Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 8: Cô bị ngốc à?




Hiểu Di vừa cúi người xuống nhặt vỏ ni-lông mà Kim Anh cố ý làm rơi , thì bỗng nhiên có một bàn tay to lớn , thon dài nắm lấy tay cô.

" Cô bị ngốc à ? " Tử Đằng chính là người chứng kiến được tất cả mọi chuyện. Nhưng không phải đây là chuyện anh muốn làm nhất sao? Đó chính là khiến cô nhục nhã trước tất cả mọi người.Hiểu Di đứng đơ người , không hiểu mình tại sao lại bị mắng.

" Chủ tịch , Cô Lâm chỉ nhặt giúp tôi ni-lông thôi. Anh không cần phải mắng cô ấy như vậy " Kim Anh đang nghĩ rằng Tử Đằng đang muốn giúp cô khiến Lâm Hiểu Di mất mặc .Nhưng cô không ngờ khi nhìn vào sắc mặc của Tử Đằng , ánh mắt đó chính là đang muốn ăn tươi nuốt sống cô , cô nhìn thấy sợ run cả người , nhẹ nuốt nước bọt, đứng dậy khom người nhặt ni-lông .

" Cô Lâm, là....là do tôi làm rơi , phải...là tôi nhặt chứ , sao có thể bắt cô cúi người dưới chân tôi nhặt được , Cô Lâm cho....cho tôi xin lỗi " Kim Anh vừa nhặt lên , vừa lắp bấp nói.

" Không sao thư kí Kim.....tôi..."

" Thư kí Kim , cô xuống lấy tiền lương cô làm việc mấy ngày nay. Còn ngày mai không cần đến làm việc nữa " Tử Đằng dứt khoác nói , cả phòng họp sì sào to nhỏ , nói xấu Hiểu Di . Lần này anh đang giúp cô , nhưng hành động nắm tay đó , lại làm các nhân viên nghĩ xấu về cô.

" Còn cô , theo tôi về văn phòng "

" Chủ tịch vậy còn cuộc họp " Giọng của Trương Khiết la lên nhanh lẹ .Khiến Tử Đằng phải đứng lại.


" Hủy bỏ đi "

" Hủy....hủy bỏ sao? Nhưng..." Trương Khiết thật sự bất ngờ , đây không phải chủ tịch của anh nữa rồi, chủ tịch của anh sẽ không bao giờ bỏ việc vì việc riêng cho dù có lớn cỡ nào , nhưng đây là vì việc gì mà lại hủy họp?.

" Sao? Đến hủy họp cũng không cho à? "

" Không ....không phải chủ tịch, anh hiểu lầm ý tôi rồi . Chỉ là tôi đang thắc mắc thôi "

Tử Đằng quay người lại nhìn thấy Hiểu Di vẫn đứng yên ở đấy không duy chuyển , anh lại càng thêm tức giận.Anh chỉ tay vào mặt của cô , quát.

" Còn cô, tôi bảo cô vào văn phòng , cô là đang xem lời nói của tôi không ra gì sao? "

" Không.....phải , tôi....chân của tôi...."

Trương Khiết đứng phía sau nhìn vào bàn chân của Hiểu Di liền hiểu ra , chạy đến nói nhỏ vào tay của Tử Đằng.

" Chủ tịch , chân của Cô Lâm hình như bị sưng đỏ cả lên , tôi nghĩ là Cô Lâm quá đau nên không duy chuyển được"

Tử Đằng vừa nghe xong , thở dài , chóng hai tay lên hong đi về phía Hiểu Di .

" Chủ tịch , không phải là tôi không nghe lời anh , chỉ là tôi..." Chưa kịp nói hết , Từ Đằng bồng cô lên , chính là cảnh này lại làm cho các nhân viên nữ ghen ghét Hiểu Di nhiều hơn nữa , họ hả to mòm, mở mắt to nhìn cảnh tượng trước mắt mình.

" Không cần nói nhiều , đợi đến văn phòng tôi sẽ xử lí cô " Vừa nghe câu xử lí , Hiểu Di tỉnh mộng , thoát khỏi khung cảnh, hoa anh đào rơi vừa rồi , cô vội vã trả lời.

" Chủ tịch , tôi thật sự không phải không xem lời nói anh không ra gì , chỉ là vì...." Vừa bước vào thang máy, chính là cô quá càm ràm nên cửa thang máy vừa đóng lại , Tử Đằng đã phủ môi mình lên bờ môi đỏ mộng của cô, khiến cô bất giác mở to mắt nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt mình. Đây là đang cưỡng hôn mình sao? , nhưng đây là công ty , nếu lỡ thang máy mở ra , có người bên ngoài , thì....không được cô phải phản khán. Cô dùng hết sức đẩy anh ra.

" Chỉ có cách này mới khiến cô im được , nếu sao này còn giải thích nhiều lời , thì dừng trách tôi không thương hoa tuyết ngọc " Hiểu Di đặt tay lên miệng, nhìn lên gương mặt của Tử Đằng.

Một tiếng " Ting " của thang máy mở Tử Đằng bồng cô bước vào văn phòng, đặt Hiểu Di xuống ghế sofa , cởi bỏ áo vest và cà vạt, đi đến bên bàn làm việc , mở hộp tủ lấy ra hộp y tế riêng của anh . Hiểu Di nhìn thấy ngạc nhiên , là đang định giúp mình băng bó sau?.

" Anh....anh định sẽ giúp tôi băng bó sau ? " Tử Đằng đúng là định băng giúp cô , nhưng khi nghhe cô nói vậy, anh thay đổi ý định.

" Tôi có nói là sẽ giúp cô băng bó à , tôi chỉ cho cô mượn hộp y tế , còn lại thì tự mình làm đi " Hiểu Di nghe xong liền thay đổi sắc mặc , không mong chờ vào ai nữa , cô đành phải tự lực gánh sinh vậy .

" Vậy cảm ơn anh cho tôi mượn hộp y tế, , một lát tôi sẽ trả anh ngay " Hiểu Di đặt hai tay lên ghế sofa cố gắng dùng sức đứng dậy để đến phòng dành cho nhân viên , Tử Đằng ngồi đối diện đang dựa vào sofa thì liền bật dậy.

" Cô định đi đâu đấy " Hiểu Di đang định nhảy lò cò đi thì bị anh hỏi , nên phải quay mặc về phía anh , nhưng chân cô đang bị thương mà, trời suôi đất khiến lại làm cô ngã vào người anh , hai người bốn mắt nhìn nhau. Hiểu Di lật đật đứng dậy , vì chân bị thương khá nặng nên cả sức đứng cũng không vững , cô cứ đứng không yên.

" Tôi....tôi định đi ra ngoài để băng bó , nếu.....nếu ở đây lâu quá, tôi....tôi sợ..." Tử Đằng ngồi nhìn thấy tướng đứng khó khăn của cô , anh cười nhẹ rồi đứng dậy bồng cô trở lại ghế. Lần này là không còn trêu cô nữa , chính tay anh băng bó cho cô , anh vừa gỡ đôi dày của cô ra , liền cau mày , ánh mắt hướng nhìn cô.

" Có đau nhiều không ? " Tử Đằng bây giờ và lúc sáng thật sự không giống nhau , Hiểu Di nhìn thấy ánh mắt đó , tim cô lại đập loạn xạ , bối rối trả lời anh.

" Không....không sao , chỉ là vết thương nhỏ thôi " Tử Đằng thấy cô trả lời , gương mặt lại cố gắng gượng cười , khiến anh lại càng thấy có lỗi , anh xoa xoa chân cô , sao đó băng chân lại , là chủ tịch lại lần đầu băng bó , bó chân cô thành chân heo luôn rồi.

" Cái này...."

" Sao? Không đẹp à ? "

" Không....không phải , rất đẹp....rất đẹp " Hiểu Di tuy là cố gắng khen đẹp cho anh vui , nhưng trong lòng cô thật sự lại rất thích Tử Đằng như thế này.

" Chân cô bị thương như vậy , còn cố đi mua cà phê cho tôi, tôi nói cô đi thang bộ là cô phải đi thang bộ à , không có tôi ở đó , cô có thể đi thang máy , Sao cô..., không gian xảo một xíu chứ , thật là ngốc "

" Anh nói tôi đi thang bộ thì sau tôi dám đi thang máy , với cả , chuyện này đâu phải do tôi tự hành hạ mình , không phải cũng là anh bảo tôi làm sao , còn ở đó mắng tôi " Hiểu Di phồng phồng hai má của mình , nhỏ giọng trả lời.

" Cô còn trả treo? Tôi nói, ngày mai không đi làm mà vẫn đến công ty cho tôi , vừa đến công ty là phải lên văn phòng ngay cho tôi , nếu không thấy cô lên , thì không có tiền thưởng gì hết "