm, vừa nãy là do chưa tỉnh rượu.”

Bên kia trả lời lại rất nhanh: “Anh đừng coi thường, nếu dạ dày khó chịu phải đi bệnh viện, anh có bạn bè ở cạnh không, cần tôi gọi bác sĩ tư nhân cho anh không?”

Cậu nhìn hai dòng tin ngắn ngủi này.



Rõ ràng trên màn hình chỉ có nền trắng tinh, nhưng cậu lại như nhìn được gương mặt lo lắng của Sầm Nam.

Cuối cùng cậu vẫn không nói ra những lời không nên nói, chỉ đáp, “Tôi thật sự không sao, không đau mà.”

Cũng chính từ sau lần này, thỉnh thoảng cậu sẽ nhắn tin nói chuyện phiếm với người xa lạ tên “Nam Độ” này, giống như bạn bè nói linh tinh các thứ.

Giữa lúc trò chuyện, cậu biết được thông tin đại khái của Nam Độ, nhỏ hơn cậu 1 tuổi, đang học tiến sĩ ở Trung Quốc, người gốc Bình Thành.

Thậm chí có cần cậu liều lĩnh hỏi xin ảnh chụp của Nam Độ.

Cậu vừa thấy mình giống một tên biến thái quấy rối fan, vừa cố chấp muốn liếc mắt nhìn một cái, người nói chuyện với mình rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.

Cũng may Nam Độ không từ chối cậu.

Bức ảnh được gửi đến rất nhanh.

Người đàn ông đó không có một khuôn mặt quá mức xuất chúng, nhưng lại thanh tú nhã nhặn, đeo gọng kính đen, mặc sơ mi màu xám mỏng manh, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế trong trường.

Còn lâu mới giống dáng vẻ điển trai lạnh lùng của Sầm Nam.

Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Lương Mộc Thu thậm chí còn lấy tấm ảnh này lên mạng search, xác định không phải là ảnh tuỳ tiện tìm trên mạng.

Cậu không nói rõ mình có cảm giác thế nào, giống như là may mắn, rồi lại xen lẫn chút mất mát.

Mới đầu cậu chú ý đến Nam Độ là bởi trong tên người này có một chữ “Nam”. Rất nhiều lần lúc nói chuyện với Nam Độ, cậu không kiềm được suy đoán, liệu người đó có phải Sầm Nam không.

Bây giờ biết được câu trả lời, chỉ là một người xa lạ quan tâm đến cậu mà thôi.

Nhưng cũng chính từ sau lần ấy, cậu đã có thể buông lỏng cảnh giác mà nói chuyện với Nam Độ.

Ngay từ đầu cậu còn tự mình đa tình sợ Nam Độ thích mình, sau này mới phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi, Nam Độ nói chuyện với cậu luôn biết điểm dừng, không có nửa câu mập mờ.

*

Lương Mộc Thu nằm sấp trên thảm nhồi bông, nhìn chăm chú màn hình một hồi lâu, rõ ràng Nam Độ đã chứng minh thân phận của mình, nhưng vừa nghĩ đến Sầm Nam đúng lúc trở thành hàng xóm của mình, trong lòng cậu lại đột nhiên sinh ra một chút nghi ngờ bí ẩn.

Cậu hỏi Nam Độ: “Bây giờ cậu đang làm gì thế?”

Nam Độ trả lời rất nhanh: “Tôi đang viết luận án ở nhà.”

Lương Mộc Thu do dự một chút rồi hỏi: “Thật sao? Tôi cứ nghĩ cậu đang nói dối tôi.”

Cậu đã có chút xấu hổ lúc viết ra câu này, bởi vì cậu thật sự đang xúc phạm người ta.

Nếu không phải cậu một hai muốn xác nhận “Nam Độ” có phải Sầm Nam không, có đánh chết cậu cũng sẽ không nói lời này với một người bạn qua mạng đâu.

Cũng may Nam Độ không tức giận, ngược lại chỉ gửi cho cậu một tấm ảnh.

Trong ảnh là một cái máy tính, trên đó là một bài luận văn đã viết được nửa, bên cạnh là bàn tay gầy gò trắng nõn đeo đồng hồ màu đen.

Không phải là tay Sầm Nam.

Lương Mộc Thu hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên mất lịch sự như thế.” Cậu chân thành xin lỗi.

“Không sao, tôi cũng không thấy tức giận.” Nam Độ vẫn thẳng thắn như trước, “Anh gặp phải chuyện gì ư? Tôi thấy anh đang có chút không vui.”

Lương Mộc Thu nghĩ, thật ra là phiền lòng nhiều hơn, tỷ như cậu rốt cuộc có nên tẩn Sầm Nam một trận hay không.

Nhưng thời gian này, cậu không muốn nói chuyện này với bất cứ ai.

“Có chút chuyện, nhưng bây giờ tôi đang không biết nói thế nào cả.”

“Vậy đừng nói nữa, chờ khi nào anh muốn nói thì tôi sẽ nghe.”

Lương Mộc Thu không khỏi cười cười.

Chỉ cần người đối diện không phải Sầm Nam, vậy thì “Nam Độ” thật sự đúng là một người bạn hiếm có.

Tri kỷ, dịu dàng, lại tiến lùi thoả đáng, chưa bao giờ khiến người ta thấy không thoải mái.

Đột nhiên cậu nảy ra một ý, hỏi Nam Độ: “Hai chúng ta cũng coi như quen biết hai năm rồi mà chưa từng gặp mặt, hay là khi nào chúng ta hẹn gặp mặt đi? Bình Thành chỉ cách chỗ tôi 2 tiếng đồng hồ thôi.”

Lần này Nam Độ lại như kẹt cứng.

Một hồi sau mới trả lời: “Xin lỗi, gần đây tôi đang đi công tác, không có cách nào gặp mặt được.”

Lương Mộc Thu có hơi thất vọng, nhưng cũng không hỏi thêm.

“Vậy được rồi, sau này rảnh thì gặp nhé.”

Cậu nói chuyện câu được câu chăng với Nam Độ, tâm trạng cũng tốt hơn phần nào.

Bởi hôm nay có ra ngoài dạo vài vòng thành thử cậu cũng hơi mệt, so với bình thường thì đi ngủ sớm một chút.

Trước lúc đi ngủ, cậu mở vòng tròn bạn bè ra nhìn nhìn.



Hôm nay Sầm Nam không đăng gì cả.

Cậu không hiểu sao, nhưng lại có chút không hài lòng.

*

Vì Mao Đậu đã về nhà nên mấy ngày liền Lương Mộc Thu đều dắt Mao Đậu đi dạo trong khu vườn ở dưới nhà.

Mao Đậu nhà cậu là một đoá hoa hướng ngoại, tuy chân thì ngắn cũn cỡn nhưng ngoài ý muốn lại rất được hoan nghênh trong giới chó, đi đến đâu cũng có mấy bé cún thân thiết chạy ra cọ cọ, muốn chơi đùa với Mao Đậu.

Thế mà Mao Đậu lại không để ý đến, đôi chân ngắn rất sang chảnh, hoàn toàn không giống với dáng vẻ khoe khoang lấy lòng trước mặt cậu, phải để chú chó khác tìm mọi cách lấy lòng mới chịu hạ mình chơi cùng một lúc.

Lương Mộc Thu ngồi bên cạnh nói chuyện với một người nuôi chó khác, cảm thấy con trai nhà mình quả thực là cặn bã trong giới chó, khiến cậu xấu hổ vô cùng.

Cậu nghĩ, về mặt này Mao Đậu tuyệt đối là thừa hưởng từ Sầm Nam.

Cậu phóng khoáng lại thâm tình như thế, không thể nào nuôi được loại chó cặn bã này.

Năm đó ở trường trung học, những cô gái kia thích Sầm Nam đến mù quáng, nhưng tên này vẫn lạnh như băng, một câu dư thừa cũng không muốn nói.

Mắt thấy trời cũng không còn sớm nữa, nên về nhà rồi. Lương Mộc Thu gọi Mao Đậu một tiếng: “Mao Đậu, đi thôi, chúng ta phải về rồi.”

Mao Đậu lập tức vứt bỏ đồng bọn nhỏ mới quen, điên cuồng chạy ra chỗ cậu.

Lương Mộc Thu cầm dây, một người một chó chậm rãi về nhà.

Trước khi vào chung cư, Lương Mộc Thu còn dịu dàng hỏi con trai tối nay muốn ăn gì: “Mao Đậu, tối nay chúng ta ăn cá với gà được không?”

Nhưng cậu ngẩng đầu lên, phát hiện trước thang máy là người hàng xóm không khiến người ta ưa thích kia, Sầm tiên sinh đang kinh ngạc nhìn cậu.

Và cả Mao Đậu trong tay cậu nữa.

*

Chắc hẳn Sầm Nam mới vừa tan tầm, mặc âu phục đi giày da, bộ cánh màu đen tôn lên vóc người anh, tóc tai chải chuốt gọn gàng, nói chung sặc mùi nhã nhặn bại hoại.

Lương Mộc Thu không nghĩ họ sẽ gặp nhau ở đây, nhất thời không biết có nên chào hỏi hay không.

Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, Mao Đậu trong tay cậu đã kích động lên, thoắt cái đã không còn dáng vẻ lạnh lùng sang chảnh vừa rồi, tràn đầy nhiệt tình bám vào ống quần Sầm Nam.

Mà Sầm Nam cũng ngồi xổm xuống, không thể tin được gọi: “Mao Đậu…”

Mao Đậu gâu vang dội một tiếng rồi chui vào ngực Sầm Nam, lông chó khắp người đều dính lên bộ âu phục của anh.

Nó liếm liếm mặt Sầm Nam, đôi mắt đen láy tràn đầy lưu luyến giống như khi còn nhỏ.

7 năm không gặp, nó vẫn luôn nhớ một người “bố” khác của mình.

Chó con không hiểu thế nào là vứt bỏ, cũng không hiểu vì sao suốt một thời gian dài không được gặp Sầm Nam.

Nó chỉ biết rằng một thời gian dài sau khi chia tay, có một người “bố” khác của nó đã xuất hiện và ôm nó như một đứa nhỏ.

Thậm chí nó còn quay đầu nhìn Lương Mộc Thu, giống như muốn gọi Lương Mộc Thu mau mau đến đó.

Thế nhưng sắc mặt Lương Mộc Thu không thể nói là tốt được, cậu chậm rãi đi đến.

Cậu còn trông cậy để Mao Đậu cắn Sầm Nam hai miếng nữa chứ, kết quả nhóc này là một kẻ thông địch bán nước.

Sầm Nam ôm Mao Đậu lên.

Vẻ mặt anh phức tạp nói với Lương Mộc Thu: “Anh không nghĩ đến… Mao Đậu còn nhớ rõ anh.”

Nhất thời Lương Mộc Thu khựng lại tại chỗ.

Cậu không hề nể mặt nói với Sầm Nam: “Anh mơ mộng ít thôi, lúc anh ra nước ngoài Mao Đậu mới 1 tuổi, bây giờ cũng đã 7 năm rồi, anh còn mong con trai nhớ đến anh chắc… Đấy chẳng qua là… nó gặp ai cũng nhiệt tình thôi.”

Vừa dứt lời, cậu đã sửng sốt.

Lúc cậu và Sầm Nam còn ở cùng nhau, cậu thường gọi Corgi là con trai, sau đấy khi Sầm Nam rời đi cậu cũng không đổi cách gọi.

Nhưng giờ nói lời này ra, giống như một đôi vợ chồng đã ly hôn đang tranh luận quyền nuôi con.

Lương Mộc Thu ngậm miệng lại.

Không khí chợt ngưng đọng vài giây.

Sầm Nam không biết mình có nên vui vẻ hay không nữa, ít nhất Lương Mộc Thu cũng phản xạ không điều kiện mà thừa nhận anh vẫn là “bố” của Mao Đậu.

Anh cúi đầu nhìn Lương Mộc Thu: “Em nói đúng, anh không tham gia vào thời kỳ con trai chúng ta trưởng thành, là lỗi của anh, sau này anh sẽ bù đắp thật tốt.”

Khoé miệng Lương Mộc Thu giật giật.

Cậu xem như thấy được cái gì gọi là không biết xấu hổ.

Cậu cạn lời, “Sầm Nam, có liêm sỉ giùm đi. Đây là của tôi, con trai của tôi liên quan gì đến anh? Anh cũng chỉ là đang ức hiếp Mao Đậu không hiểu chuyện, không biết anh không cần đến nó thôi.”

Vẻ mặt Sầm Nam chợt cứng đờ.

Anh nhìn Lương Mộc Thu.



Ánh mắt Lương Mộc Thu đang nhìn xuống đất, không nhìn anh.

Hôm nay Lương Mộc Thu mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc, gương mặt trắng nõn sáng ngời, mang lại cảm giác thanh xuân tươi trẻ như vẫn còn học đại học.

Những lời này rõ ràng đang nói đến Mao Đậu, nhưng rơi vào tai Sầm Nam lại giống như Lương Mộc Thu đang nói chính mình.

Anh rũ mắt, hạ giọng: “Anh không phải không cần nó.”

Lương Mộc Thu cười giễu một tiếng chả buồn nghe tiếp nữa, bước lên một bước ấn thang máy.

Mãi đến khi thang máy lên đến tầng 11, Sầm Nam vẫn ôm Mao Đậu.

Mắt thấy sắp về nhà mình, Lương Mộc Thu mới xoay người vươn tay ra với Sầm Nam: “Ôm đủ chưa? Trả Mao Đậu lại cho tôi.”

Sầm Nam ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn Lương Mộc Thu một thoáng rồi vẫn đặt Mao Đậu vào tay cậu.

Nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Sau này, anh… có thể đến thăm Mao Đậu được không?”

Lương Mộc Thu vốn muốn nói không.

Nhưng khi ngước mắt lên nhìn Sầm Nam, dưới ánh đèn hành lang mờ mờ gương mặt Sầm Nam giống như một bức tranh sơn dầu gân guốc, mỗi một nét đều được hoạ sĩ vẽ lại tỉ mỉ, đôi mắt đen trầm, lông mi khẽ chớp như ẩn chứa ngàn lời vạn chữ muốn tỏ bày.

Mà Mao Đậu trong lòng cậu cũng không ngoan, cứ ngọ nguậy tới lui muốn cọ cọ tay áo Sầm Nam.

Nháy mắt Lương Mộc Thu cảm thấy mình như người mẹ kế chia cắt cô bé Lọ Lem và cha mình.

Cậu thở dài.

“Muốn đến thì đến đi, đừng khiến tôi thấy mình cứ như bố dượng độc ác.”

Nói xong, cậu cố tình không nhìn ánh mắt sáng bừng của Sầm Nam, mở cửa ra rồi đóng lại, nhốt Sầm Nam bên ngoài.

Mao Đậu không rõ vì sao Sầm Nam vẫn còn ở bên ngoài, còn đang lo lắng ngoái lại nhìn, thỉnh thoảng ngẩng đầu với Lương Mộc Thu sủa gâu gâu.

Lương Mộc Thu ngồi xổm xuống vỗ cái mông tròn ủm của Mao Đậu, mắng: “Đồ ăn cây táo rào cây sung!”

Nhưng cậu vỗ không đau cũng chẳng ngứa, Mao Đậu còn cảm thấy cậu đang chơi với mình.

Lương Mộc Thu cũng hết cách.

Cậu dí vào mũi Mao Đậu, dạy dỗ: “Ta không quên được hắn cũng coi như xong đi, sao đến cả con cũng không quên được hả? Lúc đó con mới bao tuổi chứ!”

Như là mắng Mao Đậu, lại như là mắng chính mình.

Bởi cậu rất rõ nguyên nhân là vì đâu.

Người đầu tiên ôm Mao Đậu về là Sầm Nam, người nấu ăn, dọn ổ, chăm bệnh cho nó cũng đều là Sầm Nam.

Khi đó, cậu chẳng khác nào một đứa nhỏ bị Sầm Nam cưng chiều đến hư hỏng, sao có năng lực đi chăm sóc một sinh mệnh khác. Lần đầu tiên Mao Đậu phải vào viện, cậu cuống cuồng tay chân kéo lấy góc áo Sầm Nam, ánh mắt đỏ hoe hỏi anh Mao Đậu có xảy ra chuyện gì không.

Sầm Nam lấy áo lông bọc cậu vào lòng, đáng tin như một gốc cây vững chãi.

“Không sao, có anh đây.”

Cậu sẽ mãi nhớ rõ hương gỗ trên người Sầm Nam, vùi đầu vào vai anh, đắm chìm trong đó như trúng độc tình.

Từ khi đó cậu đã biết mình quá ỷ lại Sầm Nam, nhưng ai biết được đây là do chính Sầm Nam cố ý nuông chiều như thế.

Vậy nên nhiều năm không gặp, cậu vẫn chẳng hề tiến bộ, vẫn người ngã ngựa đổ trước anh.