Hạng Chấn không có cách nào không phát hỏa, anh nắm chặt tay Hạng Huân như muốn bóp nát: "Có phải mày muốn chết không?"
Hạng Huân mặt không đổi sắc, khóe môi còn hơi dương lên: "Không muốn."
"Không muốn thì câm miệng!" Hạng Chấn kéo cậu đến ghế sau, đóng cửa xe. Lúc này Phục Hoa đã xuống dưới, cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, trong tay còn cầm khăn và băng.
Cô lên xe, đem băng gạc dán sau đầu Hạng Huân, một tay khác lấy khăn lông đã được thấm nước lau mặt cho cậu.
Hạng Huân bình tĩnh nhìn cô chăm chú, tận đến khi Phục Hoa ý thức được bầu không khí có chút không đúng, cô nhìn ghế lái trước mắt, Hạng Chấn đang đen mặt nhìn một màn này thông qua gương chiếu hậu.
"......"
Phục Hoa dường như cảm nhận được lí do hai anh em nhà này đánh nhau có lẽ có liên quan tới mình, nhưng cô không quá chắc. Chỉ là tim cô đập thật sự quá nhanh, một màn vừa rồi giống như cô đi ngoại tình bị chồng bắt gian trên giường.
Cô thu hồi, đưa khăn cho Hạng Huân: "Em, em tự lau đi."
Hạng Huân nhận khăn lông, che lại miệng mũi, gật gật đầu nói: "Cảm ơn chị."
Hạng Chấn dậm chân ga phóng xe ra ngoài, Hạng Huân theo quán tính mà cả người ngã ra sau. Cậu đau đớn cau mày hô lên, trên cổ nổi đầy gân xanh.
Phục Hoa cũng theo quán tính ngã về phía sau, sau đó khẩn trương ngồi dậy sờ đầu Hạng Huân: "Không sao chứ?"
Thấy khuôn mặt Hạng Huân đau đớn, cô lập tức nói với Hạng Chấn: "Sao anh chạy xe nhanh như vậy? Em ấy đang bị thương, anh chạy chậm chút."
Hạng Chấn tức suýt hộc máu, anh cắn răng gật đầu: "Được, được, được."
Ba từ "được" liên tiếp này làm anh thiếu chút đã tự cắn nát răng mình.
Trên đường tới bệnh viện, Hạng Huân gọi điện cho giáo viên xin nghỉ. Hạng Chấn cũng xin nghỉ hai giờ ở công ty, anh không nghĩ vết thương của Hạng Huân quá nghiêm trọng.
Kết quả sau khi chụp X-quang xong, bác sĩ lại nói não cậu bị chấn động cần phải nằm viện theo dõi, Hạng Chấn liền hỏi bác sĩ: "Lừa đảo à? Mới đánh hai cái đã chấn động não?"
Bác sĩ nhìn Hạng Chấn cao to, hỏi: "Anh đánh?"
Hạng Chấn mặt đầy khó chịu: "Là tôi đánh, làm sao?"
"Anh đánh mà trong lòng anh còn không rõ sao?" Bác sĩ chỉ vào mũi Hạng Huân nói, "Anh to con như vậy, đánh cậu ấy như thế mà mũi không bị gãy là tốt lắm rồi."
"Người nó có chỗ nào nhỏ sao?! Con mẹ nó chỉ lùn hơn tôi một centimet!" Hạng Chấn kêu lên.
Phục Hoa sợ anh gây chuyện với bác sĩ, liền đẩy anh ra ngoài: "Không sao không sao, em sẽ ở lại đây, anh đi làm trước đi."
Hạng Chấn căn bản không yên tâm để Phục Hoa và Hạng Huân cùng ở một chỗ, anh kéo Phục Hoa muốn cùng cô trở về: "Anh sẽ tìm hộ sĩ cho nó, em về nhà đi."