Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 96




Tôi tra kiếm vào bao với một vẻ mặt lạnh tanh không có tí cảm xúc trước vẻ mặt há hốc ra kinh ngạc của tất cả những người có mặt ở đó. Thằng tóc dựng vốn là một kẻ cực kì mạnh, hắn có khả năng sử dụng song kiếm hết sức thành thạo. Điều đó cũng dễ dàng nhận ra khi hắn có thể dễ dàng hạ 2 cao thủ kendo là Nhi và lão Hùng mà không tốn một giọt mồ hôi. Đến khi hắn đã gục xuống bất tỉnh thì tên béo đứng từ xa mới há hốc mồm ra và thốt lên:
- Cái gì vậy? đùa àh?
- Ek thằng kia đừng giỡn nữa – Thằng tóc quắn gọi thằng đầu dựng nhưng không thấy trả lời…
- Gục thật rồi hay sao á mày! – Thằng béo lên tiếng.
- … – Thằng quắn im lặng, sắc mặt của hắn cũng thình lình thay đổi từ buồn ngủ sang lạnh ngắt, nhìn tôi đầy sát khí.
Phía bên thằng Long, mập và anh thằng Gin cũng dừng lại quan sát. Tôi đưa mắt nhìn thằng Quắn và thằng béo trước rồi quay qua anh thằng Gin và lên tiếng:
- Mấy người muốn gì?

- Haha… cái đó mà cũng phải hỏi àh? – hắn trả lời.
- Hehe… đúng là hơi thừa thật… – tôi nhe nhanh.
- Nghe nói thằng em tao có việc nên tụi tao đi coi cho vui thôi… ai ngờ tụi mày cũng to gan quá nên tao phải can thiệp…
- Tại thằng em mày vô duyên vô cớ hại bạn bè của tao nên mới có ngày hôm nay thôi…
- Đm không có lý do mà nó phải vậy àh? đừng có láo với tao…
- …
Bản tính tôi rất không thể kiềm chế được khi có người ăn nói kiểu vô lại như vậy với mình. Mặc dù là kẻ thù nhưng nếu ăn nói lịch sự chút thì còn dễ nghe nhưng đằng này hắn phán một câu rất ngứa nên tôi sừng lại luôn để chọc tức hắn. Chọc cho kẻ địch tức điên trước trận đấu cũng là một sở thích của tôi mà.

- Òh… Vậy ý ông là tại tôi àh? Vì sao vậy?
- Vì mày láo… cả trường của mày láo. Bọn tao phải dạy cho chúng mày một học…
- Hêhê… thế nên thằng em của ông đưa đầu ra cho tụi tôi hành để nằm một cục thế kia cũng là để “Dạy một bài học” àh? Dạy kiểu này hay à nha… muah hahahahaha….
- GÌ? Mày mở mồm câu nữa coi… – Hắn bắt đầu trợn ngược mắt lên mất bình tĩnh…
- Mày cũng chả khác gì thằng em mày… Trẻ trâu thì muôn đời nằm dưới giầy tao thôi… “Con giai” ạ… – Tôi nhếch mép cười khẩy…
Hắn mặt đỏ phừng phừng tăng tốc định lao vào tấn công tôi nhưng ngay lập tức thằng long và thằng mập cản lại. thằng long lên gối còn thằng mập thì lao người tới dùng chiêu ủi vai. Hắn nhanh như cắt đạp vào đầu gối thằng long rồi lấy đó làm điểm tựa bật lên cao và bằng kĩ thuật của taekwondo, hắn giơ chân bổ một cái thật mạnh vào đầu thằng Mập…
“Thằng chó nhắm vào vết thương của thằng mập” tôi nghiến răng ken két. Mập sau đó đổ ập người, úp hẳn mặt xuống đất và nằm luôn không thấy cử động. Tiếng Nhi hét lên trong nước mắt: “KHÔ…Ô…Ô…NG! TRỜI ƠI!”.

Vết thương trên đầu nó đã kịp lành đâu, còn chưa tháo băng nữa. Tên cột tóc chắc chắn đã nhận thấy vết thương đó nên chơi bẩn tấn công vào đó không thương tiếc. Mập nằm lặng yên dưới đất, yên lặng một cách đáng sợ. Tôi sững người đi gần như chết lặng khi nhìn thấy từ vết băng trên đầu nó bắt đầu rỉ máu ra lênh láng cả mặt đất. Thằng Long thất thần nhìn bạn mình nằm bất tỉnh dưới đất một vài giây rồi nghiến răng, ánh mắt nó đã rơm rớm, quay sang tên cột tóc mà điên cuồng đấm đá không theo trật tự nào cả. “Long! không được mất bình tĩnh!” tôi hét lên cảnh báo nó nhưng đã quá muộn… Thằng Long giờ chỉ biết điên cuồng hét lên những từ ngữ tục tỉu nhất dành cho kẻ thù. Nó đã hoàn toàn mất bình tĩnh rồi…
Tên cột tóc là một cao thủ taekwondo, còn hơn cả thằng Gin tới mấy bậc, làm sao thằng Long có thể đấu lại được. Tôi nhận thấy điều đó nên nhanh chóng chạy lại giúp đỡ nhưng lại tiếp tục không kịp. Tên ác ôn ấy sử dụng liên hoàn 3 cước vào đùi trước, lưng và mặt thằng Long nhanh như cắt. 2 phát vào đùi và lưng chỉ là động tác giả để đánh lạc hướng thằng Long, Phát cuối cùng vào mặt hắn mới tung hết sức ra đá kiểu vô lê như sấm sét vào giữa mặt thằng Long. Trúng đòn, nó đổ ngửa người xuống mặt đất trợn cặp mắt lên trắng giã và co giật điên cuồng như bị tụt canxi. Một lần nữa tôi lại phải sững người trước cảnh tượng bạn bè mình bị hành hạ tàn độc như vậy.
Trong cơn hoảng loạn, tôi chết lặng đi, quỳ gục người xuống ôm mặt tự trách mình vì lúc nãy đã chọc tức hắn để bạn bè mình phải gánh họa. Nhi lúc này đang đưa 2 tay mà ôm chặt miệng mình lại để không phải thốt lên những tiếng nấc đau khổ. Nước mắt ẻm giàn dụa khiến tôi trông thấy lại càng khiến mình dằn vặt hơn.
Lúc tôi gần như mất hết ý chí để chiến đấu thì cũng là lúc cả 3 tên cùng bước tới vây lấy tôi. Nhi thì đã không còn đủ can đảm để đứng dậy được nữa, mà có thì cũng làm sao địch lại chúng. Dù sao ẻm vẫn là thân gái yếu đuối mà đã phải cố gắng gượng sống mạnh mẽ quá lâu rồi. Những lúc như thế này em rất cần một người đàn ông thực thụ để làm chỗ dựa. Nhưng thử xem tôi đang làm gì thế kia? Co ro một cục mà run rẩy như thằng hèn không hơn không kém. Tôi tự dằn vặt mình vì lỗi lầm đã khiến bạn bè mang họa. Trong cơn sợ hãi, tôi tự đặt ra bao nhiêu câu giá như. “Giá như mình đừng chọc giận hắn… Giá như hồi đó mình chịu an phận… Giá như hồi đó mình chịu nhịn một chút… giá như… mình đừng đến đây… thì mọi chuyện đã khác…”.
Bản tính điên cuồng, không biết lùi bước? đi đâu cả rồi?…
Con trai của ác quỷ máu lạnh mà lại ngồi co ro hèn hạ như thế này sao?
Chuyện gì đã xảy ra với con người ngày xưa của mình vậy…?
Mình bị sao vậy?…

Tôi ôm đầu, nghiến răng và bật khóc lên một cách hèn hạ và đáng xấu hổ… Trong lúc cần một Date Ryu ngông cuồng không biết sợ hãi nhất thì tôi lại thu mình co ro lại nhục nhã. Tôi vô tình nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc và yên bình tôi ở bên Thúy. Tôi yêu em và tôi yêu những khoảng thời gian hạnh phúc ấy. Tôi sợ hãi vì nghĩ rằng 3 kẻ kia sẽ không để tôi còn được tận hưởng những ngày tháng bên Thúy… Tôi sợ mình sẽ chết…
3 tên kia cùng lúc lao vào mà giã tôi như điên. Tôi thì nằm ôm đầu co ro lại mà ăn đạp nhục nhã như một con chó. Nỗi đau tinh thần đã làm cho những cú đánh chuốc xuống như mưa kia tôi không còn cảm thấy đau nữa. Tôi cảm thấy căm ghét chính bản thân mình… Tôi đã không còn là tôi nữa rồi…
Bỗng Nhi gào lên trong tiếng khóc: “RYYYYUUU!” rồi lại lặng thinh và chỉ còn lại tiếng nấc. Chắc em phải cảm thấy thất vọng về tôi lắm. Có lẽ, em đã không còn nhìn thấy tia hi vọng nào ở một thằng đàn ông chỉ biết nằm đó ăn đạp và khóc nữa rồi. Ẻm ngước mặt lên trời mà khóc nấc lên thành tiếng…
Thật nực cười!.. Tôi trong mắt em đã trở nên vô dụng đến nỗi chỉ có thể cầu cứu ông trời thôi sao? ổng thậm chí còn chưa thực sự xuất hiện trong đời em bao giờ… Thật đáng xấu hổ ột thằng đàn ông!…
Tiếng thét của em đã đi thẳng vào trái tim tôi một cách mạnh mẽ nhất. Tôi khẽ đưa mắt liếc nhìn em. Gương mặt em giàn dụa nước mắt. Tôi chưa thấy người con gái nào khóc thê thảm đến vậy. vai em rung lên vì nấc nghẹn trong cổ họng. Thấy em như vậy, tôi chợt giật mình bừng tỉnh khỏi cơn mê đáng xấu hổ nãy giờ. Dòng suy nghĩ trong tôi lại bắt đầu cuộn chảy theo một chiều hướng khác: “Phải rồi, nhớ rồi… là nỗi đau… nó mới chính là lý do vì sao mình chiến đấu…. Không đau… không có sức mạnh!”…
Tôi đã sẵn sàng khai mở hổ hình để chiến đấu khi phải chứng kiến nỗi đau của LA… Đã một mình lao vào hang ổ kẻ địch vì nhìn thấy Nhi bị nhục nhã, đám bạn bị làm hại… và tôi đã sẵn sàng đứng lên chiến đấu vì nỗi đau của bạn bè và những học sinh khi bị đám liên mình kia áp bức… Vậy thì tại sao khi Nhi đau khổ đến như vậy tôi lại phải co ro tự dằn vặt mình như bây giờ?… Không… Tôi phải vùng dậy dù bất cứ giá nào…
“MỘT LÀ CHÚNG MÀY BỎ CUỘC, 2 LÀ TAO SẼ CHẾT…!” Tôi tự gào lên trong ý nghĩ…