Đêm nay Tống Duy không đi mà trực tiếp ở lại nhà Lương Mộc Thu, y cũng hay ở lại đây nên đồ ngủ gì cũng có.
Chỗ không tốt duy nhất đó là Lương Mộc Thu chỉ có mấy đồ dưỡng da cơ bản, đừng nói là mặt nạ, ngay cả tinh chất serum cũng không có. Quả thực y rất muốn nghi ngờ cậu không phải là gay thật.
Tống Duy trừng mắt nhìn bồn rửa mặt trống trơn của cậu, cực kỳ buồn bực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Lương Mộc Thu, chẳng lẽ gen tốt lại thần kỳ thế à?
Y từng gặp mẹ của Lương Mộc Thu rồi, cũng chính là dáng vẻ xuất chúng, làn da đẹp như đang phát sáng, khí chất tao nhã thong dong, gương mặt này của Lương Mộc Thu hoàn toàn là được di truyền từ bà.
Lương Mộc Thu đã trèo lên giường, Tống Duy đi từ phòng tắm ra, không sang phòng ngủ cho khách mà ngồi lên giường Lương Mộc Thu, chỉ chỉ vào đôi mắt sưng lên của mình, "Ngày mai tôi gặp người thế nào hả, ai không biết còn tưởng tôi bị người ta đá đấy."
Lương Mộc Thu hả hê lắm.
Cậu không khóc nhiều, chỉ có hốc mắt ướt đẫm, còn đôi mắt vẫn sáng ngời trong suốt như bình thường.
Cậu đưa tay chạm vào mí mắt Tống Duy vẫn còn nóng bừng: "Cậu nói cậu í, cũng không phải người yêu cũ cậu về nước mà lại thành ra cái dạng này! Để tôi ra tủ lạnh lấy gì đó, cậu chườm khoảng nửa tiếng là được."
Nói xong cậu liền đi vào bếp, lúc trở về trên tay cầm hai viên đá được quấn trong khăn giấy đưa cho Tống Duy.
Tống Duy nằm chườm đá bên cạnh cậu.
Hồi trung học họ thường xuyên ngủ cùng một chỗ như vậy, khi đó nhà Tống Duy và Lương Mộc Thu rất gần nhau, tan học còn hay sang nhà nhau chơi, hôm nào trời tối quá thì cứ thế ở lại luôn.
Nhưng khi lớn rồi, họ lại chẳng mấy khi có dịp như này nữa.
*
Tống Duy cũng nghĩ như vậy.
Y chườm đá lên mí mắt, nhàm chán mà lại không được nghịch di động.
Y cầm một viên đá lên, ti hí nhìn sang Lương Mộc Thu bên cạnh.
Lương Mộc Thu mặc đồ ngủ màu đỏ thẫm, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, cho dù chỉ đang cầm cuốn sổ làm việc cũng đẹp như người mẫu tạp chí.
Y và Lương Mộc Thu là bạn hơn mười năm, ngay cả chuyện Lương Mộc Thu mấy tuổi thay răng cũng biết. Tuy rằng mấy năm nay Lương Mộc Thu một lòng thanh tịnh chỉ muốn làm việc nhưng vẫn là một bắp cải ngọt ngào mọng nước, đến mức heo rừng muốn trộm nhiều không đếm xuể.
Ai mà ngờ cuối cùng vẫn là tên Sầm Nam được lợi.
Y thổn thức không thôi.
Kịch bản được Lương Mộc Thu chỉnh sửa ổn thoả rồi, cậu bị ánh mắt Tống Duy làm cho hơi sờ sợ, nghiêng đầu nhìn y một cái, "Cậu nhìn gì đấy?"
Tống Duy lắc đầu, thức thời không nói gì: "Chả có gì cả."
Y lại nằm một lúc, sau đấy như nhớ ra điều gì, do dự cắn môi.
Một lát sau, suy đi nghĩ lại, y vẫn chọc chọc Lương Mộc Thu.
"Thật ra tôi có chuyện vẫn chưa nói cho cậu biết."
Ánh mắt Lương Mộc Thu vẫn còn trên máy tính, không buồn ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"
Tống Duy hơi trề môi: "Cậu đừng giận tôi, chỉ là, chắc tầm ba bốn năm trước gì đấy, hình như Sầm Nam có về nước tìm cậu một lần."
Bàn tay Lương Mộc Thu đang gõ phím đột nhiên dừng lại.
Cậu quay đầu nhìn Tống Duy: "Sao cậu biết được?"
Tống Duy lấy viên đá ra khỏi mắt, mí mắt đã không còn sưng lên nữa, ánh mắt y vốn dĩ vô hại nhưng giờ phút này có chút chột dạ: "Tôi cũng không phải cố ý gạt cậu đâu, khi đó cậu vừa mới nhận một dự án đi sang nơi khác với thầy cô. Lúc đó cậu vẫn chưa chuyển nhà, còn ở bên chung cư Ngọc Lan cạnh trường mình, cậu còn nhớ không?"
Lương Mộc Thu đương nhiên nhớ rõ.
Cậu ở lại trường học tiếp lên cao, tuy rằng chia tay với Sầm Nam nhưng cậu vẫn không dọn ra khỏi căn hộ của hai người, giống như thú cưng bị bỏ rơi vẫn một lòng canh giữ bên tổ cũ, mong người vứt bỏ cậu sẽ trở về.
Mãi đến khi tốt nghiệp và ra ngoài làm việc, cậu mới mua ngôi nhà hiện tại của mình.
"Vậy cậu gặp anh ấy ở đâu?" Cậu hỏi.
"Chính là ở dưới chung cư Ngọc Lan."
Hôm đó, Tống Duy vừa hay đi hát karaoke với đồng nghiệp, lúc trở về đã là rạng sáng, đúng lúc đi ngang qua gần trường đại học của họ, đồng nghiệp y đột nhiên muốn mua đồ uống nên y mới dừng xe ở ven đường cạnh chung cư Ngọc Lan.
Y đang nghịch điện thoại, cũng không chú ý xung quanh. Là đồng nghiệp y lên xe kích động nói với y, vừa nãy ở ngoài cửa hàng tiện lợi nhìn thấy một anh chàng siêu đẹp trai.
Y tò mò nhìn theo tay đồng nghiệp chỉ thì thấy đúng là một anh chàng đẹp trai, còn là người quen khiến y nghiến răng nghiến lợi.
Y giật mình cứ ngỡ nhìn nhầm, dụi mắt nhìn chằm chằm thêm vài cái nữa.
Đúng, chính là Sầm Nam.
Cho đến bây giờ Tống Duy vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày đó.
"Anh ta đứng dưới tầng nhà ngẩng đầu nhìn lên trên. Tôi cảm thấy anh ta đang nhìn lên tầng nhà hai người, nhưng lúc đó cậu đang đi công tác, bên trong tối đen. Sầm Nam lúc đó rất gầy, gầy trơ xương luôn ấy, khi đó trời còn hơi lạnh mà anh ta chỉ mặc rất ít, còn ho nữa."
Nhìn cảnh ấy khiến người ta đau lòng.
Ít nhất đồng nghiệp nữ bên cạnh y thổn thức không thôi, não bổ ra kịch bản cãi nhau với bạn gái rồi nửa đêm đến cầu hoà.
Tống Duy nghĩ đến đây thì len lén nhìn biểu cảm của Lương Mộc Thu.
Chuyện này y đã nghẹn trong lòng nhiều năm, vốn dĩ cũng quên rồi, hôm nay nhìn thấy Sầm Nam mới nhớ ra.
Ngược lại Lương Mộc Thu không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hỏi: "Vậy cậu và Sầm Nam có nói gì không?"
Tống Duy lắc đầu như trống bỏi.
"Không, đồng nghiệp của tôi vẫn còn đang ngồi trên xe, tôi đưa cô ấy về nhà, sau đó tôi mới lại quay xe về chung cư Ngọc Lan, thật ra tôi muốn mắng anh ta. Nhưng lúc tôi quay lại đó thì Sầm Nam đã không còn đứng dưới tầng nữa rồi."
Tống Duy trông mong nhìn Lương Mộc Thu, "Khi đó tôi cũng không có ấn tượng tốt gì với anh ta, cho rằng anh ta đã có Nguyễn Trúc Tiên rồi mà còn đi nhớ thương cậu. Cho nên lúc đó cậu đi công tác về tôi mới không nói. Xin lỗi."
Y mà biết Lương Mộc Thu bây giờ vẫn còn đang dây dưa với Sầm Nam thì đã sớm thẳng thắn với cậu rồi.
Ngược lại Lương Mộc Thu bị y chọc cười.
"Cậu có gì mà phải xin lỗi, là chính anh ấy không tìm tôi." Cậu thuận tay vuốt tóc Tống Duy, "Nếu như lúc đó anh ấy muốn liên lạc thì sẽ luôn có cách. Là chính anh ấy không tìm."
Tống Duy nghĩ cũng thấy đúng, cảm giác tội lỗi cũng giảm bớt đôi chút.
Y không chấp nhất nữa, lấy viên đá xuống chui vào trong chăn, "Tôi cũng không hiểu chuyện của cậu với Sầm Nam lắm, nhưng bảy tám năm nay hình như hai người đều không bỏ được đối phương."
Y ngáp một cái, "Dù sao tôi cũng không ngăn cản được hai người ở bên nhau, tôi chẳng còn cách nào, chúc cậu trăm năm hạnh phúc vậy. Nếu anh ta dám phụ lòng cậu, tôi sẽ lấy dao băm anh ta."
Nói xong, mí mắt y đã không chống đỡ nổi mà ngủ thiếp đi, còn ngáy nhỏ.
Lương Mộc Thu đến là phục, người này đến là dễ ngủ.
Cậu kéo chăn giúp Tống Duy rồi lại đi viết kịch bản.
Nhưng viết rồi lại viết, cậu vẫn không nhịn được mà dừng gõ phím, nhìn từng hàng chữ trên bản thảo mà thất thần.
Tống Duy có điều không biết.
Không chỉ Sầm Nam từng đứng dưới tầng chung cư hai người.
Mà cậu cũng từng đến căn hộ của Sầm Nam ở Mỹ, giống như cô hồn dã quỷ mà canh chừng dưới ô cửa sổ ấy.
Nhưng cũng giống như Sầm Nam không đợi được cậu, cậu cũng không đợi được Sầm Nam.
*
Hôm sau Tống Duy phải dậy sớm đi làm, bận rộn một hồi cũng đánh thức cả Lương Mộc Thu dậy luôn.
Cậu nhìn Tống Duy gà bay chó chạy làm bữa sáng, uống sữa, trong lòng lại thầm cảm thán cũng may cậu không cần phải đến công ty điểm danh.
Buồn ngủ cắn trứng rán, cậu nói với Tống Duy: "Gần đây cậu rảnh không?"
Tống Duy còn đang vội vàng nhét miếng sandwich vào miệng, nói lúng búng: "Có, sao thế?"
"Thì tìm hôm nào rảnh, cậu, tôi, cả Sầm Nam cùng ăn một bữa đi." Lương Mộc Thu nói, "Dù sao sau này hai người cũng phải thường xuyên gặp mặt."
Tống Duy thiếu chút nữa thì nghẹn.
Nhưng y nhìn Lương Mộc Thu ra vẻ vô tội, vẫn thoả hiệp: "Được."
Ăn sáng xong, Tống Duy vội vàng đi làm.
Lương Mộc Thu mặc đồ ngủ đưa y ra ngoài.
Mà chân trước Tống Duy vừa đi, vài giây sau cửa lớn nhà đối diện cũng mở ra.
Sầm Nam mặc âu phục giày da đi ra, áo sơ mi màu xám khói phối với cà vạt tỉ mỉ, trên mặt còn đeo kính.
Nhã nhặn bại hoại.
Trong đầu Lương Mộc Thu chỉ nhớ đến mấy chữ này.
Nếu không tính đến chuyện Sầm Nam tâm tư bất chính thì ở nhà đối diện cũng tiện, ra ngoài vào trong cũng dễ dàng gặp mặt.
Cậu giống như một nhóc lưu manh huýt sáo với Sầm Nam: "Chào buổi sáng anh đẹp trai."
Sầm Nam cũng bước nhanh đến: "Chào buổi sáng."
Anh cúi đầu hôn lên miệng Lương Mộc Thu một cái.
Sau khi buông ra, anh lau khoé môi Lương Mộc Thu rồi thấp giọng nói: "Em ăn sốt cà chua."
Lương Mộc Thu nghiến răng, "Tôi còn ăn cả trứng rán với sữa đấy, sao, không thích à? Có bản lĩnh thì anh đừng hôn!"
"Không, anh vui lắm." Sầm Nam nói khẽ bên môi cậu, "Nhưng anh sắp trễ rồi."
Anh không tình nguyện buông tay đang ôm thắt lưng cậu ra, đi đến cạnh thang máy.
Anh quay đầu lại nhìn Lương Mộc Thu một cái, dưới ánh ban mai Lương Mộc Thu mặc đồ ngủ biếng nhác nhìn anh, trên mặt vẫn còn dấu vết chưa tỉnh ngủ hẳn, tóc cũng vểnh cả lên.
Rõ ràng Lương Mộc Thu chẳng làm gì hết, nhưng cơn trằn trọc cả đêm qua của anh lại được xoa dịu.
Bởi vì anh biết, Lương Mộc Thu không có ý định rời xa anh.
Bất kể tối qua Tống Duy và Lương Mộc Thu nói chuyện gì, lại khuyên Lương Mộc Thu buông tay thế nào.
Thu Thu của anh vẫn không nghĩ đến chuyện không cần anh.