Mượn Hôn

Chương 57: Thật phong lưu




Lương Mộc Thu và Sầm Nam ở lại nhà dưới quê đến hết Tết Nguyên tiêu, mãi đến khi Sầm Nam không thể không về làm việc thì họ mới rời đi.

Lần này họ về nhà mang theo cả Mao Đậu về, Mao Đậu luôn rất được mẹ và bà ngoại yêu thích, ở nhà được nuôi đến ú na ú nần. Lương Ngọc đã sớm chấp nhận và yêu thương hai đứa con trai này, mắt thấy hai đứa lúc nào cũng sến sẩm thì phiền lắm rồi. Bây giờ hai người cuối cùng cũng muốn đi, Lương Ngọc vui vẻ nhàn nhã ôm Mao Đậu cắn hạt dưa: "Hai đứa đi lẹ đi, cháu trai để lại cho mẹ nuôi."

Mao Đậu cũng phối hợp gâu một tiếng.

Lương Mộc Thu giận dỗi búng trán Mao Đậu một cái: "Đồ sói mắt trắng."

Nhưng nói thì nói thế chứ Lương Ngọc cũng không thật sự giữ Mao Đậu không buông, đến giờ bà mới biết bé Corgi này là do Sầm Nam và Lương Mộc Thu cùng nhau nuôi, bảo sao đứa con trai cô coi như bảo bối, dù lúc trước thất tình chẳng màng gì mà vẫn chăm lo cho bé cún này đủ đầy lắm.

Nhưng Sầm Nam thấy bà thích động vật nhỏ thế, tuy anh không nỡ tặng Mao Đậu cho bà nhưng cũng âm thầm kiếm một bé mèo con, một tháng sau tặng đến cửa.

Nhưng giờ Lương Ngọc vẫn chưa biết, bà nấu bánh trôi cho Lương Mộc Thu và Sầm Nam, trong bát canh đậu đỏ là những viên bánh trôi trắng trẻo mập mạp, cắn một miếng là nhân vừng ngọt ngào ứa ra.

Lương Mộc Thu ăn rồi lại ăn, lúc sau còn 2 viên nữa không ăn nổi nhưng lại không thể để lãng phí, thế là chuyển hết sang bát cho Sầm Nam.

Lương Ngọc nhìn thấy thì chấm hỏi, nhưng Sầm Nam lại không nói lời nào cực kỳ tự nhiên ăn hai viên bánh trôi nọ. Khoé miệng bà giật giật nhưng cuối cùng cũng không bình phẩm gì.

Ăn bữa sáng xong, Lương Mộc Thu và Sầm Nam liền lái xe rời đi. Họ ôm tạm biệt bà ngoại trước, nghe bà ngoại từ tốn dặn dò rồi lại ôm tạm biệt Lương Ngọc.

Tuuy ngoài miệng Lương Ngọc chê họ phiền nhưng tay lại thành thật vỗ võ vai hai người.



Cuối cùng, bà chỉ đứng trước cửa nhìn hai đứa con lái xe đi xa.

Trước kia cô cũng từng đưa tiễn Lương Mộc Thu như thế, nhưng khi đó Lương Mộc Thu chỉ có một mình, bây giờ cuối cùng cũng đã có đôi.

Đầu xuân vẫn còn chớm lạnh, gió thổi làm bay tóc mai bà. Bất kể đã bảo dưỡng như thế nào thì mái tóc đen cũng đã điểm bạc, tính toán kỹ thì năm nay bà cũng đã 52.

Khi trước bà luôn lo lắng Lương Mộc Thu sống không tốt, tuy rằng cậu độc lập cũng có năng lực, nhưng trong lòn cậu vẫn chôn giấu một đoạn tình cảm, sống một mình thì có thể hạnh phúc đến đâu chứ.

Nhưng bây giờ bà không cần lo lắng về vấn đề này nữa, bà nhìn ra bây giờ Lương Mộc Thu rất vui vẻ.

Mỗi ngày có Sầm Nam ở bên, cậu đều vui vẻ từ tận đáy lòng.

Bà chẳng còn gì mong cầu hơn thế.

*

Lương Mộc Thu và Sầm Nam lại lao vào vòng công việc, vừa mới qua Tết Nguyên Đán, tuy mọi người vẫn còn đắm chìm trong không khí lễ tết nhưng cũng không thể không lếch xác đi làm.

Phòng làm việc của Lương Mộc Thu có đãi ngộ không tệ, họ vừa mới bắt đầu tách riêng nên cậu sẽ gọi trà chiều cho những biên kịch nhỏ, còn để nguyên một hộp socola lớn trên bàn, ai thích thì tự lấy ăn. Còn cậu thì ngồi trong văn phòng nói chuyện công việc với người khác, bận đến mức ngay cả nước cũng không kịp uống.

Nhưng có trả giá ắt sẽ có hồi đáp, hơn nửa tháng sau Lương Mộc Thu đã nhận được tin tức, "Ký sinh trùng" được vào vòng bình chọn cuối cùng cho giải biên kịch xuất sắc nhất ở Lễ trao giải Bách hợp.

Giải thưởng này không phải là giải thưởng nhỏ không có tiếng tăm gì, đây chính là giải thưởng được công nhận trong nội bộ giới biên kịch, biên kịch vàng.



Khi Lương Mộc Thu nghe được tin này còn ôm eo Sầm Nam hòng có ý đồ bất chính, Sầm Nam dung túng cho cậu, chỉ cười nhìn cậu giở trò.

Nhưng lúc đó nhìn sang điện thoại thì Lương Mộc Thu tự nhiên khựng lại, rồi ùm một cái dí cho Sầm Nam một phát vào cơ bụng anh, vì quá mức phấn khích nên sức lực cũng lớn, thiếu chút nữa khiến Sầm Nam nhập viện.

Sầm Nam hiếm khi nào nhìn Lương Mộc Thu đầy oán giận thế, bất kể người đàn ông nào khi đang ở trên giường mà gặp phải tình huống này đều sẽ sinh ra bóng ma tâm lý.

Nhưng Lương Mộc Thu hoàn toàn không để ý, cậu dịch sát lại đưa điện thoại cho Sầm Nam xem, giống như một đứa trẻ đòi khen: "Em lọt vào danh sách biên kịch xuất sắc nhất này!"

Cũng may cậu không có đuôi, nếu có chỉ sợ giờ này cũng lắc lắc điên cuồng rồi.

Sầm Nam không nhịn được cười tươi, cảm thấy mình bị đấm một phát cũng đáng giá, đúng là chuyện vui lớn. Anh ôm Lương Mộc Thu vào trong ngực nói: "Thu Thu của chúng ta sao lại giỏi thế nhỉ!"

Ánh mắt Lương Mộc Thu sáng lấp lánh, không để ý việc Sầm Nam sến sẩm cỡ nào. Cậu trèo xuống sô pha kể tin tức này cho thầy mình, để ông biết học trò của ông không khiến ông mất mặt.

La Văn rất nể mặt cậu, khen ba câu tốt liên tục, hai thầy trò phỉnh nhau một hồi, đến mức Lương Mộc Thu cảm giác mai mình sẽ giật giải Oscar luôn.

Sầm Nam ngồi trên sô pha, không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười, nhặt quần áo bị rơi trên đất lên. Anh không quấy rầy Lương Mộc Thu đi khoe khoang với mọi người.

Nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời và sườn mặt của Lương Mộc Thu thì lại không nhịn được lấy điện thoại chụp một tấm ảnh Lương Mộc Thu đứng bên cửa sổ, thêm vào album ảnh độc quyền về Lương Mộc Thu của anh.

*