Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 11: Gặp lại người quen




" Tôi nghĩ nếu cô ấy yêu anh, chắc chắn sẽ hiểu nổi khổ của anh , anh đừng nghĩ nhiều quá , một lát anh phải thật vui vẻ để đón cô Viên Viên đấy "

" Nhắc đến Viên Viên mới nhớ , cô ấy ở Mỹ sống tốt chứ ? "Trương Khiết cười nhẹ rồi trả lời Tử Đằng.

" Tôi nghe nói cô Viên Viên hiện đang sống rất tốt , bây giờ cô còn là siêu mẫu nổi tiếng. Cô Viên Viên còn nói , lần này về là muốn làm người đại diện cho sản phẩm mới sắp tới của chúng ta " Tử Đằng với vẻ mặt ôn xuất hiện , đối với anh Viên Viên như một người em gái ruột của mình , nghe được cô có sự nghiệp phát triển anh vui mừng trong lòng.

" Như vậy cũng tốt , Viên Viên có thể đạt được ước mơ của mình vậy là được rồi "

" Nhưng chủ tịch , tôi vẫn còn thắc mắc một chuyện không biết có nên hỏi anh hay không? "

" Cậu với tôi có gì mà không hỏi được , cậu cứ hỏi "

Trương Khiết chừng chừ hỏi.

" Là....là chuyện liên quan đến cô Hiểu Di " Tử Đằng vừa nghe thấy tên cô liền cảm thấy tim đau như cắt , anh đã yêu phải cô , tại sao? lại không thừa nhận , lại tự lừa dối chính mình , anh đầy đọa hành hạ cô , anh có vui không?.

" Tối muốn hỏi anh , tại sao? lại vứt đi cơm hộp anh mua cho cô ấy? " Tử Đằng nắm chặt hai tay , ánh mắt sắt bén , anh cau mày , lạnh lùng trả lời.

" Cô ấy , sớm đã ăn đồ của người khác rồi. Tôi lại thấy đã trưa quá , cơm cũng nguội lạnh , tôi sợ Hiểu Di đau dạ dày nên mới bảo cậu vứt đi , tôi là định bảo nhẹ nhàng với cô ấy , nhưng nghĩ lại cảnh hồi sáng tôi chỉ muốn mắng cô ấy thôi, thậm chí tôi còn muốn...." Trương Khiết cười thầm , Tử Đằng nhìn thấy liền cau mày hỏi.

" Tôi nói buồn cười lắm sao? " Trương Khiết lắc lắc tay , nói với giọng khuyên bảo.

" Có phải anh giận cô ấy vì dám ăn đồ ăn đồ ăn của đàn ông khác phải không ? Tôi nghĩ , chủ tịch,anh hiểu lầm cô Lâm rồi , tôi biết người hồi sáng đưa bánh bao cho cô Lâm là ai " Tử Đằng khi nghe Trương Khiết nói biết người đàn ông đó , anh đoán mò nói.

" Anh ta , có phải bạn trai của Hiểu Di không? "

Trương Khiết cười nhẹ rồi trả lời.

" Anh ta là Cố Mạc Thiên , là thầy giáo dạy học miễn phí ở trại trẻ mồ côi , cô Lâm hay làm từ thiện ở đấy nên hai người là bạn rất thân với nhau "

" Cố ấy , bản thân còn chưa lo xong, còn có tiền đi làm từ thiện sao? "

" Cô Lâm không làm từ thiện bằng tiện mà là quần áo."

" Quẩn áo sao? Cô ấy cũng giỏi thiết kế à? "

" Tôi nghĩ vậy , nghe nói cô Lâm hay đến những xưởng mai xin vải vụn về để tái chế , cô ấy thật sự rất giỏi trong việc này , tái chế thành những sản phẩm rất độc đáo , sáng tạo lại rất đẹp . Cô ấy làm được bao nhiêu đều đem tặng cho bọn trẻ , còn bản thân thì mặc lại đồ của chị nuôi mình "

Tử Đằng vừa nghe xong , bóp chặt cách tay , anh quả là không hiểu gì về cô , để cô chịu khổ như thế bản thân lại không hay biết gì , nhưng rõ ràng khi điều tra lai lịch cô , Trương Khiết không ghi nhưng đều này cho anh biết.

" Sao cậu lại biết , nhưng trong lai lịch cậu đưa cho tôi , trong đó không ghi những đều này "

" Chuyện này, thật sự lúc trước tôi không hề biết gì cả , là do bạn gái tôi cũng là hàng xóm gần nhà cô Lâm , cô ấy thấy cô Lâm rất đáng thương nên hay giúp đỡ , chuyện của Trưởng Gia bạn gái tôi biết khá rõ " Tử Đằng im lặng không nói gì , ánh mắt buồn bã đầy lo toan , anh sợ cô sẽ hận anh đến nổi muốn giết chết anh.

-----

Sân Bay

" Chủ tịch , chúng ta đến nơi rồi " Tử Đằng bước xuống xe , gài lại nút áo vest , chỉnh quần áo cho ngay thẳng , bước đi thanh lịch tiến vào sân bay. Đập vào mắt anh là rất nhiều fan hâm mộ của Viên Viên , xem ra độ nổi tiếng của cô không thể xem thường được .

Khoảng 20 phút sau , xa xa một thân hình đồng hồ cát xuất hiện , lượng fan đông đảo hô to tên Viên Viên , la hét vui mừng. Viên Viên bước ra với bộ váy siêu đắt , cũng không phải kim sa hột lựu gì , chỉ là loại vấy bình thường nhưng lại là hàng hiệu, vì dáng người cô quá chuẩn nên mặc gì cũng đều đẹp. Viên Viên bước đến trước mặt Tử Đằng , cô tháo kính râm xuống , nở nụ cười , nhẹ nhàng nói.

" Tử Đằng ,lâu rồi không gặp anh , thật sự em rất nhớ anh " Cô tiến đến ôm Tử Đằng trước mặt fan hâm mộ của mình . Cô không sợ sẽ bị tung tin đồn giữa cô và anh sao? Ngày đầu gặp lại , cô chỉ biết vui đến phát khóc , ngoài ra không nghĩ gì nhiều.

Tử Đằng đẩy Viên Viên nhẹ nhàng ra khỏi anh , anh lau nước mắt cho cô.

" Viên Viên ,cô bé ngốc này , hôm nay là ngày gặp lại em , không được khóc ,khóc sẽ không đẹp nữa "

Cô lau sạch nước mắt , nở nụ cười ,rồi khoác tay Tử Đằng đi ra khỏi sân bay. Cô vừa đi vừa nhìn anh nói .

" Lâu rồi chúng ta không gặp nhau , anh phải đưa em đi chơi thật nhiều đó "

" Còn nữa, với dự án sắp tới em muốn họp tác với anh , em muốn làm người đại diện cho sản phẩm của công ty anh có được không? " Tử Đằng vừa bước đi vừa cười , anh ôn nhu trả lời.

" Chuyện công ty , thì sau này hãy bàn đến . Bây giờ em cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi sớm , anh còn phải đến công ty xử lý công việc " Viên Viên ngồi trong xe , ủ rủ than vản.

" Vừa mới gặp em , anh đã định bỏ em một mình rồi. Công việc thì lúc nào cũng xử lý được mà ,hôm nay anh đi chơi với em có được không? " Tử Đằng thở dài ,cố gắng nói một lần nữa.

" Không phải là anh bỏ em, mà là do công việc của anh rất nhiều , nếu không nhanh xử lý . Sau này vẫn sẽ không đi chơi được với em , ngoan về nghỉ ngơi đi "

" Nhưng....nhưng mà ,em vừa mới về nước ,nhà cũng chưa mua nếu bây giờ bắt em ở khách sạn em sợ fan sẽ...." Tử Đằng liền hiểu ý cô , anh thở dài .

" Vậy thì nói Trương Khiết đưa em về nhà anh ở mấy hôm. Khi nào tìm được nhà thì dọn ra sau cũng được"

" Anh...anh không đi chung xe với em sau? "

" Anh phải về công ty gấp , không đưa em về đến nhà được , xin lỗi , anh đi trước . Trương Khiết cậu đưa Viên Viên về "