Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 23: Chúng ta thử đi !!!




Không hề để ý tới những người xung quanh , Hàn Tử Đằng trực tiếp mang Hiểu Di ôm trở về phòng ngủ của mình. Đi vào bồn tắm mở đầy nước vào bồn tắm lớn , anh dùng khăn mặt từng chút từng chút lau da thịt Hiểu Di .

Thật giống như là muốn thay Hiểu Di đem hết tất cả ký ức kinh khủng lau đi mất ! Lúc này , anh đã quên mất bản thân đang đối diện chính là Hiểu Di cả người trần trụi , khiến tim anh đập thình thịch , trong lòng anh cực kì tràn đầy thương tâm.

Tìm ra áo ngủ của mình , anh lập tức một tay thay cho Hiểu Di mặc vào . Lại tím lấy cây kéo , đem phần vải phủ trên lưng cắt bỏ hết . Anh sợ , quần áo sẽ làm Hiểu Di đau nhức . Bởi vì , như vậy sẽ khiến anh rất đau lòng!

" Cộc Cộc " Tiếng đập cửa vang lên.

" Tử Đằng , bác sĩ Giang đến rồi! " Viên Viên đứng bên ngoài nói.

" Cho cậu ta vào ! "

" Tôi nói nè Hàn Tử Đằng ! Cậu vội vội vàng vàng gọi tôi đến làm gì? " Giang Thừa Trạch kia thật sự cũng quá quen thuộc với Tử Đằng . Tất nhiên là , nói chuyện không hề khách khí.

" Bớt nói nhảm đi ! Mau qua đây xem cô ấy ! "

Thấy Hiểu Di nằm trên giường Giang Thừa Trạch nhíu mày . Nếu như , sắc mặt không trắng bệch thế này ! Hẳn là rất xinh đẹp ! Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Lập tức bước tới bắt đầu làm một loạt kiểm tra . Một lúc sau, anh đứng dậy , xoay người nhìn về phía Tử Đằng.

" Thế nào rồi? "

" Hàn Tử Đằng , tôi với cậu thân từ nhỏ , tôi không biết là cậu có cái tính , thích hành hạ người phụ nữ của mình vậy đấy ! "

Không đợi Hàn Tử Đằng giải thích , An Nhi và Trương Khiết đã cùng xông vào.

" Hiểu Di thế nào rồi? " Cả hai người đồng thanh hỏi

" Hiểu Di? Tử Đằng , đây là người thiết kế cậu nói với tôi , là cậu thích đấy hả ! Vậy mà cậu vẫn có thể động thủ được à? " Giang Thừa Trạch ngạc nhiên nói.

" Tử Đằng chuyện gì vậy? " Trương Khiết cũng không rõ bọn họ đang nói gì ! Có thật là , Tử Đằng đã làm như vậy với Hiểu Di ?

" Không phải là tôi ! Hẳn là ả Dương Nhi kia ! Nhưng ruốt cuộc cô ấy thế nào rồi? " Hàn Tử Đằng suốt ruột hỏi.

" Những chỗ khác không có gì đáng lo ngại , do cô ấy bị sốt quá cao , không được bồi bổ và chăm sóc nhiều ngày , lại thêm vết thương ở lưng do dao gây ra , vừa kiệt sức , đau đớn nên mới hôn mê bất tỉnh ! "

" Nhưng đừng lo , chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc đầy đủ , sẽ không có gì đáng lo ngại nữa , yên tâm đi ! "

" Vậy là tốt rồi ! " Hàn Tử Đằng thở phào nói.

" Nhưng mà.. " Giang Thừa Trạch còn chưa nói dứt lời , Tử Đằng nghe thấy vội vội vàng vàng nói.

" Nhưng mà làm sao? "

" Xem cậu hấp tấp chưa kìa ! Nhưng mà trên lưng một người con gái lại có nhiều vết sẹo như vậy ở sau lưng , chỉ e rằng khó có thể mặc những bộ váy quyến rũ được nữa ! Nghĩ đến đây , dù là ai đều cảm thấy không vui ! " Giang Thừa Trạch nói.

" Không có cách nào sao? " Hàn Tử Đằng cau mày hỏi.

" Thật ra vẫn còn có biện pháp , chính là sau khi vết thương đã lành , sẽ cấy ghép da! "

" Được rồi! Mình biết rồi , các cậu ra ngoài đi! "

Tử Đằng cau mày , nhìn gương mặt trắng bệt của Hiểu Di nghĩ : " Cấy ghép da ! Hiểu Di , phải chịu khổ nữa rồi ! "

Mọi người biết nhiều lời cũng vô ích , đều liền ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn một mình Hàn Tử Đằng , chỉ thấy anh ngồi bên giường , ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt Hiểu Di . Trong mắt tràn đầy sự ân hận ! Hiểu Di ! Em tỉnh lại đi ! Là anh sai rồi ! Anh sẽ không cho em rời khỏi anh thêm lần nào nữa !

Không biết vì sự đụng chạm của Hàn Tử Đằng hay là tiếng gọi thâm tình của anh , Hiểu Di cũng chậm chậm mở mắt . Trong ánh mắt vẫn còn một chút sợ hãi , kinh hoàng . Nhưng hơn thế nữa , là sự cảm động khi nhìn thấy Hàn Tử Đằng !

" Hiểu Di ! em tỉnh rồi , có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? " Hàn Tử Đằng vội vàng hỏi.

" Chỉ khó chịu một chút thôi ! Chủ tịch , cảm ơn

anh ! "

" Chủ tịch? Sao này gọi anh là Tử Đằng "

" Tử Đằng sao? Như vậy...có được không? "

" Anh nói được là được ! "

Tử Đằng nhìn chằm chằm Hiểu Di , khiến cô có chút ngại ngùng.

" Anh , sao lại nhìn em như vậy? "

" Hiểu Di? Lúc trước em hỏi anh có yêu em không? Thế thì , chúng ta thử đi ! "

Chưa để Hiểu Di trả lời . Tử Đằng đứng dậy khom người , hôn lên bờ môi tái nhợt của cô. Chưa kịp thích ứng , một loạt suy nghĩ hiện trong đầu cô.

Thử sao? Vậy có phải là cũng thích mình không? Nếu không yêu mình , anh ấy không nhất thiết phải đến cứu mình . Anh ấy nói là thử ! Như vậy , có phải là để thời gian chứng minh tình cảm của anh ấy dành cho mình không?

Một lúc sau , Tử Đằng ngừng độc chiếm môi cô . Anh nhẹ nhàng nói.

" Hiểu Di , anh xin lỗi ! anh không nên bỏ lại em , để em bị kẻ khác bắt cóc , anh không nên...đều là lỗi của anh ! Để cho ả Dương Nhi đó , dùng dao rạch nhiều vết sẹo trên lưng của em , em yên tâm , anh sẽ không để người em lưu lại sẹo ! "

Hiểu Di nắm lấy tay Tử Đằng , hơi mỉm cười nói.

" Không sao ! Em không trách anh . Vết sẹo này cũng không là gì đối với em ! Anh xem , trên người em không phải chỉ có vết sẹo này ! Vẫn còn nhiều sẹo lúc nhỏ để lại ! Em quen rồi , anh đừng tự trách , không phải lỗi của anh , chỉ là gọi anh là Tử Đằng , em có chút không quen ! " Trên khuôn mặt tái nhợt , lộ một chút đỏ ửng

Suy nghĩ cẩn thận ý của Hiểu Di , Hàn Tử Đằng rất cảm động , bây giờ anh làm sao nỡ cự tuyệt Hiểu Di đây?

" Được rồi ! Anh đồng ý với em , không cấy ghép da nữa ! " Hàn Tử Đằng thương tiếc nói.