Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 161




Dưới sự tấn công của gã Thiên, tôi và thằng Duy cùng hợp lực tác chiến lại với nhau. Một thằng thì bị hàng trăm mảnh sành cắm khắp lưng và cổ, một thằng trình độ thực chiến không cao lắm. Tuy yếu thế nhưng kết hợp lại với nhau thì chắc cũng không đến nỗi nào.
Tuy 2 đánh 1 nhưng tên Thiên kia lại quá chuyên nghiệp so với bộ dạng công tử của hắn, tôi lại không thể đánh với 100% khả năng của mình nên trận này cũng tương đối khó nhằn. Hắn lao vào chúng tôi và nhắm thẳng vào tôi đầu tiên. Có lẽ hắn còn dè chừng thằng Duy vì vẫn không hiểu được nó dùng bài gì mà hạ được đám kia nhanh đến vậy. Hắn lao tới tôi và tung ra một đấm nhắm thẳng vào một bên cằm của tôi. Theo phản xạ, tôi đưa tay lên đỡ đòn thì bất ngờ, nắm đấm của hắn lao đến như một con rắn lách qua cánh tay tôi rồi nhắm thẳng vào cằm. Điều đáng sợ là mặc dù cú đấm đổi hướng bất ngờ nhưng uy lực dường như chẳng hề suy giảm. Tôi bị trúng đòn lật cả mặt và choáng váng đổ người xuống đất.
Thằng Duy thì lời dụng lúc gã Thiên đang tấn công tôi thì nhảy thẳng tới dùng vai húc mạnh vào người hắn bằng đòn spear rồi quật mạnh xuống đất. Ngồi đè lên phía trên kẻ địch, thằng Duy liên tục giáng đấm xuống nhưng tên Thiên vẫn không hề hấn gì, hắn né một vài đấm rồi đạp mạnh chân xuống đất búng ngược người lên hất thằng Duy chúi đầu về phía trước. Chưa dừng lại ở đó, hắn dùng 2 chân khóa chặt lấy 1 chân thằng Duy bẻ ngược lên, nhanh chóng đảo thế đè sấp thằng duy xuống nền và dùng 2 tay siết chặt cổ nó.
Sau khi đỡ choáng váng, nhận ra bạn mình đang gặp nguy hiểm thì tôi nhanh chóng chạy lại, ôm lấy bụng tên Thiên và siết chặt, nhấc bổng hắn lên, đưa qua đầu và dập mạnh xuống đất bằng đòn german suplex sở trường.
Bị đập gáy xuống đất mạnh như vậy nhưng gã Thiên chỉ nằm oằn oại một lúc rồi lăn ra xa được ngay. Hắn bật tôm đứng dậy và nhanh chóng lấy lại tinh thần chiến đấu. Tôi cũng nhanh chóng đứng dậy rồi quay qua hỏi thằng Duy:
- Ê mày! còn tỉnh không đó?
- *Khụ khụ*… chết thiệt! thằng này bá quá mày!
- Haiz… tao biết!
- Mày nhắm đánh lại không?
- Tao không biết!
- Nhường ày đó! haha… tao mệt rồi!
- Haha… cũng biết ý đó! – Tôi bật cười vì không ngờ thằng này hiểu tôi đến vậy.
Thằng Duy có lẽ nhận ra sự phấn khích trong ánh mắt của tôi khi bỗng gặp được một người có khả năng sử dụng Judo tuyệt vời đến như vậy. Quả thực, tôi chưa bao giờ gặp được đối thủ nào thú vị như tên Thiên này. Không hề có vóc dáng quá khổng lồ, sự nguy hiểm của hắn xuất phát hoàn toàn từ kĩ năng và sự nhạy bén tuyệt vời của một võ sĩ đích thực. Hơn nữa, thứ võ hắn sử dụng lại là Judo – niềm tự hào của cha tôi, Bạch Long Otoya, điều đó làm tôi rất hưng phấn khi được đối kháng 1 vs 1 với hắn.

Như đã nói, thằng Duy nằm đó đan 2 tay sau gáy rồi quan sát “like a boss”. Tôi thì hít thở thật sâu rồi từ từ bước ra để chuẩn bị tiếp tục cuộc chiến với một đối thủ ngàn năm có một này.
Cả 2 từ từ tiến sát lại, đưa 2 tay ra phía trước trong tư thế sẵn sàng chụp lấy vai hoặc cổ áo của đối phương bất kì lúc nào có thể. Sau một lúc nhứ đòn, hắn lập tức chộp ngay thời cơ mà lao đến, một tay túm lấy cổ áo, một tay bấu chặt lấy vai áo của tôi. và đẩy tới, tôi cũng nhanh chóng chụp 2 tay lấy 2 vai của hắn rồi đẩy lại. Vì cơn đau từ những vết xước, từ những mảnh sành vẫn còn cắm vào trong da thịt nên tôi không thể đối chọi sức mạnh lâu dài với hắn được. Tôi nhanh chong xoay người lại rồi vật hắn qua vai. Nhưng mọi thứ không hề dễ dàng, hắn có thừa khả năng để dồn trọng lượng cơ thể vào thân dưới, đồng thời biến thân trên trở nên mềm dẻo như một sợi dây thừng khiến tôi không tài nào vật được hắn.
Các bạn cứ thử tưởng tượng khi cột một hòn đá vào một đầu dây thừng rồi túm đầu còn lại vật qua vai sẽ không bao giờ được, trường hợp này cũng vậy. Cảm thấy không tài nào vật nổi hắn bằng cách bình thường, hơn nữa nếu đặt hắn xuống đất lại thì tôi sẽ như con cá nằm trên thớt khi tự đưa mình vào thế để hắn quật dễ như bỡn. Tôi vẫn để hắn trên lưng mình, hạ thấp người xuống rồi bất ngờ kéo theo hắn nhảy lộn người về phía trước khiến hắn bị lộn xuống bên dưới và trở thành tấm nệm đỡ cho tôi nằm đè lên bên trên. Tôi nhanh chóng đứng dậy và nhảy ra xa, tên Thiên cũng vậy, mặc dù lãnh trọn đòn vật của tôi nhưng hắn vẫn còn rất lỳ đòn. Đưa tay ra sau lưng xoa xoa một lúc, hắn lên tiếng:
- Haha… cũng được đó!
- Câm mẹ họng mày lại! tao không muốn tốn nhiều thời gian với mày đâu…
- Thằng l*n láo toét!
Hắn lại gào lên tức giận và lao vào tôi. Tôi cũng lao vào tấn công lại nhưng đúng ngay lúc đó thì hắn bất ngờ đứng lại khiến tôi lố đà. Chụp ngay lấy tay tôi, hắn ngả người ra đằng sau đồng thời đạp một chân vào bụng tôi hất lên bằng đòn tomoe nage. Bị trúng đòn, tôi bị hất lên cao và rớt cái “bịch” xuống đất đau điếng.
Cả 2 nhanh chóng đứng dậy, lần này nhịp độ trận đấu trở nên cao hơn. Cả 2 lao vào nhau và liên tiếp tung ra những đòn vật nhưng đều không thành công cho đến khi hắn chụp được một chân tôi và xốc lên lưng. Hắn tiếp tục ném tôi xuống đất bằng chiêu kata guruma.
Trong lúc đang rơi xuống, biết mình đang ở trong thế bất lợi, tôi đành phải “cheating” một chút. Tôi cố gắng hạ một chân xuống trước rồi lại bật chân đó santo ngược lại ngay để giáng cho hắn một cú đá vào đầu từ trên xuống. Bất ngờ bị trúng một đòn kì dị mà lại không hề phải là Judo nên gã Thiên vô cùng tức giận, hắn phi tới tấn công tôi một cách mất bình tĩnh. Chộp ngay lấy thời cơ, tôi ngả chéo người dùng đòn yoko wakare để quăng hắn thật mạnh. Thằng Duy ở bên cạnh đó liền trố mắt ếch lên “ỒH!” một cái.
Biết chưa thể kết thúc bằng đòn đó, tôi ngay lập tức đứng dậy và lộn sano trước giáng gót xuống thật mạnh vào bụng hắn. Hắn “hự” lên một tiếng như muốn ói hết cả đồ ăn ra ngoài rồi cuối cùng mới chịu nằm im bất tỉnh.
Nằm thở không ra hơi, chưa bao giờ tôi phải đấu tay đôi với một đối thủ khó nhằn đến như vậy. Giật mình nhớ ra là không biết Thúy đang ở đâu, tôi bật dậy và chạy đi kiếm ngay lập tức. Thằng Duy thấy vậy thì lên tiếng:
- Tìm Thúy hả con giai?
- Ừ…

- Ờ tìm đi! Để tao trói bọn này lại
- Ok!
Tôi lật tung khắp nơi trong căn biệt thự để tìm Thúy. Khi chạy đến một căn phòng trên lầu thì tôi nghe thấy tiếng khóc của con gái. Nhận ra là tiếng của Thúy, tôi lập tức chạy lại và hét lớn:
- Thúy! phải em đó không? em ở trong đó phải không?
- R… RYU! Huhu… cho em ra! cứu em với… huhu.. – Tiếng của Thúy phá sau cánh cửa.
- Được rồi! cửa khóa bên ngoài này rồi, em né sang một bên đi.
- Rồi!
Tôi tung chân đá một cú thật mạnh khiến cánh cửa bật tung ra. Thúy từ một bên tường chạy ra và ôm chầm lấy tôi khóc nức nở:
- Huhu! Ryu!….
- Bình tĩnh! Có chuyện gì vậy?
- Hix… em… em không ngờ được… bọn họ… muốn hại em!

- Haiz… anh đã nói rồi mà!
- Huhu… may mà anh đến kịp! em sợ lắm…
- Chuyện là như thế nào?
- Hồi giờ họ không có như vậy… tự nhiên hôm nay mang đá với thuốc tới em cũng sợ lắm… nhưng nghĩ hồi giờ họ rất tốt với em nên chắc không sao…
- Thế nên em mất cảnh giác chứ gì?
- … – Thúy bậm môi và khẽ gật đầu.
- Haiz… thằng đểu bao giờ nó cũng tung đòn của nó ở lần cuối cùng hết… Cho dù có một người tốt với em 100 lần thì vẫn không có gì đảm bảo nó tiếp tục tốt với em ở lần tiếp theo…
- Huhu… tại vừa nãy anh đến… anh Thiên với em cãi nhau xong cái ổng bắt em lên đây luôn… hắn… hắn định…
- v..vậy em có sao không?
- em không sao… may mà anh đến kịp, ông Thiên ổng tạm nhốt em trong này rồi xuống đó… anh… anh có sao không? – Thúy bình tĩnh lại và nhìn kĩ tôi hơn – Trời ơi! sao nhiều máu vậy?
- Hix.. đừng đụng vào lưng anh! vẫn còn mảnh chai, coi chừng xước tay…
- M… mảnh chai? Huhu… trời ơi!… – Thúy tái mét hết mặt mày.
- Bình tĩnh đi… anh không sao!… chỉ cào ngoài da thôi…
- Để em gọi cấp cứu… mà điện thoại em bị ông Thiên ổng đập bể mất rồi…
- Haizz… đã nói không sao mà… anh vẫn tỉnh… được chưa? Giờ anh đưa em ra khỏi đây đã rồi sẽ tự đi đến bệnh viện… ok?

- Hix… – Thúy mếu máo gật đầu.
Tôi dắt Thúy đi xuống dưới nhà thì thấy một cảnh tượng vô cùng nhức mắt. Thằng bựa Duy nó làm thiệt cái vụ vừa nãy nó nói. Mấy thằng bị bất tỉnh bị nó lột hết đồ và trói lại trong tư thế… 69 huyền thoại. Mấy thằng đực cứ mỗi cặp 2 thằng quay ngược lại với nhau, “cái ấy” của thằng này bị nhét gọn hết vô trong mồm thằng kia rồi dính chặt lại bằng băng keo. Bọn chúng bị dán chặt đến mức không thể tưởng tượng nổi làm sao để gỡ ra được mấy lớp băng keo đó, cũng không thể tượng tượng ra được lúc tỉnh lại thì bọn chúng sẽ phản ứng thế nào. Bọn con gái thì bị thằng Duy gom hết vào chung một phòng và nhốt luôn ở bên trong. Tôi thờ dài ngán ngẩm, đưa tay bịt mắt Thúy lại rồi kéo luôn ra ngoài đường, để thằng Duy ở lại bên trong trói mấy thằng đó lại với nhau.
Đứng ngoài một lúc thì thằng Duy chạy ra, tôi lên tiếng:
- Mày lố quá rồi nhe ku!
- Haha… đã nói là phải làm chớ!
- Hix…
- Xe mày đâu?
- Tao quăng ở kia kìa! – Tôi chỉ về phía chiếc 67 nằm gần hàng rào.
- Ờ… lấy xe của tao chở Thúy chạy tới cao ốc Hurricane ở đường XXX… sẽ có người đón mày…
- Còn mày?
- Tao gọi cho hội rồi! trường hợp này không gọi cảnh sát được… giải quyết xong đống này tao lấy xe mày về… cứ về trước đi… yên tâm! Đi chiếc Vmax đó vào tòa nhà là mày thành khách vip nhất thôi… haha…
- Hơ… – Tôi ngơ ngác làm theo lời nó.
Tôi và Thúy ngồi lên Vmax và phóng thật nhanh tới địa chỉ mà thằng Duy vừa nói. Vết thương của tôi ở sau lưng tuy không sâu nhưng bị sước rất nhiều nên máu me be bét trông rất kinh khủng. Điều đó làm cho Thúy ở phía sau la ó om sòm, khóc ré lên suốt đường đi khiến ai cũng phải chú ý, cũng may mà giờ đường phố vắng người hơn ban ngày nhiều nên đỡ dị.