Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 31





-Àh mà trung thu Ryu nhớ tới nhà văn hóa giúp mình á! Hứa rồi. – Thúy nhắc nhở tôi.
-Ok tiểu thư. Nhớ rồi. hề hề
-8h không được muộn đâu á! Tới muộn là coi chừng tui á.

Tôi tạm biệt Thúy để về nhà thay đồ chuẩn bị đi học. Bỗng sực nhớ ra là nhà mình ở khá xa bãi biển mà cũng 6h rồi. Một phen mất hồn mở tốc lực tối đa phi như điên về nhà trọ. Về tới nơi thì tôi gặp chị Oanh đang từ trong nhà đi ra. vừa thấy tôi, chị lên tiếng:
-Ủa Ryu. Sáng giờ em đi đâu vậy?
-Dạ em chạy thể dục chút xíu.
-Trời! nãy tưởng em có nhà định nhờ em chở bé LA đi học. Mà không thấy nên LA nó đi xe đạp rồi.
-Vậy àh chị.

-Chắc giờ nó buồn lắm, em cố gắng an ủi nó nhé.
-Dạ! chị cứ để em.
Tôi thay đồ xong xuôi rồi cũng lên đường đi học. Tôi đến trường vừa kịp giờ vào lớp, hối hả xách cặp chạy vào thì cả lớp đã đến đông đủ. Thúy đã đến từ lúc nào và ẻm lại trở lại với hình ảnh lạnh lùng suy tư thường ngày. Phía trên là LA đang cặm cụi làm bài tập hết sức tập trung, khuôn mặt ẻm cũng nghiêm túc hơn thường ngày. Có vẻ như LA đang cố gắng dồn tâm trí của mình vào bài vở để quên đi chuyện với thằng Quân. Nhắc tới thằng Quân mới nhớ, Hôm nay nó không đi học. Tất nhiên rồi, ăn hơn chục đấm của tôi chắc giờ mặt mày sưng húp lên không lết đi học nổi cũng đúng. Tôi để cặp lên bàn, cười chào Thúy với LA một cái mặc dù mấy ẻm chả mấy để ý. Nhân lúc còn chưa vào tiết tôi tót qua xóm bên Nhi, Long, Mập đang ngồi nói chuyện rôm rả.Ngồi xuống cạnh thằng Long đối diện là Nhi và thằng mập. Tôi lên tiếng:
-Êk mấy con tró! Có gì hay không sủa nghe coi!
-Mày mới phải kể cho bọn này á! – thằng mập trả lời
-Là sao mày?
-Nghe nói hôm qua Ryu vào tận quán Bar chỗ thằng Quân đang chơi để đập nó hả? – Nhi lên tiếng.
-Trời! sao biết? tin tức nhanh vãi – tôi trố mắt
-Sao đi mà không gọi tao mày? – thằng Long nói.
-ềy! tại gấp quá, với lại tao đang điên tiết nên chả có rảnh mà gọi tụi bay.
-Bọn Nhi biết hết mọi chuyện rồi, nghe nói thằng Quân đang sốt liệt giường ở nhà kìa, Nhi cũng không ưa thằng đó từ lâu rồi nhưng Ryu đánh kiểu gì mà ác thế! – Nhi nói.
-Một mình mày cân team luôn cơ àh? Tưởng lại bị hấp như hồi bữa nữa chứ - Long nói.
-Hê hê. Tại bữa đó tại bọn DT ăn rùa, hôm qua tao dư sức cân hết cả đám thằng Quân.- Tôi trả lời
-Vui quá ha, chém gió không biết ngượng! – Nhi mỉa mai
-Hề hề hề…

Vậy là thằng Quân bị sốt liệt giường ở nhà mất rồi, đúng là tôi có hơi mạnh tay thật. Mà lúc đó đang điên tiết lên lại cộng với cồn nữa thì thế là nhẹ rồi.

-Tối nay 3 thằng mình đi nhậu không Ryu? – Thằng mập lên tiếng.
-Tao, mày với thằng Long hả ?
-Ờ. Góp tiền vào đi làm một bữa chớ.
-Ok. Mày đi không Long?
-Ok! Tao với thằng mập bàn trước rồi. hê hê
-Nè mấy tên kia! Học sinh mà nhậu nhẹt hả? – Nhi lên tiếng
-Đi luôn cho vui Nhi – Tôi nói với Nhi
-Không! Đám đực mấy người đi đi. Tui không thích.
Cả đám cùng cười cười rồi cũng đến giờ vào tiết. chúng tôi lại về chỗ học bài.
Tối đến tôi chạy xe đến chỗ hẹn với 2 thằng bạn thân. Không phải là vào một một quán ăn mà chỉ là cả đám gom góp tiền lại ra bãi biển làm một chầu. Chẳng nhân dịp gì hay để chúc mừng cái gì, chỉ là ngẫu hứng giữa anh em chiến hữu với nhau thôi nhưng thật sự những bữa bét lè như vầy đối với chúng tôi lại cực kì quan trọng.
Tôi được phân công mua trái cây đến chỗ hẹn. Vừa đến nơi, tôi không khỏi ngạc nhiên khi không chỉ có 2 thằng bựa nhân bạn tôi mà còn có thêm Nhi, LA và Lan – bồ thằng Long. Con lan thì đi theo thằng Long, LA với Nhi vốn là bạn thân nên có lẽ rủ nhau đi theo. Dù gì bữa này chắc cũng là để cả bọn động viên LA. Dưới bãi đã có sẵn đồ ăn, thức uống linh đình đúng kiểu một buổi picnic. Tôi chạy lại chào hỏi:
-Hú anh em! Trái cây tới đây!
-Ngon! Tụi tao còn chờ mình mày thôi á! – thằng mập lên tiếng

Tôi nhìn qua Nhi đang ngồi tám với 2 thị kia và lên tiếng chọc:
-Ê bé kia! Sao kêu không đi mà? Lạc đâu tới đây ?
-Kệ tui… không phải do Mập năn nỉ đi cho đủ cặp thì tui hông có đi đâu - Ẻm phùng má.

Trên bãi biển vè đêm trang thanh gió mát, chúng tôi cùng ngồi quây quần bên nhau chém gió đủ chuyện rất vui vẻ. Đám con trai tập trung lại nhóm lửa cho thêm phần rực rỡ và cũng để có than nướng mấy con mực. “Lên bay! Làm phát hâm nóng tí”. Thằng Long đưa lon 333 lên bắt đầu kéo chúng tôi vào màn thác loạn không đúng tuổi của mình. Đám con gái thì chỉ ngồi đá mồi cùng với mấy lon nước ngọt. LA thì có vẻ đang tạm quên đi chuyện cũ để vui vẻ trở lại, vì dù gì bữa picnic này cũng phần vì muốn an ủi cho LA mà. Nhi thấy tụi con trai bọn tôi thi nhau nốc bia như nước lã thì lên tiếng:
-Nè! Uống ít thôi. coi chừng xỉn là tụi tui bỏ lại đây á!
-Ai cần bà chở về !- thằng mập cãi lại với cái giọng lè khè rê rế.
-Ờ! Ngon. Tí nữa cho nằm phơi xác ở đây.
Những lúc như thế này tôi lại nghĩ văn hóa người Việt Nam thật kì lạ. Trong khi nước ngoài người ta dùng bia để xã giao nhẹ đúng nghĩa, không chỉ đỡ hại cho sức khỏe mà còn giúp cho bữa ăn thêm ngon miệng thì đa số người Việt mình cứ gặp mặt nhau hay tiệc tùng gì là lại lạm dụng bia bọt một cách thái quá. Không phải chỉ uống một, hai lon cho vui, họ sẵn sang “khô máu” trong mọi tình huống. Đã uống thì phải lết về mới thôi. thế nên cứ sau mỗi buổi họp mặt gì gì đó là tên nào tên nấy rã rời, đầu óc quay cuồng, bò lê bò lết. Chúng tôi cũng chả khác là mấy, chỉ có 3 thằng con trai vẫn còn chưa chạm đến tuổi 18 mà chúng nó thủ sẵn cả thùng 333. “Tụi nó định tự sát àh?” Tôi ngán ngẩm nhủ thầm. 3 thằng đực rựa cứ thi nhau “2! 3! Zdô!, 2! 3! Uống!” liên tù tì đến nỗi bụng đứa nào đứa nấy tròn lẳn một bụng bia.