Mượn Hôn

Chương 14: Bia mộ




Xe chạy gần một tiếng mới về đến Ngự Hà Hoa Uyển, nửa đường sau Lương Mộc Thu có chút mệt mỏi, không còn giương nanh múa vuốt như ban ngày nữa, vẻ mặt đã buồn ngủ lắm rồi.

Dừng đèn đỏ, Sầm Nam quay đầu sang nhìn cậu, chỉ thấy mí mắt Lương Mộc Thu đã nhắm lại hơn nửa, đôi môi bị anh hôn hãy còn hồng hồng, hàng mi thật dài rũ xuống, an tĩnh hiền hoà, gần như chính là dáng vẻ trong trí nhớ của Sầm Nam.

Thế nên Sầm Nam cũng không nỡ lái xe quá nhanh.

Nhưng đường có dài đến mấy cũng phải kết thúc.

Khi xe dừng dưới tầng hầm chung cư, Lương Mộc Thu bừng tỉnh từ trong cơn buồn ngủ, dụi dụi mắt, mang theo chút mất hứng khi chưa được ngủ no.

Sầm Nam cũng không trêu chọc cậu, hôm nay có thể được cùng ăn tối rồi lại xem phim với Lương Mộc Thu anh đã thoả mãn lắm rồi, nếu được một tấc lại tiến một thước, chắc chắn sẽ bị tác dụng ngược.

Nhưng khi họ cùng nhau chờ thang máy, điện thoại của Lương Mộc Thu vang lên.

Lương Mộc Thu khó hiểu lấy điện thoại từ trong túi áo ra, không rõ giờ này rồi còn có ai lại gọi điện cho mình, nhưng đến khi nhìn thấy tên trên màn hình, cậu lại kinh ngạc nhướng mày.

Vội nhấn nút nghe máy, cậu nói bằng giọng địa phương: “Bà ngoại, muộn vậy rồi sao ngoại vẫn chưa ngủ thế ạ?”

Sự mất hứng giữa hai hàng lông mày của cậu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười giòn tan như một đứa trẻ.

Giọng nói chậm rãi khàn khàn của bà lão từ bên kia điện thoại truyền đến: “Bà muốn thấy con ấy mà, bé ngoan, ngoại mới gặp ác mộng, muốn nghe giọng nói của con.”

Lương Mộc Thu có chút ngượng ngùng bất đắc dĩ, cậu đã lớn như vậy rồi, nhưng bà ngoại vẫn luôn gọi cậu là bé ngoan, nói ra cũng bị người ta cười.

Sầm Nam cũng nghe ra đầu bên kia là bà ngoại của Lương Mộc Thu.

Tuy rằng chưa từng gặp mặt bà lão, nhưng anh biết tình cảm Lương Mộc Thu với bà rất tốt.

Anh nhìn mặt mày nhu hoà của Lương Mộc Thu, không biết nhớ đến cái gì, trên mặt vốn không có chút thay đổi đột nhiên có chút cô đơn.

Lương Mộc Thu lại không để ý đến, cậu nói hai ba câu đã rõ ràng sao nửa đêm bà ngoại lại gọi điện thoại cho mình. Bà ngoại mơ thấy ác mộng về cậu, sau khi tỉnh lại vẫn còn hoảng hồn, nhất nhất phải nghe được giọng của cậu mới yên tâm.

Cậu nhẹ giọng dỗ dành bà ngoại: “Con vẫn còn khoẻ lắm, ngoại không cần phải lo đâu. Ác mộng đều không đúng với sự thật cả, hôm trước con còn mơ thấy trái đất nổ tung, không có thật đâu ngoại.”

Cậu đã sớm là một cao thủ trong việc dỗ dành bà ngoại, chả mấy chốc bà lão đã lại thoải mái, dặn dò cậu ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có lúc nào cũng ăn đồ đóng hộp.



Những lúc này Lương Mộc Thu luôn đặc biệt ngoan ngoãn, cái gì cũng nghe lời, nhưng có làm hay không lại là chuyện khác.

“Người đi ngủ sớm một chút,” Lương Mộc Thu nói, “Tầm mấy bữa nữa con sẽ về thăm.”

Lúc này bà ngoại mới yên tâm.

Sau khi cúp điện thoại, khoé miệng Lương Mộc Thu cũng lộ ra ý cười, chút cáu kỉnh khi không ngủ đủ giấc cũng tan thành mây khói, tính toán tháng sau có khi nên về quê một lần.

Sầm Nam nhìn chằm chằm vào nút ấn thang máy, đột nhiên hỏi: “Vừa nãy là điện thoại của bà ngoại em à, sức khoẻ của bà có tốt không?”

“Rất tốt.” Lương Mộc Thu cúi đầu đá thảm dưới chân, tâm trạng cũng thoải mái, “Bà vẫn khoẻ mạnh lắm, thời gian trước còn muốn đi leo núi, cả nhà thấy nguy hiểm nên bị ngăn lại.”

Sầm Nam nở nụ cười: “Vậy thì tốt, rảnh rỗi em nên ở bên bà nhiều hơn.”

Lương Mộc Thu nghĩ, còn cần anh nói chắc.

Đoạn lại nhớ đến, hình như Sầm Nam cũng là do bà nội nuôi nấng, so với tình cảm với cha mẹ thì tình bà cháu còn sâu đậm hơn.

Cho nên cậu hỏi theo bản năng: “Bà nội anh có khoẻ không? Sau khi về nước anh đã đi thăm bà chưa?”

Sầm Nam không trả lời ngay.

Trước mắt anh hiện lên ánh đèn phòng cấp cứu, giường bệnh màu trắng, hoa tulip bên ngoài cửa sổ, còn cả một đôi tay khô hép gầy yếu bị anh nắm trong tay, đến cùng cũng không còn độ ấm.

Anh thì thào: “Bà đã qua đồi rồi.”

Lương Mộc Thu không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án này, sững sờ tại chỗ.

Thang máy lên đến tầng 11, ting một tiếng cửa mở ra.

Sầm Nam khẽ chạm vào vai cậu, “Đi thôi.”

Lương Mộc Thu kinh ngạc đi theo.

Đến khi đứng ở hành lang, cậu mới hồi thần xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Cậu bất an nhìn Sầm Nam, gặp lại lâu như vậy, lần đầu tiên cậu để lộ dáng vẻ luống cuống tay chân trước mặt Sầm Nam.

Sầm Nam đưa tay sờ mái tóc mềm mại của cậu: “Này thì có gì mà xin lỗi.”

Lương Mộc Thu mím môi, nhìn ánh mắt Sầm Nam*, muốn nói lại thôi.

*Chỗ này raw là nhìn ánh mắt Lương Mộc Thu, nhưng t nghĩ chắc tác giả bị nhầm nên sửa thành nhìn Sầm Nam

Sầm Nam lại như biết được cậu đang nghĩ gì, rất bình tĩnh nói: “Bà ra đi vào mùa thu năm ngoái, bị ung thư, chữa ở Mỹ vài năm, các phương pháp điều trị đều đã thử qua, chỉ là vẫn không giữ được. Nhưng anh cũng đã làm tất cả những gì mình có thể rồi, cuối cùng bà ra đi rất bình tĩnh, nên dù có buồn, anh cũng không cảm thấy là không thể nhắc đến. Anh đã chấp nhận sự thật bà nội vắng mặt khỏi tương lai mình rồi.”

Anh nói rất bình tĩnh, nhưng giữa lông mày vẫn có một chút u sầu không thể hoá giải.

Có thể chấp nhận là một chuyện, nhưng đau lòng lại là chuyện khác.

Lương Mộc Thu quả thực hối hận, tự nhiên lại đi lắm chuyện làm gì. Cho dù bỏ qua quan hệ giữa cậu và Sầm Nam, cậu cũng không muốn vạch trần vết sẹo của người khác.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.



Lương Mộc Thu chần chờ nhìn Sầm Nam một cái, cắn cắn môi, đoạn tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm anh một cái, sau đó rất nhanh đã buông ra.

“Xin lỗi.” Cậu lặp lại một lần nữa.

Sầm Nam cuối cùng cũng khẽ cười, cũng không tranh luận chuyện đúng sai với cậu nữa, chỉ nói: “Đã qua rồi, bây giờ anh rất tốt. Em về ngủ sớm đi, hôm nay được ở bên em, anh rất vui.”

Lương Mộc Thu gật gật đầu, nhưng lại có chút không chắc chắn hỏi: “Vậy, vậy, vậy bà nội anh chôn ở đâu, tôi muốn đi thăm một chút có được không?”

Cậu còn từng ăn bánh chưng do bà nội Sầm Nam gói, bà lão hiền từ ấy cũng rất khoan dung với cậu, nghe tin bà qua đời, cậu thật sự không thể thờ ơ.

Nhưng Sầm Nam lại lắc đầu: “Không cần, không phải không muốn em đi, nhưng bà không được chôn cất trong nước, bà ở lại Mỹ, ở bên cạnh ông nội anh.”

Lương Mộc Thu hơi kinh ngạc, lập tức nhớ ra ông nội Sầm Nam là người Mỹ gốc Hoa, 30 năm trước trở về Trung Quốc dốc sức làm ăn, trong di chúc lại dặn dò gia tộc nói muốn về hải ngoại, muốn ở cùng người thân.

Cậu không nói gì nữa, quay về nhà mình. Lúc bước vào cửa, cậu quay đầu lại. nhìn thoáng qua, Sầm Nam vẫn đứng đó nhìn sau lưng cậu.

Còn trong phòng, bó hồng Sầm Nam tặng cậu vẫn còn nở rộ giữa màn đêm.

*

Lương Mộc Thu trực tiếp đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc đánh răng, ngón tay cậu chạm vào môi, lại nhớ về nụ hôn với Sầm Nam trong xe.

Hoàn toàn khác biệt với nụ hôn điên cuồng mãnh liệt lúc trước, lần này là một nụ hôn đầy tuyệt vọng, giống như bạo chúa thu lại tất thảy những u ám của mình, chỉ còn lại sự nhu hoà như mưa xuân, như chuồn chuồn lướt nước mà rơi trên môi cậu.

Động tác đánh răng của Lương Mộc Thu không khỏi chậm lại, khuôn mặt cũng có chút nóng lên.

Cậu phun bọt trong miệng ra, hất nước lên mặt, nhiệt độ trên gò má mới hạ xuống một chút.

Rửa mặt xong, Lương Mộc Thu mặc đồ ngủ bò lên giường.

Bây giờ là tháng năm, trên giường của cậu đã thay thành chăn mỏng, ga màu xanh lạnh lẽo, cậu mặc đồ ngủ màu trắng ngồi bên trong giống như một mảnh lông vũ trôi nổi giữa đại dương.

Trước khi đi ngủ, cậu luôn có thói quen xem phim tài liệu hoặc đọc sách để tìm cảm hứng, nhưng hôm nay cậu vào Kindle mấy lần, nhưng thấy lòng mình chẳng yên. Đến khi lấy lại tinh thần, cậu đã cầm điện thoại lên, vào ins của Sầm Nam.

*Kindle: máy đọc sách; ins giống như mạng xã hội của mình ấy (t đoán chắc là instagram)

Năm ngoái, cậu tình cờ phát hiện ra ins của Sầm Nam.

Người này ở nước ngoài cũng không đăng nội dung gì thú vị cả, sống như một tăng nhân khổ hạnh, thỉnh thoảng đăng vài tấm ảnh, nội dung đã ít lại càng ít.

Phần bình luận thì không ít, oanh oanh yến yến, nhìn ra đều có ý với Sầm Nam, nhưng Sầm Nam chưa bao giờ trả lời, giống như không có giao tiếp với bất cứ người nào.

Đối với hành vi này, Lương Mộc Thu chỉ cười nhạt, cho rằng Sầm Nam giả vờ đứng đắn, cũng soi xét ins của Sầm Nam nhiều lần, mỗi một bài đăng đều cố ý bới lông tìm vết, ý đồ muốn phát hiện Sầm Nam thật ra cũng sống không tốt chút nào.

Dù sao từ tước đến nay cậu không phải là người có lòng dạ độ lượng, không làm được chuyện chúc mừng người yêu cũ có cuộc sống viên mãn.

Nhưng từ những bài đăng thưa thớt này, có một điều khiến cậu không hiểu sao lại có ấn tượng sâu sắc.

Thời gian là hơn nửa năm trước, Sầm Nam đăng lên một tấm ảnh, cây cối rợp bóng mát, nhìn qua chỉ là một bức ảnh phong cảnh không có gì đặc biệt.



Nhưng đi kèm lại là ba chữ, “Kết thúc rồi.”

Lương Mộc Thu không biết vì cớ gì, khi nhìn thấy ba chữ này thì trong lòng cậu chợt nhảy dựng lên, rõ ràng đã làm như không thấy Sầm Nam, nhưng cậu vẫn theo bản năng nhìn tấm ảnh này, tìm kiếm trên bản đồ.

Bởi vì có những toà nhà mang tính biểu tượng, cậu nhanh chóng tìm thấy nơi trong hình ảnh.

Khi nhìn thấy phần giới thiệu, trái tim cậu chùng xuống.

Đó là một nghĩa trang.

Nằm trên một ngọn đồi ở Mỹ.

Khi đó cậu đã mơ hồ ý thức được, có lẽ trong nghĩa trang này đã chôn cất một đồng nghiệp hoặc bạn bè nào đó của Sầm Nam, nhưng Sầm Nam lại không chụp bia mộ, cậu cũng không xác định, ngộ nhỡ Sầm Nam chỉ đi ngang qua.

Nhưng bây giờ cậu biết rồi.

Nơi chôn cất không phải bạn bè đồng nghiệp gì, mà là bà nội của Sầm Nam, là người thân quan trọng nhất trên đời của anh.

Người bà một tay nuôi nấng Sầm Nam, lại một tay dạy dỗ anh trưởng thành thành một người đàn ông lý trí thành thục, vào mùa thu năm ngoái đã yên nghỉ ngàn thu.

Mà cũng chính sau bức ảnh này, ins của Sầm Nam đã ngừng hoạt động, không hề đăng thêm bất kỳ hình ảnh nào nữa.

Nửa năm sau, Sầm Nam băng qua đại dương, xuất hiện trong một quán bar ở Bến Thành.

Lương Mộc Thu nhìn chằm chằm điện thoại, không rõ hiện tại mình có cảm giác gì.

Lúc cậu rình mò ins của Sầm Nam, bụng dạ hẹp hòi nguyền rủa Sầm Nam hôm nay rơi xuống hố, ngày mai ngâm mình trong nước, hận không thể khiến một ngày của Sầm Nam trải nghiệm chín chín tám mốt kiếp nạn.

Nhưng bây giờ, biết được Sầm Nam thật sự không sống tốt, cậu lại chẳng vui chút nào.

Cậu nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, không tự chủ được mà nghĩ đến một Sầm Nam ở nước ngoài, canh giữ bên giường bệnh bà nội mình, nhìn người quan trọng nhất với mình rời đi, liệu sẽ có tâm trạng thế nào?

Sầm Nam nhìn có vẻ luôn mạnh mẽ chẳng sợ hãi gì, từ khi còn nhỏ đã cao ngạo bướng bỉnh, giống như chẳng lưu tâm bất cứ thứ gì, nhưng đối mặt với sinh tử, suy cho cùng anh cũng chỉ là một người bình thường gầy yếu.

Cuối cùng anh vẫn chẳng thể giữ lại được gì, chỉ còn đó một tấm bia mộ lạnh lẽo mà thôi.