Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 139




- Hơ! Mọi người tập trung ở đây cả rồi ạ? – Tôi tròn mắt.
- Ryu àh? lâu quá không gặp! – Sư phụ Hayabusa lên tiếng chào tôi.
- SƯ PHỤ! – Tôi mừng rỡ.
- Vào đi con trai! – Ông chủ tịch lên tiếng.
- Dạ!… mọi người đến lâu chưa?
- Cũng mới thôi!
Tôi bước vào và ngồi đằng sau 3 người họ, cảm giác lần đầu tiên được gặp đầy đủ bộ ba huyền thoại thật khó tả, vừa nể, vừa sợ. Tôi cảm nhận được sức mạnh phi thường của họ khi được tập hợp đầy đủ lại với nhau.
Ông chủ tịch mời mọi người trong phòng uống trà rồi mỉm cười nhìn một lúc rồi lên tiếng:
- Cũng lâu lắm rồi nhỉ?…
- … – Cả 3 người cùng gật đầu.
- Hắc long – Bravo, Bạch long – Otoya và cuối cùng là Huyết long – Hayabusa… Toàn là những gương mặt phá hoại tôi ngày nào… hahaha…
- Ngài chủ tịch vẫn còn nhớ là mừng rồi – Cha tôi cười.
- Những biệt danh đó đều là do giới xã hội đen quá kinh hãi mà đặt cho… làm sao mà không nhớ được…
- …
- Haiz… thôi vào vấn đề chính luôn nhé! Khoảng thời gian 2 năm trở lại đây trên thế giới bỗng bùng nổ lên một tổ chức khủng bố rất dã man… Hoạt động cùng một lúc ở khắp nơi trên thế giới… Thực sự rất khó tin là chỉ mới lộ diện mà nó đã làm nên cơn sốt lớn đến như thế…
- …
- Theo nguồn tin báo về thì tất cả những nơi trên thế giới đều nhắc đến tổ chức lạ này bằng một cái tên… đó là EOS…

- …
- Vì cũng nằm trong thế giới ngầm nên các tổ chức khác đều không muốn đụng tới chúng làm gì, đó là vấn đề của chính phủ ở các nước… thế nhưng chúng lại còn táo bạo gây hấn với những tổ chức khác một cách ngạo mạn… điển hình như những vụ cướp cổ vật ngay tại nhà riêng của các ông trùm, tranh giành địa bàn, và giết hại rất nhiều người…
- Bọn chúng có thế lực lớn đến vậy àh?
- Ừ! Không chỉ lớn mà từng cá nhân trong EOS còn là một người lính hoàn hảo, họ mạnh ngoài sức tưởng tượng của mọi người ở đây, chưa kể đến hỏa lực của chúng có thể sánh ngang với quân đội hạng nhất nhì quốc tế…
- … – cả căn phòng im bặt, toát hết mồ hôi.
Khỏi phải bàn cãi về sự ghê gớm của tổ chức đen này. Chính tôi đây đã chứng kiến sự kinh khủng của nó một cách đau đớn nhất. Có thể cho đánh bom chặn cả trục đường chính, phá trụ điện cắt liên lạc toàn khu vực và nhởn nhơ làm những việc cướp, đốt, giết táo bạo thì không thể không đáng run sợ được.
- Và ngay tuần trước, một trụ sở của tôi đã bị khủng bố ngay giữa ban ngày. Mọi thông tin, dữ liệu lưu trữ của xưởng lắp ráp xe bị xóa sạch không còn một mống… Và thủ phạm lại chính là bọn EOS.
- NANI? – Chúng làm vậy để làm gì? – Cha tôi sửng sốt
- Theo phỏng đoán thì có lẽ chúng được bên đối thủ cạnh tranh thuê…
- Khốn thật!
- Đó cũng là lý do tôi muốn nhờ vả đến 3 người vào lúc này! Làm ơn, làm ơn hãy giúp tôi! – Ông chủ tịch cúi gập người.
- Vậy tại sao? Tại sao lại là chúng tôi? – Sư phụ Hayabusa lạnh lùng – Trong quá khứ chúng tôi cũng từng đối đầu với ông mà?
- … – Ngài chủ tịch khẽ yên lặng một lúc – Vì kẻ thù của kẻ thù… là bạn!
Ông chủ tịch hiểu rất rõ mối hận thù của cha tôi đối với bọn chúng. Ngay cả Thím Cơ Bắp cũng đã từng bị chúng truy sát tận quán. Chỉ có duy nhất mình sư phụ Hayabusa vốn rất bí ẩn nên tôi vẫn chưa biết có chuyện gì hay không, nhưng 2 người bạn của thầy gặp chuyện chắc chắn thầy sẽ không làm ngơ.
Tạm biệt ông chủ tịch, tất cả mọi người bước ra ngoài lúc này sư phụ Hayabusa mới khoanh tay lại và lên tiếng với tôi:
- Chào Ryu! To con hơn ngay xưa rồi nhỉ?
- Hehe! Lâu quá không gặp sư phụ!

- Vẫn tập luyện tốt chứ?
- Àh thì… tại làm biếng tập mấy cái đồ nghề khác nên con chỉ tập mỗi kiếm thôi… hêhê…
- … – Sư phụ nhìn tôi với ánh mắt không cảm xúc.
- E hèm! – tôi gãi đầu.
- Ryu này!
- D…dạ?
- Bất cứ lúc nào muốn luyện tập, hãy tìm thầy!
- D…dạ! – Tôi mừng rỡ cúi đầu.
Sau đó bộ 3 người bọn họ cùng đi đến phòng trà để bàn việc, tôi thì lẻn đi lung tung khắp nơi để tham quan, tiện thể tìm đường ra ngoài phố dạo một vòng buổi đêm xem có gì thú vị, đâu phải lúc nào cũng được đến Osaka đâu.
Đang mò đường trong căn nhà lớn thì tôi bỗng lạc đến một căn phòng lớn với thiết kế khác biệt hẳn với tất cả những căn phòng khác, trông giống phòng con gái vì nó quá sức gọn gàng và sạch sẽ, còn có 1 phong cách trang trí không phải là gái thì cũng… là gay.
Lúc đầu mới mở của ra coi thử thì tôi chỉ định nhìn lướt qua thôi nhưng bỗng nhiên tôi trông thấy bức ảnh chân dung lớn treo trên tường. Giật mình thốt lên: “Ý! Sao nhìn quen quá z?” Tôi nhìn kĩ lại thì hóa ra… đó là người tôi không hề quen.
Trên bức hình là một cô gái sở hữu một gương mặt xinh đẹp đến mê hồn, phong cách ảnh và cách ăn mặc thì giống với những năm thập niên 90, đoán chắc đây là ảnh ngày xưa. Tôi cứ nhìn đi nhìn lại bức hình đó phần vì thấy vừa lạ lại vừa quen, không biết mình đã gặp ở đâu rồi, một phần nữa cũng là vì cái tật mê gái chứ chả có lý do gì nữa hết. Ngắm ngía mãi tôi lại để ý thấy đôi mắt ấy có điểm gì rất đặc biệt, đôi mắt rất quen…
Định tiến vào trong quan sát cho kĩ thì bỗng phía sau tôi có một tiếng nói trầm của đàn ông phát lên khiến tôi giật bắn người:
- AI?
- Dạ…dạ… cháu chỉ đi ngang qua thôi mà! – Tôi hốt hoảng.
Quay đầu lại gãi đầu xem thử ai thì hóa ra đó là ngài chủ tịch Marcus, ổng đang đứng nhìn tôi với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên. Ngài chủ tịch lên tiếng:

- Àh! Là Ryu con trai Otoya phải không?
- Ơ! Dạ dạ! là cháu đây! Hêhê…
- Cháu lang thang ở đây có việc gì thế?
- Àh! cháu chỉ tìm đường ra ngoài phố dạo một tí á mà! Tự nhiên tới phòng này thấy ảnh cô kia quen quen nên vào xem thử…
- Quen? đó là con gái tôi đấy!
- Ủa vậy ạ? Ui cháu xin lỗi – Tôi cúi người.
- Haha! Cháu vào trong uống miếng trà rồi xem cho kĩ! Ông cũng đến đây thăm phòng nó một tí đây…
- D..dạ!
Ông chủ tịch nhờ cô giúp việc đi lấy trà và cùng tôi bước vào trong phòng, ở đây tôi có dịp được nhìn rõ bức hình của cô gái ấy hơn. Phải công nhận là xinh, rất xinh, hơn nữa lại thấy đúng là có những nét quen thuộc rất đặc biệt. “Quái lạ! sao nhìn quen dữ ta! ngoài Thím Cớ Bắp ra mình có quen ai là tây đâu!… Mà cặp mắt! sao nhìn giống…”. Bỗng ông chủ tịch lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi…
- Nó là con gái ông, bỏ nhà đi cũng phải được gần 2 chục năm rồi!…
- Ớ! Bỏ nhà đi rồi ạ? vậy sao phòng này…
- Ông vẫn cho người tới dọn dẹp mỗi ngày, còn cho tìm kiếm loại nước hoa nó hay dùng ngày đó để xịt phòng nữa… – Ông ta hít thở thật sâu với cặp mắt buồn bã.
- … Vậy? vậy giờ ông có tin tức gì của cổ không?
- Ông đã cho người đi tìm rồi nhưng giờ ông lại ước gì hồi đó ông đừng làm vậy?
- Tại sao vậy ạ? – Tôi ngơ ngác.
- Nó mất rồi!
- … – Tôi sững người một lúc – Ch… cháu xin lỗi.
- Không sao đâu!… – Ông chủ tịch đỏ hoe đôi mắt – Hồi đó ông đã hết lời khuyên răn nhưng nó vẫn quyết ra đi… bỏ đến Việt Nam theo cha của cháu đấy!…
- Ậy! có chuyện đó nữa á? sao cháu không nghe cha kể lại vậy?

- Vì Otoya cũng đâu có muốn vậy… con của bác bỏ đi, Ông ở lại vì tức giận nên không gọi nó về, chắc nó cũng sợ ông nên cũng chẳng dám về nữa… lúc nghe tin nó mất rồi ông mới thực sự hối hận…
- … Trong thời gian ở cổ làm gì vậy ạ?
- Àh! ông nghe nói nó lập gia đình ở bên đó, còn có một đứa con gái nữa… chắc cũng xấp xỉ tuổi cháu đấy…
- Vậy là ông cũng quan tâm cổ quá mà!
- Ừ! Nhưng muộn quá rồi! – Ổng thở dài.
- Trời! sao lại muộn ạ? Vẫn còn có thể thay đổi mà!
- Hả? cháu nói sao?
- Chẳng phải ông nói cổ còn có gia đình bên đó sao? Sao ông không đón họ về đây? dù gì con gái cổ cũng là cháu ruột của ông mà…
- Ô… ông cũng đã nghĩ tới trường hợp này rồi… nhưng mà…
- Trời ơi ông ơi! Có gì mà sợ? Người nước cháu có câu thế này: “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” dù gì đó cũng là máu mủ của ông mà!
- … – Ông chủ tịch yên lặng trầm ngâm.
- Đừng sợ gì hết ông ơi!
- Ừ… được rồi! vấn đề đó để ông suy nghĩ sau! dù sao cũng cám ơn cháu…
- Hehe… có gì đâu ông! – Tôi gãi đầu – Mà cho cháu hỏi cái!
- Gì vậy?
- Lối nào… là ra ngoài phố được ạ?
- Haha… để ông nhờ người dẫn cháu xuống… mà đi đêm tối nhớ cẩn thận…
- Dạ…!
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã 2 – Chương 27