Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 44





Ngán ngẩm vì mình bị cho ra rìa khỏi kế hoạch gọi hội của tụi nó, tôi đành ngồi thui thủi trong lớp chịu làm một đứa vô dụng. Trong giờ giải lao, tôi lang thang đi dạo dưới sân trường (thật ra là đang bám đuôi theo em Thúy). Đang lẩn lẩn núp núp sau bồn hoa thì phía sau lưng tôi bỗng có tiếng gọi: “Nè! Em làm gì mà thò thò thụt thụt theo dõi con gái người ta vậy hả?”. Giật mình quay lại thì hóa ra đó chính là thầy hiệu trưởng đang nhìn tôi. Tôi đứng dậy và lóng ngóng chào thầy. Thầy tiếp tục lên tiếng:
-Đàn ông con trai mà lại đi theo dõi con gái như tên trộm vậy hả?
-Dạ… em xin lỗi thầy… - tôi ngượng ngùng
-Sao lại lại xin lỗi thầy..
-Dả???!!!... dạ… - tôi bối rối
Nhìn tôi một lúc rồi thầy tiếp tục lên tiếng…
-À mà Ryu này… chuyện lần trước thầy nói với em, em thấy sao?

-Dạ? Chuyện lần trước?... àh.. ý thầy là chuyện học sinh 2 trường ạ?
-Ừ phải rồi...
-Dạ, thì em thấy cả 2 bên đều sai, nhưng làm sao mà giải quyết trong một sớm một chiều được ạ..
-Nghe nói học sinh trường mình gần đây hay bị trấn lột phải không?
-Dạ… làm sao mà thầy biết ạ?
-Thầy là hiệu trưởng, chuyện xảy ra với học sinh của mình… sao thầy lại không biết chứ - Thầy nhấn mạnh từng chữ thể hiện rõ nỗi khổ tâm của thầy.
-Dạ, bọn em cũng đang tìm cách giải quyết..
-Làm sao mà bọn em giải quyết được? mọi chuyện phải để cho người lớn, các em giải quyết chỉ đem lại rắc rối thêm thôi…
-Nhưng người lớn đâu thể bảo vệ chúng em 24/24 được ạ? Chúng em không tự cứu mình thì không ai bảo vệ được toàn diện cả đâu thầy… Bạn em đang cố gắng tìm giúp đỡ, sẽ không sao đâu, thầy cứ yên tâm…
-Bạn em?...
-Dạ, là bạn Nhi ở lớp em á thầy…
-TRỜI! – Thầy tỏ ra hoảng hốt.
-Sao vậy thầy? – tôi ngạc nhiên
-Nhi… Nhi… là… con gái thầy…

-Dạ…Ủa… WHAT ??? – tôi vô cùng sửng sốt.
Thật không ngờ Nhi lại là con gái của thầy Nhân, vậy mà trước giờ tôi chưa từng nghe ai nói gì về chuyện này. Về mặt thầy hiệu trưởng thì tỏ ra vô cùng hoang mang khi biết con gái mình lại lao vào chỗ nguy hiểm. Ông nói với tôi:
-Ryu! Có một việc này mà thầy muốn nhờ em…
-Dạ là chuyện gì thầy?
-Thầy biết em là con trai của Otoya, thầy xin em, hãy bảo vệ con gái thầy…
-Dạ…? Em bảo vệ Nhi á?
-Nhi là một đứa ngang bướng, nó không chịu nghe lời thầy bao giờ. Thầy sợ cái tính của nó sẽ gây nguy hiểm… thầy là cha nó nhưng lại không thể bảo vệ toàn diện được cho nó, chỉ còn có cách nhờ bạn bè nó thôi…
-Và thầy chọn em?
-Đúng, Thầy tin tưởng vào em, xin em bảo vệ con bé… thầy không muốn con gái thầy có chuyện gì đáng tiếc xảy ra… Xin em ngăn con bé lại trước khi quá muộn..
-…

Nỗi lòng của bậc làm cha làm mẹ lo lắng cho con cái mình của thầy tôi có thể hiểu được. Tính khí của Nhi đúng là quá ngang bướng để nghe lời cha mình. Và thầy hiệu trưởng có lẽ cũng đã lường trước được những rủi ro khi Nhi ở ngoài vòng tay che chở của mình nên đã quyết định nhờ cậy bạn bè xung quanh Nhi. Và có lẽ, việc cho tôi vào trong một lớp học như vậy cũng là sự sắp xếp ngay từ đầu của thầy hiệu trưởng.
Nhưng có vẻ như thầy hiệu trưởng đã làm một việc hơi thừa. Bởi vì, có không nhờ thì chỉ cần là bạn bè của tôi thì cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tôi vẫn sẽ luôn bảo vệ họ như bảo vệ con mắt của tôi vậy…
Sau mấy phút ra chơi cũng đến giờ vào lớp. Và tôi đã không hề biết đây chính là một tiết học thảm họa mà khiến tôi phải lao đao trong một thời gian khá dài.
Tôi bước vào lớp với mội tâm trạng đầy suy tư về chuyện Nhi là con gái thầy hiệu trưởng. Tôi thực sự rất shock khi biết được chuyện này. Chưa hề có ai kể cho tôi sự thật này.
Tiết tiếp theo là tiết anh văn của cô chủ nhiệm. Môn anh văn vốn là sở trường của tôi. tuy nhiên, Tiết học Anh hôm nay đối với tôi thực sự là một thảm họa. Như thường lệ, cô sẽ gọi một vài đứa lên để dò bài cũ. Và ma xui qủy khiến thế nào, thằng bị gọi hôm nay không ai khác lại chính là tôi đây. Ngặt nỗi là hôm qua tôi có học bài gì đâu. Hôm nay biết cái bếp gì mà kiểm tra. Nhưng lỡ bị gọi rồi rồi thì chả lẽ lại không lên. Cô gọi tôi bước lên bục và kiểm trả lại tất cả từ vựng đã học ở tiết trước. Nhưng tôi nào có biết gì để mà viết lên bảng đâu. Tôi đớ người chả biết phải viết gì lên bảng. Cố nhớ lại thì cũng chả nhớ ra đưuọc gì vì thế nên tôi cũng… chả thèm nhớ nữa. Tôi quyết định đóng vai thanh niên cứng đứng vênh mặt lên trên bảng chờ cô đuổi về chỗ. Và tất nhiên, tôi được bước về chỗ cũng với con zero to đùng trong sổ, cộng với một tràng mắng như tát nước của cô.
Tưởng như mọi xui xẻo đã hết, Trong tiết học tôi mải ngắm em Thúy mà quên không để ý vào bài giảng của cô. Như vẫn còn bực chuyện tôi chưa học bài hồi nãy. Và cô Thy ngay lập tức để ý đến khuôn mặt đần thối của tôi. Cô gọi tôi đứng dậy và bắt tôi nhắc lại những gì cô vừa giảng. Và như các bạn đã biết, tôi có nghe gì đâu mà nhắc lại. Thế nên hiển nhiên, tôi lại im lặng và phải nghe một bài mắng kinh khủng nữa từ cô. Sau một hồi la mắng về sự lơ là của tôi, cô lên tiếng: “Em Ryu không hề chú ý gì hết. Chắc phải đổi em lên ngồi bàn đầu thôi, không thể để em ở bàn cuối như vậy được” .
Ôi những lời của cô mà tôi nghe như sét đánh ngang tai. Tôi phải đổi chỗ từ hôm nay sao? Phải tách khỏi Thúy sao? Chết cmnr…