Ngày mùng ba tháng mười, Hạng Chấn xin nghỉ phép để chăm cô. Anh sợ cô ở nhà một mình sẽ xảy ra sơ suất, vì vậy mỗi ngày đều canh giữ trước mặt cô 24 giờ. Từ việc tắm rửa cho đến việc ăn uống của Phục Hoa đều do một tay anh đảm nhận, tuy không được vừa miệng nhưng Phục Hoa vẫn ăn rất vui vẻ.
Cái thời tiết này nói ấm không ấm, lạnh cũng không lạnh. Hạng Chấn dắt Phục Hoa đi dạo quanh tiểu khu. Khi trở về, cả hai còn ghé vào tiệm thời trang trẻ em chọn quần áo.
Hạng Chấn chắc chắn đứa nhỏ trong bụng cô là con gái, cho nên anh chỉ chọn quần áo màu tươi sáng đáng yêu. Phục Hoa biết anh rất thích con gái, ngày nào trước khi ngủ cũng sẽ âm thầm cầu nguyện cô sinh con gái.
Hạng Chấn mua rất nhiều poster của Lưu Diệc Phi, dán đầy trên tường, nói là sau này khi con gái được sinh ra, nhìn vào những tấm poster này, lớn lên có thể xinh đẹp như Lưu Diệc Phi vậy.
Phục Hoa cười đến đau cả bụng, anh thấy khuôn mặt cô vặn vẹo, hoảng loạn chạy đi mở cửa, lại chạy đi tìm điện thoại và ví tiền, sau đó cầm giày đeo vào cho Phục Hoa. Phục Hoa cười mất nửa ngay mới bóp tay anh cười nói: "Không sinh đâu."
Hạng Chấn lau qua cái trán đầy mồ hôi của mình: "Làm anh sợ muốn chết."
Hạng Chấn lo đến lúc đó anh hoảng sợ quá mức mà quên trước quên sau, cho nên việc đầu tiên anh làm mỗi ngày sau khi rời giường là cất điện thoại và ví tiền cũng như toàn bộ đồ cần dùng khi đi sinh con cất vào trong một cái túi, lúc đó chỉ cần trực tiếp túi xách lên là đi luôn.
Lúc Phục Hoa leo cầu thang, cô thấy có gì đó không đúng, hoá ra là vỡ ối. Hạng Chấn đã leo lên leo xuống mười mấy bậc, thấy cô đứng bất động liền hô lên một tiếng: "Mệt rồi sao?"
Phục Hoa sợ dọa tới anh chỉ đành cười trừ: "Có một chút, anh xuống dưới đi."
Hạng Chấn bước xuống dưới, lau mồ hôi cho cô: "Đi, về nhà nghỉ thôi."
"Đưa em tới bệnh viện đi." Phục Hoa dựa vào người anh.
Hạng Chấn cúi đầu vừa thấy, thấy chân cô ướt sũng, trên cẳng chân có chất lỏng không rõ đang chảy ra, nhất thời khẩn trương hỏi: "Vỡ ối rồi sao?"
"Không sao." Phục Hoa trấn an anh, "Đây là chuyện bình thường."
Hạng Chấn hít sâu một hơi: "Được, anh đưa em lên xe trước."
Anh ôm Phục Hoa lên xe, lại vội vàng quay về nhà cầm túi, một bên lái xe một bên gọi điện cho bác sĩ. Một tháng trước, Hạng Huân thông qua một người bạn, liên hệ được với một vị bác sĩ khoa sản.
"Vỡ ối!" Qua một hồi điện thoại mới được kết nối, Hạng Chấn liền hô, "Chúng tôi đang tới bệnh viện, mấy người nhanh lên đi, vợ tôi vỡ ối rồi!"
Bác sĩ ở đầu bên kia hỏi tình trạng đau thế nào, Hạng Chấn lớn giọng kêu: "Nước ối đã vỡ, sắp sinh tới nơi rồi. Mấy người mau chuẩn bị phòng sinh!"
Phục Hoa ngồi phía sau nói với anh: "Anh đừng gấp, nói với bác sĩ là cứ ba phút em đau một lần."
Hạng Chấn gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhẫn nại nói chuyện với bác sĩ xong, anh lái xe như bay đến bệnh viện. Hạng Chấn ôm Phục Hoa, vừa gấp gáp chạy vào đại sảnh vừa hét lớn: "Phòng sinh! Phòng sinh! Vợ tôi sắp sinh rồi!"
Y tá và những người khác đều chỉ hướng cho anh: "Bên kia."