Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 41





Hơi rợn người nhưng khi bình tĩnh lại thì tôi nhận ra đó chính là Thúy bằng xương bằng thịt với khuôn mặt mếu máo cùng hai hàng nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt đến tội nghiệp đang nhìn tôi. Tôi như vỡ òa ra mừng rỡ khi Thúy vẫn bình yên, ngay lập tức tôi ôm chầm thấy Thúy. Vì cái ôm bất ngờ của tôi nên Thúy ngỡ ngàng một lúc lâu đứng bất động. ẻm lên tiếng hỏi tôi:
-Ryu đến đây vì mình àh?
-ừkm – Tôi thả ẻm ra và lau nước mắt của mình.
-Ryu… khóc hả?
-Đâ.. đâu có, tại… chạy nhanh nên gió tạt vào mắt thôi.
-…
Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi bỗng cả hai cùng ngượng ngùng mà quay mặt đi. Tôi không ngờ là mình lại tự nhiên khóc trước mặt con gái thế này. “nhục quá!” tôi tự nhủ. Để phá tan bầu không khí ngượng ngùng ấy, tôi lên tiếng:
-Thúy… Không sao chứ?

-Không, mình không sao - ẻm vừa lau nước mắt vừa trả lời…
-Thế sao lại khóc?
-Tại gió tạt vào mắt thôi… - ẻm nhại lại tôi…
-… - tôi cứng họng không biết nói gì.
-Nè… - Thúy gọi
-Sa… sao ? – tôi ấp úng.
-Đã kêu là chỉ cần nói chuyện điện thoại thôi, đến tận đây chi dạ?…
- Tại… lo…
Lúc này thì mọi lo lắng của tôi tan biết hết khi biết Thúy vẫn còn bình an. Không hiểu sao khi lo cho Thúy tôi lại trở nên vừa yếu ớt, vừa điên khùng như vậy. Lần đầu tiên tôi khóc vì người khác trừ cha mẹ. Chưa có đứa con gái nào lại chiếm đóng đầu óc của tôi nhiều đến vậy. Nhất là trong mấy ngày gần đây. “chẳng lẽ…” tôi nghĩ.
Đang đăm chiêu thì Thúy bỗng lên tiếng cắt dòng suy nghĩ của tôi…
-Ryu đi xe đến hả?
-Àh ừh… đang để ngoài cổng…
-Trời… dắt vào đi, để ngoài mất á…
-Ừ…
Tôi và Thúy chạy ra ngoài dắt xe vào. Thúy dẫn tôi vào trong nhà. Vì nhà Thúy bị mất điện bất ngờ nên tôi và Thúy ngồi nói chuyện ở ngoài hiên nhà bởi chí ít, ở đó có ánh trăng.
-Tại sao Thúy khóc? – tôi hỏi

-… - Thúy khẽ cúi đầu, khẽ nở một nụ cười buồn bã.
-Sao vậy? kể Ryu nghe đi!
-Ryu... - Ẻm làm thinh một lúc rồi cũng lên tiếng.
-Sao?
-Mình cô đơn quá…
-…
-Mình nhớ bố mẹ, hôm nay họ lại không về… mình muốn có người nào đó để tâm sự - Nước mắt Thúy lại rơi, 2 tay bấu chặt vào đầu gối.
Tôi đã biết về hoàn cảnh của thúy, ẻm phải ở một thân một mình trong căn biệt thự này. Nghĩ lại thì ẻm cũng mạnh mẽ đấy chứ, thân gái một mình thật khó mà chống chọi lại những chuyện bất ngờ.
Tôi ngồi sát lại Thúy, nắm lấy đôi tay đang run lên theo từng tiếng nấc của Thúy. Tôi chỉ biết làm có vậy để an ủi em. Thúy khẽ thả lỏng đôi bàn tay lạnh toát ấy vè khóc nức nở…
Sau đó ẻm tâm sự cho tôi biết chuyện của mình. Bố mẹ thúy vừa mới ly hôn cách đây 2 năm, họ đều là những doanh nhân thành đạt và đều bỏ ra nước ngoài làm việc để lại đứa con gái mỏng manh tội nghiệp lại với cơ ngơi này. Mỗi tháng lại gửi mội đống tiền về cho Thúy tự trang trải mà nghĩ rằng họ đã hết trách nhiệm. “vô tâm, vô trách nhiệm” là những từ tôi dành cho bố mẹ Thúy. Họ nghĩ chỉ với đống tiền ấy thì Thúy sẽ được sống vui vẻ chắc? liệu họ có nghĩ đến cảm xúc con gái họ không?. Thúy tâm sự:
-ngày xưa bố mẹ mình còn ở đây, trung thu nào mình cũng được phá cỗ với gia đình, vui lắm. Từ khi họ bắt đầu làm ăn phát đạt lên, xây nên ngôi biệt thự rộng lớn này, mọi người bắt đầu dần dần tách xa nhau…

-Rồi bố mẹ Thúy ly dị àh?
-Ừkm, Vì càng ngày càng lạnh nhạt với nhau, bố mình ra ngoài ngoại tình, mẹ mình biết được và làm đơn ly dị. Sau đó bố thì bỏ đi, mẹ mình đâm ra căm ghét ngôi nhà này nên cũng bỏ ra nước ngoài.. – Nói đến đây thúy càng nức nở hơn.
-Thúy có anh chị em gì không?
-Có, mình có một anh trai năm nào cũng về thăm mình… nhưng giờ ảnh không về được…
-…
-Huhu…Ryu…
Thúy không nói gì tiếp mà chỉ tựa vào vai tôi mà khóc nức nở. Cũng tốt, cứ để Thúy khóc cho quên đi sự cô đơn đeo bám em bao lâu nay. Tôi cũng vui khi được làm chỗ dựa cho em vào lúc này. Tôi cảm nhận được từng tiếng nấc của em rung lên trên vai. Cảm thấy thương em hơn bao giờ hết, Đôi mắt tôi bỗng đỏ hoe lên như muốn khóc hộ em.
Và đó cũng là lúc mà tôi nhận ra trong tim mình đã được lấp đầy hình ảnh của Thúy tự bao giờ. Tảng băng lãnh cảm trong lòng tôi đã bị Thúy làm cho tan chảy từ lâu nhưng trước đây tôi chỉ có thể mơ màng cảm nhận được. Và có lẽ, tôi đã hiểu vì sao tôi có thể rơi nước mắt dễ dàng như vậy. Hình như…Tôi đã yêu em mất rồi…