Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 127




Suốt cả một ngày luyện tập cật lực, hết nhảy xuống hồ luyện lại leo lên bờ thở hồng hộc như trâu, cuối cùng tôi cũng… Bị nhiễm nước. Da thịt khắp người vì bị ngâm trong nước quá nóng và thời gian quá lâu nên đỏ bừng bừng lên. Nhiệt độ nóng lạnh thay đổi liên tục, lúc ngâm mình thì nóng rát, khi nhảy lên bờ lại lạnh cóng khiến cho khắp da đau rát vô cùng. Đến chiều tối khi tôi ngất xỉu ngay trên bờ hồ vì thiếu oxy thì buổi tập kinh hoàng mới kết thúc. Đợt huấn luyện địa ngục này tuy khổ sở và rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn quyết tâm theo đuổi đến cùng không một lời than vãn. Bởi vì tôi biết, muốn chiến thắng được quỷ dữ thì phải luyện tập trong địa ngục, muốn đối mặt với thử thách khó khăn thì phải luyện tập khó khăn hơn nó gấp 10 lần. Ngày đêm chịu đựng và rèn luyện trong khổ đau chắc chắn một ngày bạn sẽ trở thành mãnh thú, trở thành kẻ đi săn mạnh mẽ…
Khi tỉnh lại, tôi lết vào căn nhà nhỏ và ngủ lại một mình qua đêm vì quá mệt mỏi. Đến sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại tôi đã không còn tí sức lực nào vì hôm qua đã luyện tập quá sức, thêm nữa tối qua chưa có gì bỏ bụng mà tập luyện mệt đi ngủ luôn. Tay chân tôi như bị tê liệt không thể nhúc nhích được nữa, da thì bỏng rát rất khó chịu. Tôi cứ mê man trong hoảng loạn một lúc thật lâu cảm thấy có một bàn tay ấm áp đang áp vào má mình. Tôi lờ mờ nhìn thấy bóng dáng có người đang ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi thật lâu. Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn, tôi khẽ nở một nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ tiếp theo. Một lúc sau tôi lại sực tỉnh, lần này đầu óc tôi đã hoàn toàn tỉnh táo và có thể biết được người đó là ai. Không ai khác, đó chính là Nhi. Em đang nằm ngay bên cạnh tôi co rúm lại ngủ vì lạnh. Cặp mắt em hơi thâm quầng và còn hơi sưng bọng mắt lên nữa. Đoán chắc tôi hôm qua em đã phải thức khuya lo lắng cho tôi nhiều lắm, lại thân gái một mình trong đêm lạnh lẽo thì làm sao chịu nổi. Tôi nhìn em thở dài một cái rồi cố gắng gượng đưa tay ôm lấy em. Khi tôi vừa kéo em sát vào lòng thì Nhi bỗng giật mình tỉnh dậy và định đẩy ra, nhưng khi thấy người ôm em là tôi thì em khẽ thở phào và lại dụi đầu vào ngực tôi nhắm mắt mỉm cười. Tôi cũng phì cười rồi lên tiếng:
- Nhi lên đây từ khi nào vậy?
- Em mới lên hồi sáng… Anh nói đêm sẽ về mà lại không thấy đâu cả… em thấy lo nên chạy đi hỏi bác Bravo…
- Anh xin lỗi… Để Nhi phải lo rồi… mà Nhi leo lên đây thật á hả?
- Ukm… có đường xe máy lên mà…
- Sặc… có nữa hả?
- Bác chở em lên đó…
- Sặc… vậy mà bả bắt anh phải leo dốc mệt gần chết – Tôi nghiến răng
- Hihi… Bờm…
- Hehe…
- Àh… em có mang bánh bao lên cho anh á! dậy ăn đi…
- Thật á? – Tôi sáng bừng cặp mắt lên bật người dậy luôn…
- Em để trên bàn á…
- Muah hahahahaha…

Tôi nhảy khỏi giường rồi phi luôn tới bàn ăn rồi bốc bánh cho liên tục vào mồm mà không kịp nhai. Nhi thấy vậy thì hốt hoảng:
- ÊU! Chưa đánh răng xúc miệng gì hết… Mà! ăn từ từ thôi… Nghẹn chết giờ…
- …ông ao âu!… ại anh ang ói! – Tôi vừa nhét bánh đầy mồm vừa trả lời.
Và quả đúng như Nhi nói thật, vừa bỏ miệng chưa kịp nuốt đã nhét thêm cái thứ 2 vào, cuống họng buổi sáng chưa được giãn nên ngay lập tức mắc nghẹn lại đỏ hết cả mặt mũi. Hốt hoảng liếc ngang liếc dọc một lúc, khó thở quá tôi phi luôn ra ngoài cắm đầu xuống hồ khoáng tu nước ừng ực.
- HÚ! Suýt chết!…
- Thấy chưa? Em đã nói rồi mà không nghe!
- Hê hê… tại anh đói quá!
- Hix… mà em có mang trà lên không uống lại ra uống nước này…
- Sặc… có á!
- Có mà…
- Hix… không nói sớm…
Tôi lại đứng dậy vào nhà ăn hết rổ bánh rồi mới đi xúc miệng. Người Việt Nam coi cách vệ sinh buổi sáng sau khi ăn là mất vệ sinh, nhưng đối với người nước ngoài thì ngược lại, thế nên việc tôi ăn uống xong vệ sinh như vậy cũng chả ảnh hưởng đâu nhé! Haha…
Ngồi phục xuống bên cạnh Nhi, tôi vươn vai sảng khoái:
- Ây dà! Tỉnh hết cả người… cám ơn Nhi nhé!

- Hì… Àh mà em lên đây cũng có tin vui muốn nói với anh!
- Tin gì?
- Có điện lại rồi! điện thoại cũng gọi được luôn rồi… hihi…
- THẬT Á! – Tôi gào lên…
- Coi ổng mừng chưa kìa! – Nhi cười.
- ..thi…thím đâu rồi?
- Bác xuống dưới nhà bé Ý rồi…
- Sặc…
- Hihi… để từ từ cũng được mà! đằng nào bác Bravo cũng tìm cách gọi điện cho cha anh trước rồi không cần anh nhắc đâu…
- Ừ nhỉ… ủa mà anh còn chưa nói gì hết mà? Hiểu anh ghê… – Tôi nhìn Nhi.
- HÌ… em đoán thôi!
Ngồi suy tư một hồi, tôi sực nhớ ra một chuyện quan trọng liền quay qua hỏi Nhi:
- Vậy em có cầm theo điện thoại không?
- Em có! Mới sạc đầy tối qua nè! Hihi…

- Thật á! cho anh mượn đi! Cho anh mượn… – Tôi lồng lên.
- Ơ từ từ.. nhưng mà ở trên này…
- Nhưng gì mà nhưng? Cho anh mượn nhanh lên… – Tôi giục…
- Được rồi! được rồi! Bình tĩnh chứ!
Nhi Lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình đưa cho tôi. Tôi mở bàn phím lên định bấm số nhưng sực nhớ ra là mình làm gì có nhớ số của ai bao giờ, biết bao nhiêu số lưu hết trong danh bạ mà bị bể điện thoại mất rồi. Thấy mặt tôi ngơ ngác, Nhi hỏi:
- Anh định gọi cho ai hay sao mà loạn hết lên vậy?
- Anh quên mất số rồi… Nhi có lưu số Thúy trong này chứ?
- … – Nhi giật mình, mặt mày biến sắc tái nhợt đi, môi hơi run.
- Có chứ? có phải không? – Tôi hỏi dồn dập…
- Àh ừh… c…có… Em lưu là “Thúy ca sĩ” – Nhi trả lời run run, ánh mắt em nhìn sang hướng khác, mày nhíu lại đầy vẻ lo lắng.
- Đợi anh nhé… – Tôi tìm tên Thúy trong danh bạ rồi bấm gọi sau đó đứng dậy bước ra ngoài nghe.
- … – Nhi liếc nhìn theo tôi, ánh mắt em đầy vẻ thất vọng.
Vừa đưa điện thoại lên tai thì bỗng tổng đài báo thuê bao không liên lạc được. Tôi nhíu mày quay lại hỏi Nhi:
- Ủa sao em nói gọi điện lại được rồi mà…
- … – Nhi nhíu mày, cắn môi lo lắng.
- Nhi… có nghe không vậy?
- Àh… dả? àh ừh… sao anh?

- Sao anh gọi không được?
- Hồi nãy em định nói với anh rồi!… trên này sao có sóng?
- Ủa… z àh… haha…
- Thôi em về trước nhé!
- Ấy! đợi anh về với em luôn… đằng nào anh cũng phải xuống dưới gọi điện…
- …
Tôi vẫn cứ vô tâm như vậy mà không hề để ý rằng, những giọt nước mắt của Em đã nặng trĩu sau bờ mi. Nhi cố gắng né đi ánh nhìn của tôi để che đi cặp mắt đang rướm lệ của mình. Em cắn chặt môi của mình, tay thì bấu chặt lấy ngực đang đập loạn xạ vì lo sợ và đau khổ. Em vẫn vậy, vẫn âm thầm chịu đựng khổ đau một mình, vẫn cố gắng hi sinh tất cả vì tôi một cách cao cả, thậm chí đến nỗi người ngoài nhìn vào có thể khẳng định rằng em đang mù quáng. Em mặc kệ hết những khổ đau ấy chỉ để bảo vệ cảm xúc của tôi, của một thằng vô tâm chưa bao giờ biết để ý tới cảm xúc của em.
Tôi vẫn không hề nhận ra sự bất thường của Nhi mà vẫn vô tư cầm điện thoại của em gọi đi gọi lại cho Thúy nhưng toàn không được… Tôi đi trước theo con đường mà Nhi đã lên để về nhà, Nhi nhì cữ lẽo đẽo đi sau tôi như người mất hồn. Khi về đến nhà, tôi vẫn liên tục bấm điện thoại hết lượt này đến lượt khác chỉ để gọi điện cho Thúy. Còn Nhi vừa về đến nhà đã lủi thủi đi vào phòng đóng cửa lại im lìm trong đó. Tôi ngồi ngoài chăm chú bấm điện thoại mãi vẫn không tài nào gọi được cho Thúy. “Thôi để lúc khác gọi vậy!” – Tôi nhủ thầm rồi đặt điện thoại xuống bàn. Lúc này tôi mới nhận ra Nhi đã không còn trong phòng. Tôi tò mò liếc ngang liếc dọc tìm em và nhận ra rằng em đang ở trong nhà vệ sinh.
Tôi nằm xuống nệm chờ đợi em bước ra để buôn chuyện thì trong khoảng lặng ấy, tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ. Nhận thấy tiếng khóc phát ra từ nhà vệ sinh, tôi hoảng hồn lo lắng và đứng dậy đi tới. Càng tới gần, tôi càng nghe rõ tiếng khóc hơn. Tiếng khóc không hề lớn, chỉ có tiếng nấc, tiếng sụt sịt rất khẽ như đang bị kiềm chế lại.
Nhi đang khóc, em đang ngồi phục xuống một góc nhà tắm mà khóc nhưng vẫn không dám khóc lớn. Tôi như chết lặng đi trước những gì tai mình đang nghe thấy. Tôi muốn gõ cửa để hỏi em có chuyện gì nhưng đã không làm được. Tôi cứ đứng lặng tinh như vậy suy nghĩ miên man cho đến khi Nhi đã nín và rửa mặt rồi bước ra ngoài. Trông thấy tôi đang đứng chết lặng trước cửa nhìn em, Nhi khẽ tròn mắt giật mình rồi cúi gằm mặt xuống cười gượng:
- R…Ryu cần dùng nhà vệ sinh àh? x….xin lỗi! Nhi dùng hơi lâu…
- … – tôi shock tột độ nhìn em.
- Anh vào đi…
- …
- …
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã 2 – Chương 15