Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 17: Cứu....cứu tôi !




Chịu , lúc nhức đầu , lúc chóng mặc cổ họng lại khô rát , biết mình bị bệnh , Hiểu Di khó khăn bước đến mở hộp tủ xem còn viên thuốc nào không! Vừa mở tủ , Hiểu Di thở dài , rồi lại đóng tủ lại , bây giờ bị bệnh thế này phải làm sao bây giờ? Bây giờ không có thuốc ngồi mệt mỏi cũng chả giúp được gì , cô ngồi sắp xếp lại quần áo ,đồ dụng cần thiết còn lại của mình vào vali , cô tự hỏi : Dù sắp xếp đồ ,thì biết đi đâu đây ?

Trong lúc cô dọn dẹp lại căn phòng trước khi đi , bất chợt nhìn thấy tấm ảnh lúc nhỏ của cô và ba mẹ nuôi. Cô ôm tấm ảnh vào lòng , ngồi thấp xuống sàn nhà ,khóc trong đau khổ.

" Sao này có lẽ không gặp bố mẹ nuôi được nữa ! Tha lỗi cho con gái bất hiếu , vô dụng ! " Cứ thế cô ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo mà khóc trong tuyệt vọng.

Vì quá kiệt sức , mệt mỏi ,Hiểu Di ôm tấm ảnh ngủ lúc nào cũng không hay! Không một tấm chăn che thân , cô nằm trong căn phòng nhỏ nhắn giữa mùa đông lạnh giá.

Cứ thế ,cô nằm như vậy đã được 20 phút . Theo giờ này , tên cầm thú đó đang đến lấy nhà ,nhưng sao cô đi được đây?

Từ ngoài cửa ,Từ Minh và hai người đàn ông đập cửa ầm ầm , những hàng xóm bị tiếng ồn làm cho thức giấc ,họ vừa bước ra ngoài xem có chuyện gì ! Thì hai tên to lớn , hung hăng , chỉ vào mặt họ quát.

" Tất cả chúng mày cút đi hết cho tao ! Ai dám nhiều chuyện ,tao cắt lưỡi hết ! "

Những người hàng xóm hoảng sợ ,ai nấy cũng chạy toán loạn vào nhà.

Ngôi nhà gần Hiểu Di nhất , cũng chính là nhà bạn gái của Trương Khiết , cô ấy tên An Nhi , biết Hiểu Di sắp có chuyện , cô chạy nhanh vào nhà gọi điện cho Trương Khiết ,Trương Khiết vừa nhấc máy cô liền hấp tấp nói.

" Trương Khiết , anh mau nói chủ tịch đến cứu Hiểu Di đi , cô ấy gặp chuyện không hay rồi ! " Trương Khiết hoảng hốt nói.

" Sao? Cô Lâm có chuyện gì? " An Nhi suốt ruột nói một hơi.

" Em cũng không biết ! Nhưng sáng sớm ,đã có người đến nhà cô ấy làm ầm lên , em nghĩ chắc không có ý tốt lành gì , em thật sự rất lo cho cô ấy , anh xem bây giờ em phải làm gì giúp cô ấy đây ? "

Trương Khiết cố an ủi An Nhi, để cô không làm chuyện mà bản thân cô , đã biết trước mình không làm được.

" Bây giờ ,em ở yên trong nhà cho anh ,không được ra ngoài chờ anh đến , có biết chưa ! " An Nhi không an tâm nói.

" Nhưng...nhưng em thật sự rất lo cho Hiểu Di ,em sợ cô ấy .... "

" Anh sẽ đến ngay , em đừng ra ngoài , phải nghe lời cho anh ! "

Trương Khiết hấp tấp đi, chỉ kịp nói với thư kí của Tử Đằng. Từ Hàn thị đến nhà Hiểu Di cũng mất 30 phút , liệu anh có đến kịp lúc không đây? Còn Tử Đằng anh có biết cô đang gập nguy hiểm không?

----

Tiếng động ngoài cửa phát ra quá lớn , làm Hiểu Di giật mình tỉnh giấc , cô kéo vali bước ra khỏi phòng , vừa đi tay vừa đặt lên trán , bước đến càng gần cánh cửa tiếng động càng lớn.

Hiểu Di tiến đến sát cánh cửa , nó như muốn bị đập vở tung , cô chỉ mới vặn tay cầm, cánh cửa đã nhanh chóng đẩy mạnh vào trong , khiến đầu cô va mạnh vào cánh cửa mà chảy máu , làm cô ngã nhào xuống sàn nhà.

Từ Minh như một con sói chết đói tiến vào , hắn cười đểu nói.

" Ô ! không phải tao đã nói hôm nay đến lấy nhà sao? Mày còn gan mà ở đây à ? "

Hiểu Di hoảng sợ nói.

" Tôi, tôi đi ngay , đi ngay bây giờ ! "

Hiểu Di vừa mới đứng dậy ,định tiến ra ngoài cửa ,ngay lặp tức bị tay hắn kéo lại , hắn nắm lấy cánh tay Hiểu Di quăng mạnh vào góc tường.

Hiểu Di nhăn mặt đau nhói ,cô cao mày nói.

" Anh ,anh muốn làm gì ! "

" Mày nghĩ tao muốn làm gì ! " Vừa nói hắn vừa tiến đến gần cô ,cô cứ sụt lùi về phía sao ,nhưng chợt nhận ra cô đang ở sát bức tường ,đường nào mà chạy bây giờ ! .

Hiểu Di liền nghĩ đến chuyện cầu cứu , cô lén lút bấm điện thoại ,vừa bấm tay cô run rẫy ,nếu bị phát hiện đến việc kêu cứu chắc chắn sẽ không được nữa !

Người cô gọi đó chính là Mạc Thiên . Lúc cô tuyệt vọng đau khổ , sau dám nghĩ đến Tử Đằng chứ ! anh đã đuổi cô đi , đã không cần cô nữa , nếu cô cầu cứu anh , anh có đến cứu cô không ? .

Hiểu Di sửng sốt, Mạc Thiên không nghe máy ,phải làm sao đây ?

Từ Minh như một con sói khát máu , thô bạo chạy đến tóm lấy Hiểu Di , lấy tay bốp cổ cô. Hắn liếc mắt ,tức giận nói.

" Mày còn dám gọi người đến ,hôm nay tao xem ai sẽ đến cứu mày ! "

Vì đau và khó thở , cô mất sức mà làm rơi điện thoại xuống đất , cô nắm lấy tay hắn dùng sức kéo ra , hắn nhìn cô đau đớn chóng cự mà cất giọng cười giã thú.

" Chúng mày xem , cô ta cũng có nhan sắc đấy chứ ! "

" Còn có thể dụ dỗ cả chủ tịch của Hàn Thị , đừng nói... mày đang vọng tưởng hắn đến cứu mày

đó ! "

" Mày nghĩ Hàn Tử Đằng đó ! sẽ vì một người đàn bà mà xả thân cứu mày sao ! Tao nói này Lâm Hiểu Di ,mày đúng là quá mơ tưởng rồi , Hahaa......."