Mượn Giống

Chương 87: Kết thúc (1)




5 năm sau.

Hạng Huân thành lập trung tâm dạy học, lấy tên là Thần Vũ.

Hạng Huân cũng mua một căn nhà lớn ở thành phố, để Hạng Chấn và Phục Hoa mang hai đứa nhỏ dọn vào. Căn nhà của Hạng Chấn trước kia để lại cho ba mẹ Hạng, thi thoảng hai ông bà có thể tới đây giúp trông cháu.

Hạng Vũ năm nay đã 6 tuổi, được Hạng Chấn là một tên cuồng con gái chiều long trời lở đất, thường xuyên làm Phục Hoa tức giận. Mỗi lần Hạng Huân về nhà đều thấy Hạng Chấn che chở Hạng Vũ trong ngực nói với Phục Hoa: "Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, lần này em bỏ qua cho nó đi."

"Còn nhỏ?" Phục Hoa tức giận muốn chết, "Anh không thể cứ lấy chuyện này ra để bao che cho con bé mỗi lần nó gây sự được. Hôm nay nó dám đánh trưởng bối, đánh bà nội nó! Cũng là mẹ anh đấy!"

Động tác đổi giày của Hạng Huân dừng lại, "Hạng Vũ, qua đây."

Hạng Vũ vốn đang núp vào lòng Hạng Chấn, vừa nghe thấy cậu nói cậu này, khuôn mặt ủy khuất đan xen sự sợ hãi nhìn về phía Hạng Chấn, chu miệng muốn khóc.

Hạng Chấn lập tức đứng ra che chở: "Mày muốn làm gì? Doạ tới con bé rồi."

"Qua đây." Hạng Huân đổi từ giày sang dép đi trong anh, cậu không nhìn về phía bọn họ mà đi thẳng vào phòng.

Hạng Vũ sợ nhất là Hạng Huân, tuy Hạng Huân cũng rất chiều chuộng cô bé, cô bé muốn gì cậu sẽ cho. Nhưng nếu phạm sai lầm, ba sẽ tha thứ cho cô bé vô điều kiện, mẹ cùng lắm là răn dạy vài câu, nhưng còn chú...... Sẽ trừng phạt cô.

Phục Hoa cũng tức giận nên không nói gì, cô đi tới phòng bếp nấu nữa tối, còn Hạng Vũ theo Hạng Huân vào phòng.

Tuy Hạng Thần chỉ mới ba tuổi, nhưng cậu nhóc lại hiểu chuyện hơn Hạng Vũ rất nhiều, tính tình cũng an tĩnh, thích nhất là xem truyện tranh, có thể dành cả một buổi trưa chỉ để xem chúng.

Gương mặt cậu nhóc cực kỳ giống Hạng Huân. Mỗi lần Hạng Chấn dẫn cậu nhóc ra cửa, người khác đều cho rằng đây là con của cậu, tuy rằng...... Sự thật cũng là như thế.

Hạng Chấn bế Hạng Thần ngồi lên đùi mịn, chỉ vào con tê giác trong tranh hỏi: "Thần Thần, con có biết tên của con vật này viết thế nào không?"

Hạng Thần gật đầu: "Con biết, chú Hạng Huân từng dạy con rồi."

"......" Hạng Chấn gãi tóc, "Vậy ba dạy lại cho con lần nữa được không?"

Hạng Thần lắc đầu, còn nhảy từ đùi anh sang ngồi bên cạnh: "Không được, có một vài chữ ba không biết."

Hạng Chấn: "......"

Anh buồn bực đi vào bếp hỗ trợ Phục Hoa. Cô vẫn chưa hết giận anh, cảm thấy anh quá chiều con, chiều đến mức bọn chúng hư luôn rồi, vì thế cô chỉ chăm chú rửa đồ ăn cũng không thèm nhìn anh một cái.

Hạng Chấn ôm cô, nhỏ giọng hối lỗi: "Anh sai rồi, anh sai rồi, em đừng giận."

"Anh như vậy sẽ làm hại con." Phục Hoa thở dài, "Để xem Hạng Huân nói gì. Nếu con bé nhận sai, ngày mai đi xin lỗi là được."

"Được được được, đều nghe em." Hạng Chấn dụi đầu vào cổ cô.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Hạng Huân và Hạng Vũ đều ra ngoài, Hạng Vũ đi tới phòng bếp nói với Phục Hoa: "Mẹ ơi con sai rồi, hôm nay con không nên đánh bà nội, bây giờ con sẽ đi xin lỗi."

Tức giận trong lòng Phục Hoa lập tức tan biết, cô xoa đầu Hạng Vũ: "Được rồi, biết sai mới ngoan."

Hạng Chấn trừng lớn nhìn Hạng Huân, hoàn toàn không hiểu cậu làm như thế nào.

Mới đầu trở về rõ ràng Hạng Vũ sống chết không nhận sai, còn tuyên bố về sau không cần gặp bà nội.

Hạng Huân cầm chìa khóa xe nói với Phục Hoa: "Em mang con bé qua đó một chuyến."

Phục Hoa cầm một chai sữa đưa cho cậu: "Cầm theo cái này đi."

"Ừm." Khi Hạng Huân đi ngang qua sô pha, cậu xoa đầu Hạng Thần, "Con đã xem bao lâu rồi? Đứng lên hoạt động một chút, nếu không sẽ đau mắt."

Hạng Thần ngoan ngoãn nghe lời đóng sách lại, đi tới nắm lấy tay cậu: "Con cũng muốn đi."

"Được." Hạng Huân bế Hạng Thần vào lòng, một kia dắt Hạng Vũ, sau đó xoay người nói với Phục Hoa và Hạng Chấn, "Bọn em đi đây."

"Chú ý an toàn." Phục Hoa đưa bọn họ tới cửa, nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Hạng Thần, "Chờ mọi người về ăn cơm."

Hạng Huân khẽ cười: "Được."