Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 37: Hành Trình đảo Jeju ( p5 )




Hiểu Di lắc đầu. Hàn Tử Đằng có chút yếu đuối nói.

" Hiểu Di , đừng rời xa anh, anh chỉ là muốn ôm em như vậy,…Đừng lại đối xử với anh… "

Lúc Hiểu Di nghe được lời nói cuối cùng của cơ thể đang siết chặt lấy mình, liền xoay người lại ôm lấy Hàn Tử Đằng

" Em sẽ không rời xa anh! " Cứ như vậy, một lúc sau cô chợt nghe thấy hơi thở của Hàn Tử Đằng như đều đặn trở lại, xác định được rằng anh đã ngủ. Nghĩ anh đêm nay lại làm sao trở nên yếu đuối đa cảm như vậy, Hiểu Di cũng chập chờn tiến vào mộng đẹp.

Hiểu Di tỉnh dậy thì trời đã hừng đông, bụng cô cồn cào, thật sự là rất đói. Cô chậm rãi đưa tay, kéo tay Hàn Tử Đằng đặt xuống giường, lặng lẽ bước ra ngoài, chạy đến phòng bếp xem có cái gì ăn không.

" A " Cô không cẩn thận đá vào thành ghế sofa, chân đau buốt đến nước mắt cũng lã chã rơi xuống.

Hàn Tử Đằng vung tay lên, hai bên trái phải đều không có người, anh vội vàng mở mắt, nhìn thấy Hiểu Di ngồi bệt trên mặt đất trong phòng khách.

" Hiểu Di , em làm sao vậy? Sao lại khóc? " Hàn Tử Đằng ngay cả dép cũng không mang chạy đến trước mặt cô.

Hiểu Di ngẩng đầu nhìn anh.

" Không có gì, em không khóc, em…chân em va vào ghế sofa, cái đó…Em đói bụng…Em không khóc " Cô đau đến nói năng có chút lộn xộn.

Hàn Tử Đằng đau lòng nói

" Em làm sao lại không cẩn thận như vậy chứ! Để anh đi xem có cái gì ăn được không, em giờ ngồi lên ghế sofa đi "


Anh bước đến tủ lạnh, tìm thấy bên trong có quả trứng gà, còn tìm được cả mì sợi bên trong tủ bếp, trong phòng bếp, Hàn Tử Đằng bắt đầu bật bếp nấu mì.

Hiểu Di kinh ngạc nhìn anh, hoá ra anh vẫn có thể làm được đồ ăn sao?

" Cái này, Tử Đằng, anh còn có thể tự mình nấu ăn sao? "

" Đúng vậy, không có gì kỳ quái cả "

Hàn Tử Đằng nhìn cô một chút

“Lúc trước anh đi học, đều là tự mình nấu ăn lấy, ở ký túc xá mọi người đều phải luân phiên nấu ăn mà. Thời gian đó, mọi người cùng nhau ăn, rất vui "

" Anh nấu rất ngon… " Hiểu Di vừa ăn vừa nói...Anh cũng cùng ăn.

" Đó là bởi vì em đói bụng, cho nên ăn mới thấy ngon! Em ăn chậm một chút đi! Coi chừng nghẹn đó. "

" Anh làm cho em rất kinh ngạc nha! Tử Đằng, lúc trước anh lạnh lùng, bề ngoài là hoa hoa công tử nhưng bên trong lại là như thế này, ôn nhu, dịu dàng, hơn nữa lại cứ ở nhà như trạch nam, ôi chao! " Hiểu Di thốt lên.

" Đúng vậy sao, hoá ra anh tốt như vậy hả! "

Hàn Tử Đằng buông đũa trên tay, đi tới bên giường.

" Hiểu Di , có đúng là em muốn đi ngắm mặt trời mọc sao? " Anh quay đầu lại nhìn Hiểu Di.

" Ùh , đó là ước muốn khi đến đây của em ! " Hiểu Di cũng không phủ nhận, sau đó tiếp tục nói.

" Bởi vì ngắm mặt trời mọc chính là mong ước của em, từ trước, em vẫn luôn bỏ qua cơ hội ngắm nhìn mặt trời mọc, mà mặt trời mọc ở đây lại đẹp như vậy, cho nên em nghĩ… "

" Vậy chúng ta cùng đi nhìn xem, bây giờ chúng ta cùng đi xem có được không? Em xem, bầu trời bên ngoài dường như đã tốt hơn rồi đó, thuyền sáng sớm lại không ngừng ra khơi, bây giờ chúng ta đi ngắm mặt trời mọc quả là không sai "

Hàn Tử Đằng bước về phía Hiểu Di

" Hiểu Di , em đã bao lần bỏ qua rồi, bây giờ chúng ta cũng không nên bỏ lỡ nữa, được không? "

Hiểu Di buông đôi đũa trên tay, đôi mắt nhìn thẳng Hàn Tử Đằng, lần này chúng ta không nên lại bỏ qua, chính là mặt trời mọc, cũng chính là chúng ta? Hiểu Di nửa phần hoảng hốt, sau đó lại mỉm cười hạnh phúc gật đầu.

Cả hai thay y phục, đi ra cửa.

Lại một lần nữa sải bước trên con đường đó, bên cạnh không ít những đôi tình nhân lướt qua bọn họ, đều bất giác quay đầu lại ngắm họ vài lần, có lẽ bởi vì bọn họ đều là trai tài gái sắc, trông rất xứng đôi.

" Nhanh lên đi, chính là tảng đá đó, leo lên trên ngắm mặt trời mọc chính là điều kiện tốt nhất "

Hiểu Di chỉ vào tảng đá phiá trước như hành động cuả một hướng dẫn viên du lịch.

Hàn Tử Đằng ôn nhu nhìn cô, chậm rãi cùng cô đi về phiá trước. Dọc theo đường đi, cũng có những đôi tình nhân giống như họ, nắm tay, chậm rãi bước đi.

" Ngắm mặt trời mọc chính là ở đây? " Hàn Tử Đằng chỉ vào khối cự thạch phía trước hỏi Hiểu Di.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, gật đầu.

" Đúng rồi, chính là tảng đá phiá trước , đi nhanh đi, bằng không thì sẽ không nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp đâu "

Chân Hiểu Di ngày hôm nay đã đỡ hơn rất nhiều rồi, cô kiên trì muốn tự mình leo lên khối đá ngày hôm qua đã làm mình bị thương.

" Tử Đằng, chúng ta leo lên trên đi thôi, chỉ có trên tảng đá này mới có thể thấy rõ nhất mặt trời mọc, chúng ta nhanh lên một chút đi " Vừa nói, cô chuẩn bị bắt đầu tự mình leo lên.

" Em không nên lên đó trước, ở chỗ này chờ anh. Anh sẽ lên rồi kéo em lên "

Hàn Tử Đằng dễ dàng leo lên trên tảng đá, xoay người.

" Nắm lấy tay anh đi, từ từ thôi, cẩn thận chân đó "

Dưới sự trợ giúp của Hàn Tử Đằng , Hiểu Di rốt cuộc cũng bò được lên trên đỉnh của tảng đá lớn, trên tảng đá to ấy đã có mấy cặp tình nhân ngồi cùng nhau, cả hai chọn một chỗ còn trống trên tảng đá ấy rồi ngồi xuống.

Họ ngồi song song nhau, lại là một màn trầm mặc, dường như ngày hôm nay cả hai người đều có một cái gì đó rất bình thản.

Hàn Tử Đằng nhìn về phiá xa xăm.

" Ngày hôm qua em chính là muốn tới nơi này mới lạc mọi người sao? Không phải là muốn ngắm mặt trời mọc sao? Vì sao lại đến đây khi mặt trời lặn? "

" Đúng vậy, ngày hôm qua chính là ở nơi này, em rất muốn nhìn thấy mặt trời mọc, thế nhưng sợ không có thời gian, không muốn làm lỡ lịch trình quay phim hàng ngày của mọi người, cho nên đã nghĩ tự một mình mình lên đây chụp ảnh lưu niệm một chút, không thể thấy mặt trời mọc thì thấy mặt trời lặn cũng tốt rồi! " Hiểu Di quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Tử Đằng đang ngồi bên cạnh, "

" Nghe nói ở đây mặt trời mọc đúng là đẹp nhất, ngày hôm nay chúng ta thật có phúc nha. "

Hàn Tử Đằng không nói tiếp, nhìn về biển lớn, châm điếu thuốc lá.

" Vì sao lại nghĩ chọn mỹ nhân ngư làm chủ đề của quảng cáo điện thoại di động? Còn có cả khái niệm của hạnh phúc "

" Hút thuốc đối với sức khoẻ không tốt đâu " Hiểu Di nghiêm túc nói.

" Hơn nữa , không phải là em đã nói với anh rồi sao? Mỹ nhân ngư là câu chuyện đồng thoại mà em cho rằng rất hay, cũng giống như câu chuyện về cô bé lọ lem, tuy rằng kết thúc là một bi kịch, nhưng nó nói cho chúng ta biết, bất luận ở đâu, có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nỗ lực cố gắng, dũng cảm, hoàng tử vẫn sẽ tìm được, rồi hạnh phúc lại trở về, hạnh phúc của bọn họ không lẽ không khiến cho người khác ao ước sao? Hơn nữa ,hạnh phúc thường thường là do chính con người tìm kiếm, chẳng phải sao? "

Hàn Tử Đằng lạnh lùng cười.

" Cố gắng? Dũng cảm? Thế nhưng nếu như cố gắng nỗ lực cũng không tìm được hạnh phúc thì sao? " Anh quay đầu nhìn cô.