Mượn Hôn

Chương 12: Mối tình đầu




Về đến nhà, thang máy lên đến tầng 11, Lương Mộc Thu không cho Sầm Nam vào cửa.

Cậu ôm bó hồng kia đứng trước nhà, mặt mày tinh xảo, nhất thời khiến người ta chẳng phân biệt được hoa hay người mới đẹp hơn.

Đã vậy còn là kiểu có gai nữa.

Lương Mộc Thu nói: “Đừng đi theo tôi, về nhà anh đi. Chúng ta ăn sáng cũng đã ăn xong rồi, hoa tôi cũng nhận rồi, bây giờ tôi thấy anh rất phiền, không muốn nhìn thấy anh.”

Mà Sầm Nam ngược lại cũng không trông mong mình được cho vào cửa.

Anh biết đối với Lương Mộc Thu mà nói, bản thân mình chẳng tính là gì cả, tới tới lui lui cũng chỉ ngần ấy chiêu. Nhưng anh lại không có bất kỳ buồn chán nào, ngược lại còn rất vui vẻ.

Người đàn ông rõ ràng cao hơn Lương Mộc Thu, giờ phút này lại cố ý khom lưng kề sát vào cậu, đôi mắt đen trầm nhìn chăm chú Lương Mộc Thu hỏi: “Vậy buổi tối tôi có thể đến không?”

Lương Mộc Thu bị nhìn đến mất tự nhiên, nói: “Anh đến làm gì, nếu muốn gặp Mao Đậu thì tôi có thể cho anh gặp.”

Sầm Nam thẳng thắn: “Đến gặp em.”

Lương Mộc Thu giật mình.

Cậu không nói được cũng không nói không được, chỉ dùng tay nắm cửa đẩy Sầm Nam ra ngoài.

“Nói sau đi, xem tâm trạng của tôi.”

*

Lương Mộc Thu vào nhà, khoá cửa, phút chốc trong nhà lại khôi phục sự yên tĩnh.

Cậu lấy trong phòng chứa đồ ra một bình hoa lớn, cắm hoa hồng vào đó rồi đặt trên một cái bàn nhỏ ngoài ban công. Dưới ánh mặt trời, loài hoa này càng có vẻ chói mắt.

Cậu đuổi Sầm Nam về ngủ, nhưng chính mình lại không ngủ bù, sau khi làm bữa sáng cho Mao Đậu xong thì cậu lại tiếp tục viết kịch bản.

Đến tối công việc của cậu vẫn chưa xong, cũng không để ý đến Sầm Nam.

Hôm sau, 2h chiều, cậu thay quần áo đến gặp hai người biên kịch khác cùng hợp tác trong dự án sắp tới.

Ba người tìm một gian phòng riêng của quán cà phê, tiếp tục điều chỉnh từng tập phim.



Hai biên kịch này là 2 đàn em của cậu, 1 nam 1 nữ, đều còn rất trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. Nam là Chúc Thao, nữ là Hoàng Nhã Quỳnh, đều là do thầy cậu khi trước giới thiệu cho nhau, từng gặp cậu vài lần trước đó.

Bởi vì có thêm tầng quan hệ này, tuy rằng dự án lần này do cậu phụ trách chính, nhưng hai người trẻ tuổi này cũng không khép nép quá nhiều, có suy nghĩ gì cũng líu ríu nói với cậu, còn cọ cọ bảo cậu gọi ít bánh ngọt.

Lương Mộc Thu cũng dễ tính đồng ý, còn chê cười họ: “Uống ít cà phê thôi, chờ mấy đứa làm thêm vài năm, đến lúc đó cà phê cũng vô dụng.”

Hoàng Nhã Quỳnh sợ hãi sờ sờ da mặt mình: “Hết cách rồi, không uống lúc nào em cũng thấy mệt mỏi hết á, từ lúc em bắt đầu làm nghề này, kem mắt có đắt tiền đến mấy cũng vô dụng hết trơn.”

Nghĩ đến đây, cô không khỏi hâm mộ nhìn Lương Mộc Thu một cái, Lương Mộc Thu không hề trang điểm, để mặt mộc, tuỳ tiện mặc một cái áo thun, thế mà da lại đẹp đến phát hờn, môi hồng răng trắng, chẳng kém những minh tinh kia tí nào.

Thật sự là không so sánh không có đau thương mà.

Cô không khỏi hỏi Lương Mộc Thu: “Đàn anh, bình thường anh chăm sóc da thế nào vậy? Dạy em với, em cảm giác như mình già đi hẳn mười tuổi rồi.”

Lương Mộc Thu uống một ngụm cà phê, đầu cũng không ngẩng lên, tặng cô nàng bốn chữ: “Do gen cả thôi. Mẹ anh vốn trẻ, anh được di truyền.”

Hoàng Nhã Quỳnh nghẹn đến mức không còn gì để nói, thở dài cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

*

Ba người họ cứ vậy bận rộn đến tối mới làm xong 15 tập đầu, dựa vào sô pha nghỉ ngơi một lát, tách cà phê cũng đã thấy đáy, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào làm.

Lần này đám Lương Mộc Thu làm một bộ phim tình cảm hài hước, nữ chính độc thân đến năm 30 mới gặp được mối tình đầu của mình, sau đó rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, xảy ra một loạt chuyện hài hước lại máu chó, cho nên nhất định phải có đủ loại cảnh trái tim thiếu nữ rung động này nọ.

Hoàng Nhã Quỳnh vì nghĩ mấy tình tiết lãng mạn này mà cảm thấy đầu óc mình đã sắp bị đào rỗng rồi, ngẩng đầu đã nhìn thấy nhiều thêm ba sợi bạc.

Cô nhìn vị đàn anh họ Lương này, tuy rằng đã gần 30 nhưng vẫn phong tư hơn người như trước, nhìn tựa như một cao thủ tình trường, không nhịn được muốn đào chút thông tin từ trên người cậu.

“Đàn anh, anh có chủ ý gì cho chúng ta không? Trước kia lúc anh yêu đương có lãng mạn gì gì đó chẳng hạn?” Cô trông mong nhìn Lương Mộc Thu, “Không phải anh có kinh nghiệm đặc biệt phong phú sao?”

Lương Mộc Thu còn đang chỉnh sửa tài liệu, chợt nghe được lời vu khống này, không nhịn được ngẩng đầu: “Ai nói với em vậy? Anh làm gì có kinh nghiệm gì?”

“Là thầy La nói đó,” Hoàng Nhã Quỳnh bày ra vẻ đương nhiên, “Thầy nói ở trường anh được hoan nghênh lắm, người theo đuổi anh phải dài đến mấy con phố, chẳng qua anh đi qua ngàn bụi hoa không dính một phiến lá, hoa đào khắp nơi mà chẳng để ý đến ai.”

Cô nhìn sắc mặt Lương Mộc Thu, thức thời bổ sung một câu: “Đây là nguyên văn lời thầy La nói, không phải là em nói.”

Lương Mộc Thu: “…”

Thầy La này không phải ai khác, chính là thầy của cậu, ngài La Văn.

Thầy La cái gì cũng tốt, chỉ là vừa vui lên một cái là gì cũng nói tuốt tuột, chuyện có ba phần thật cũng bị ông rêu rao thành mười phần thật, không hổ là trời sinh ăn chén cơm biên kịch này mà.

Lương Mộc Thu chỉ có thể nuốt lại lời *khi sư diệt tổ* bên miệng.

“Ít nghe thầy nói bậy thôi, từ khi vào cái nghề này anh đã sắp xuất gia đến nơi.” Lương Mộc Thu uống một ngụm cà phê, “Đàn anh này mới chỉ yêu đương một lần thôi, cũng là chuyện bảy tám năm trước rồi.”

Hoàng Nhã Quỳnh bật cười: “Chẳng lẽ chính là mối tình đầu ư?”

Cô nghĩ, đã là bảy tám năm trước rồi, vậy cũng không tính là vạch trần vết sẹo cũ nữa, bèn hỏi: “Có thể khiến đàn anh rung động, hẳn người nọ phải rất xuất sắc nhỉ?”

Lần này ngay cả Chúc Thao cũng lấy lại tinh thần, tò mò nhìn sang.

Lương Mộc Thu thường ngày là người không kiên nhẫn trả lời mấy câu hỏi kiểu này cho lắm.

Nhưng cậu nhìn màn hình, nhớ đến bó hoa hồng hồi sáng nhận được, tâm trạng cũng hoà hoãn vài phần.

“Có thể nói là cũng tạm được,” Cậu nói, “Nhưng chuyện anh thích người nọ cũng không liên quan lắm đến cái này, anh chỉ đơn giản là thấy người nọ đẹp trai thôi.”



Khuynh hướng tính dục của cậu không phải là bí mật gì, cho nên cậu cũng không cố tình lảng tránh, nói xong còn khẽ cười.

Cậu từ tốn đề xuất với đàn em: “Có điều em cũng đừng học anh cái kiểu nhìn mặt đấy, như thế không tốt, dễ gặp phải trai tồi.”

Nhưng chính cậu lại không biết, nụ cười nhạt vừa rồi có bao nhiêu thu hút.

Hoàng Nhã Quỳnh bị nụ cười trêu chọc đến mức như có nai con chạy loạn trong ngực*, không thèm nghe lời khuyên sau đó của cậu, lại hỏi tiếp, “Vậy hai người các anh ai tỏ tình trước thế, có chuyện nào lãng mạn không, cho em tham khảo một chút?”

*ý nói tim đập bang bang rung động

Ai tỏ tình trước?

Lương Mộc Thu chợt khựng lại, sắc mặt trở nên có hơi vi diệu.

Cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nháy mắt như quay lại cơn mưa mùa hạ năm ấy, toà nhà dạy học không người, áo sơ mi ướt đẫm, còn có nhiệt độ cơ thể của hai người ôm nhau.

“Anh tỏ tình,” Cậu khẽ nói, “Nhưng anh ấy nói với anh, là anh ấy động lòng trước.”

Mùa hè mười tám tuổi, cậu liều lĩnh tỏ tình, cho rằng được ăn cả ngã về không, cứ nghĩ nếu mình không nhận được lời hồi đáp sẽ giống như người sắp chết nhảy xuống vách núi, rơi tan xương nát thịt.

Nhưng Sầm Nam lại vững vàng nâng đỡ cậu, không để cho trái tim chân thành của cậu bị vỡ nát.

Vậy nên tới tận bây giờ, cậu vẫn nhớ rõ khoảnh khắc dịu dàng ấy.

Trong đầu cậu nghĩ đến chuyện xưa, động tác đã xảy ra sai lầm, type một hàng chữ loạn xạ rồi mới nhanh chóng xoá đi.

Thấy Hoàng Nhã Quỳnh nóng lòng muốn hỏi cậu tiếp, cậu vội vàng ngắt lời: “Được rồi, dừng ở đây, hai người nên làm gì thì làm đi. Năm đó chuyện tình cảm của anh rất bình đạm, không có cái gì lãng mạn có thể cho hai người tham khảo được, nếu có thì anh đã tự mình dùng rồi.”

Hoàng Nhã Quỳnh lấy tay chống mặt, cực kỳ thất vọng không thể đào được thêm tư liệu.

Nhưng cô cũng thức thời không hỏi tiếp nữa, tiếp tục vắt nát óc, chiến đấu với đề tài trước mặt.

*

7h tối, Lương Mộc Thu khép máy tính lại, tuyên bố công việc hôm nay đã kết thúc.

Cậu lớn nhất, lại là người phụ trách, vốn dĩ muốn mời hai đàn em ăn một bữa, không ngờ người trẻ tuổi cuộc sống phong phú đã sớm có hẹn trước rồi.

Hoàng Nhã Quỳnh và Chúc Thao ngược lại rất nhiệt tình, mời cậu đi cùng với họ.

“Thôi,” Lương Mộc Thu khoát tay, “Anh không đến góp vui được, trong nhà còn có người đang chờ.”

Thề với trời, lúc nói câu này cậu chỉ nhớ đến Mao Đậu thôi.

Nhưng gần như lúc vừa mới dứt lời, điện thoại của cậu vang lên, trên màn hình loé lên hai chữ Sầm Nam.

Vẻ mặt Lương Mộc Thu nhất thời có chút vi diệu, làm việc nguyên một ngày khiến cậu quên mất, ở nhà còn có một chú chó bự cũng đang “vẫy đuôi lấy lòng” với cậu nữa.

Cậu trả lời điện thoại.

Quả nhiên Sầm Nam hỏi: “Thu Thu, em có nhà không?”

“Không, tôi đang ra ngoài làm việc với người khác.”

“Vậy em xong việc chưa?”



Lương Mộc Thu nhìn hai người trước mặt mình vừa nói chuyện phiếm vừa thu dọn đồ đạc, quyết định nói thật: “Xong rồi.”

Bên kia liền nhanh chóng được đà lấn tới.

“Vậy anh có thể đến đón em được không? Anh muốn cùng đi ăn tối và xem phim với em.”

Ngón tay Lương Mộc Thu gõ gõ trên mặt bàn: “Anh sắp xếp cũng đâu ra đó nhỉ, còn có cả hoạt động sau bữa ăn.”

Chẳng qua hôm nay cậu ngại đi đường kẹt xe nên đã đi tàu điện ngầm đến đây, có một tài xế miễn phí cũng rất tốt.

Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, số 25 đường Hương Lê, ở quán cà phê đá phỉ thuý.”

*

Sầm Nam đến rất nhanh.

Chúc Thao và Hoàng Nhã Quỳnh còn chưa đi, xe của Sầm Nam đã dừng ở ven đường.

Hai người này mới nãy còn tưởng Lương Mộc Thu có hẹn với bạn bè, nhưng nhìn thấy một anh đẹp trai ở ngoài cửa sổ cười với Lương Mộc Thu, có kẻ ngốc mới tin là bạn bè, họ đồng loạt nhìn Lương Mộc Thu.

Lương Mộc Thu bị họ nhìn đến mức mặt già cũng đỏ lên, hắng giọng: “Nhìn cái gì!”

Ba người cùng nhau đi ra ngoài.

Hoàng Nhã Quỳnh hẩy hẩy tay Lương Mộc Thu, cô vẫn nhớ rõ Lương Mộc Thu vừa mới nói mình từng có một mối tình, cười tủm tỉm hỏi: “Đàn anh, đó là bạn anh hay là mùa xuân thứ hai của anh thế? Đẹp trai quá ta ơi!”

Lương Mộc Thu cầm tài liệu gõ đầu cô nàng một cái, rồi đưa tay đẩy cửa.

“Đều không phải. Hai người bớt hóng chuyện đi, làm việc chăm chỉ vào.”

Nói xong, cũng mặc kệ hai vị đàn em này của mình, cậu trực tiếp đi về chỗ Sầm Nam.

Dưới bóng đêm rực rỡ, ánh trăng rạng ngời, Sầm Nam đứng ở ven đường tuy ăn mặc giản đị nhưng trời sinh vẻ ngoài xuất chúng, chân dài eo thon, tuỳ ý đứng đó cũng có thể hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Lương Mộc Thu vừa đi vừa nghĩ.

Lấy đâu ra mùa xuân thứ hai chứ, quanh đi quẩn lại mười năm trời, vẫn chỉ có mối tình đầu dây dưa mãi chẳng dứt này thôi.