Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 64





Sáng hôm sau tôi lại xách đýt lên trường, Được cái là hôm nay đám bạn tôi đi học lại nên cũng đỡ chán hơn trước. Với tính cách trời đánh của mình thì tôi chả bao giờ thèm quan tâm tới thái độ của những đứa trong lớp đâu. Bởi vì cho dù có đứa nào nghĩ về tôi như thế nào thì cũng chả làm được gì nhau đâu. Không cẩn thận tôi tẩn ột trận thì cả đám lại dắt nhau đi trồng răng chứ chẳng chơi. Hiểu được điều đó nên chẳng đứa nào dám mở miệng hó hé câu nào, chỉ im ỉm mà nói xấu sau lưng thôi. Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn còn cánh cánh buồn bực vì chả hiểu thế *o nào Thúy lại lạnh nhạt với mình, đồng thời còn thân mật với thằng mặt… Lều – Quân nữa chứ. Không có cái đau nào hơn cái đâu này. Tôi biết tính cách của ẻm chả bao giờ ghét tôi vì cùng một lý do với đám công tử, tiểu thư kia.
Tôi tự nhủ mình rằng chẳng lẽ lại để thằng Quân hớt tay trên liên tiếp như vậy sao? Lần nào cũng chính thằng này mang người con gái mà tôi yêu thương đi xa khỏi tầm tay. Là một thằng đàn ông mà cứ để như vậy thì thật là bách nhục xuyên tim. Tôi tự hứa với mình: “Nhất định… Nhất định phải giành lại Thúy.”

Tôi quyết định lập kế hoạch để theo đuổi Thúy bằng mọi cách. Việc đầu tiên là phải làm cho rõ ràng lý do ẻm lại lạnh lùng đến vậy với tôi. Nhưng làm sao để hỏi cho rõ đây? đến nhìn mặt tôi một cái ẻm còn không thèm cơ mà. Hơn nữa thằng Quân thì suốt ngày cứ kè kè cạnh ẻm không để cho tôi được một giây riêng tư để nói chuyện với Thúy. Tôi liền nghĩ đến việc nhắn tin, gọi điện cho ẻm. Tuy nhiên, cho dù ngày nào cũng gọi hàng chục cuộc, nhắn hàng chục tin thì vẫn toàn máy bận với cả không trả lời tin nhắn. Làm thế nào bây giờ?
Suốt mấy ngày liên tiếp tôi phải trằn trọc, khổ sở vì nghĩ cách bắt chuyện với ẻm nhưng lại chả có cách nào cả. Không ngờ một kẻ ngông cuồng trời không sợ đất không sợ nhưng lại đi… sợ gái, thật là uổng công ba mẹ nuôi mà.

Một hôm, khi đang trằn trọc không ngủ được vì suy nghĩ nhiều chuyện. Tôi với tay lấy điện thoại xem giờ thì thấy đã 4h30 sáng. Giờ này thì ngủ nữa cũng chả được bao lâu… Chính lúc đó tôi bỗng sực nhớ ra một cách để có thể một mình gặp được Thúy. Lần trước có lần tôi đã ra biển dạo và gặp được ẻm. em có nói là ngày nào em cũng ra biển chạy thể dục buổi sáng. Nắm bắt ngay cơ hội quý báu này, tôi mừng rơn bật dậy mặc áo vào và xuống nhà chạy thẳng một mạch như thằng điên ra biển, nơi trước kia tôi đã bắt gặp Thúy và nảy sinh tình cảm với em.
Chạy đến nơi tôi ngay lập tức căng mắt ra cố gắng tìm em. Và cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người, tôi đã đúng khi biết Thúy sẽ đi dạo biển vào mỗi buổi sáng. Ở phía xa xa kia chính là bóng dáng người con gái ấy. Mặc dù mặt trời còn chưa lên, nhưng cái cặp giò trắng bóc dài thượt ấy không thể lẫn vào đâu được. Và ở phía bên kia, ẻm cũng đã nhìn thấy tôi. Hơi khựng lại một lúc, ẻm tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên vài giây rồi lại ngay lập tức ánh mắt ấy lạnh đi tỏ vẻ như không thèm quan tâm. Ẻm lại tiếp tục bước qua mặt tôi mà không một chút lưỡng lự. Tại sao vậy chứ? tại sao lại phải đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ tôi đáng ghét đến vậy sao? Chẳng lẽ tôi lại phải để em cứ vậy mà đi qua sao?.