Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 125




Thím hẹn đợi tôi ở một con đường nhỏ cách đó khoảng 20km rồi tạm biệt và ra về trước. Lúc này Nhi mới từ dưới bếp đi lên nhìn quanh quẩn rồi ngơ ngác hỏi tôi:
- Ơ! Bác bravo đâu rồi anh?
- “Bả” về rồi!
- Xì… anh kì quá! – Nhi phì cười – Mà 2 người bàn chuyện gì vậy?
- Thím sẽ tạo cho anh một khóa huấn luyện cấp tốc…
- Vậy àh? có cần em giúp gì không?
- Ổn rồi mà… Chắc Thím cũng chuẩn bị hết cả rồi
- Ukm… vậy chừng nào anh đi…
- Xíu nữa anh đi liền, tối lại về á mà…
- Vậy anh đi cẩn thận nhé…
- OK!… để coi thử bả huấn luyện anh kiểu gì đây… Dù sao về khoản thể lực và sức mạnh thì Thím đúng là trâu bò thiệt… cần phải học hỏi…
- Ukm… Cơ bắp như vậy mà…
- Haha… À mà Nhi đi như vậy ở nhà không hỏi thăm gì àh? cũng được nửa tháng rồi chứ ít gì đâu…
- Vẫn chưa gọi điện được anh…
- Chắc cột tín hiệu bị chặt hết rồi… haiz…

- Anh đừng lo… Bố em không nói gì đâu… – Nhi cười.
- Dóc tổ… Mà thôi anh đi nhé! Không lại để Thím chờ lâu…
- Dạ… tối anh lại về phải không?
- Ừ… tối về! Nếu chán thì để anh gọi Tiểu Ý xuống 2 chị em nói chuyện cho vui…
- Dạ thôi! để em lên nhà Ý… Lên đó học hỏi cách nấu ăn của cô Hoa luôn… nấu giỏi kinh khủng luôn…
- Àh ừh… vậy cũng được hehe… thôi anh đi nhé!
- Okie!
Tôi tạm biệt Nhi rồi na theo thanh Ryuken bọc vào trong túi vải giắt sau lưng, đeo mộc thủ chắc chắn vào tay rồi chạy tới điểm hẹn. Nhưng ai ngờ đâu bà Thím kia được cái cơ thể đàn ông mà tính tình chả đàn ông tí nào. Tôi phải đứng đợi dài cổ ở điểm hẹn giữa trời trưa nắng nóng thì Thím mới chịu xuất hiện. Tôi gào lên:
- Trời ơi má ới! sao giờ mới tới…
- Kệ tui… ai bỉu cậu tới sớm quá chi… tại mình không hợp cung đó…
- Lại còn cung với tên cái gì nữa, liên quan gì ở đây?… Bây giờ đi đâu tiếp đây…
- Thì leo lên đây – Thím chỉ tay lên một con dốc đứng dài dằng dặc
- Sặc… Đây đâu phải đường đi đâu…
- Vậy mới gọi là luyện tập chứ!
- Sặc… Leo lên tới đâu?

- Đỉnh!
- … – Tôi Nhìn thím với vẻ mặt yaoming.
Tuy con dốc này không thẳng đứng như vách núi nhưng cũng đủ dốc để tôi phải bò lê từng bước để leo lên phía bên trên. Chả biết trên đó có gì nhưng tôi nghĩ riêng cái khoản leo lên leo xuống ở chỗ này thôi cũng đủ chết chứ đừng nói. Vật lộn suốt hơn nửa tiếng đồng hồ bám từng nắm cỏ mà leo lên, tôi cuối cùng cũng đến nơi à thè lưỡi ra thở hồng hộc. Phía trên này không khí còn lạnh hơn ở dưới kia gấp mấy lần, lại thêm gió trên cao thổi vùn vụt như muốn bay hết sạch tóc. Tôi mệt mỏi nằm thở khó khăn, càng ngày càng khó thở, đầu óc quay cuồng, mắt thì hoa nhòe đi cứ y như đang đứng giữa sự sống và cái chết vậy. Không khí khô lạnh kinh hoàng làm mỗi nhịp thở của tôi khó khăn kinh khủng, cứ đau rát khắp mũi xuống tới cổ họng nên không thể nào hít thở lấy sức được bình thường theo ý mình. Chưa có lần nào tôi kiệt sức mà lại cảm thấy khó chịu đến mức này, bầu trời xung quanh từ từ tối sầm lại tước mắt, tôi đang dần dần ngất xỉu đi. Bỗng Thím giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt tôi làm cái “Bép”. Giật mình tỉnh lại ôm mặt nhìn Thím ngơ ngác…
- Muốn chết hay sao mà nằm ngủ luôn vậy? – Thím lên tiếng.
- Hix… đây là chỗ nào vậy? cháu còn sống àh?
- Haha… Chỗ này là điểm cao nhất ở đây… Không khí cũng thuộc vào loại loãng nhất.
- ặc…
- Với lượng oxy rất ít trong không khí như vậy thì việc luyện tập điều hòa nhịp thở ở đây sẽ rất tuyệt vời… Thêm không khí lạnh khô ở đây nữa sẽ làm cho hệ thống hô hấp của cậu đau rát vô cùng, lượng không khí hít thở vào giảm mạnh lại càng khiến cho oxy trở nên thiếu thốn hơn nữa…
- Sặc…! vậy … vậy chết người mất… – Tôi thở không ra hơi.
- Đứng dậy ngay đi! Đừng nằm nữa… mất mạng như chơi bây giờ…
- D…dạ… Tôi đứng dậy lẩy bẩy.
- Theo tôi… – Thím ngoắc tôi đi theo.
- …
Lần mò một lúc lâu theo Thím thì tôi cũng đặt chân đến một nơi rất đặc biệt. Đó là một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn nhưng lại đủ sức đứng vững vàng giữa cơn gió dữ dằn quanh năm ở đây. Để vào trong ngôi nhà thì phải bước qua một cây cầu bắc ngang một cái hồ hơi nước bốc lên nghi ngút. Tôi lên tiếng:

- Đây là hồ khoáng nóng phải không vậy?
- Đúng rồi đấy!
- Haha… hay quá! Sí nữa phải tắm cho thật đã để lại sức…
- Cứ từ từ bình tĩnh… chỉ sợ đến lúc đó muốn leo lên cũng không được… hahaha…
- Hả? là sao?
- Cứ vào trong nhà trước đi đã…
- …
Tôi tò mò theo thím vào trong nhà. Không khí trong nhà tuy vẫn lạnh nhưng so với bên ngoài kia gió rít thì vẫn còn ấm cúng chán. Không gian trong nhà cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một ngôi nhà hoang trống trơn, chỉ có một cái rương lớn trong góc. Tôi ngơ ngác:
- Kì lạ thật! Cháu ở đây mười mấy năm mà không biết trong huyện có chỗ hay thế này!
- Chỗ này là do tôi, cha của cậu và Hayabusa cùng dựng lên chuyên dùng cho việc luyện tập. Mở cái rương trong góc kia ra đi…
- …
Tôi nghe theo bước tới góc nhà và mở chiếc rương ra, bên trong là một đống tạ sắt, xích sắt đen ngòm. Thím bước lại lục lọi và lựa ra một sợi xích sắt to dài và 4 cái vòng sắt thuộc hàng khủng. Thím quay qua tôi rồi lên tiếng:
- Lại đây! Giơ 2 tay lên…
- Sặc! Đừng nói là bác định cho cháu đeo mấy thứ đó nhé!
- Cằn nhằn gì! Nhanh lên!
Tôi đành im lặng để thím quấn xích chặt vòng quanh bụng rồi chéo qua 2 vai. Đeo thêm 4 tạ sắt vào 2 tay 2 chân nữa, ước tính trọng lượng của đống này phải lên đến gần 50kg. Thím lại lên tiếng hỏi:
- Thấy thế nào?

- Haha… bình thường! hồi ở nhà với cha, cháu toàn đeo cỡ này quen rồi…
- Haha… Tốt! – Đống này chỉ là tạm thời để làm quen sơ sơ thôi… Luyện tập chính thức sẽ có nguyên bộ giáp đàng hoàng… nhưng phải đợi một thời gian để tôi chỉnh lại kích cỡ…
- Rồi giờ làm gì tiếp đây?
- Theo tôi ra ngoài…
Tôi lại lần mò theo thím ra ngoài trời, bước đến bờ hồ nước nóng, thím lên tiếng:
- Nước dưới này nằm vào khoảng 40-45 độ…
- Uầy! hơi nóng nhưng không sao! Tắm vẫn tốt… sí nữa luyện xong cho cháu ngâm mình xíu nhé… hehe…
- …
Thím quay quay nhìn tôi gật gật rồi đạp mạnh một cái tôi cắm đầu lao thẳng xuống ao cái ùm… Tôi hét lớn lên “Nóng!” khi vừa mới rơi xuống. Chưa kịp nói thêm được gì thì tôi đã chìm nghỉm xuống sâu. Nước hồ sâu hơn tôi tưởng, khi chân đã chạm đáy rồi thì nước cũng phải lút sải với tới gần 2 mét. Tôi nhảy lên định bơi lên trên nhưng không được vì đống tạ sắt kia đang kéo tôi xuống lại. Hoảng hồn vì bị mắc kẹt dưới này trong tình huống nguy cấp, tôi nhanh chóng mất đi bình tĩnh và mất hơi ngay những giây đầu tiên. Điên cuồng tìm cách bơi lên trên nhưng không tài nào làm được. Ở dưới này tôi mất sức còn nhanh hơn trên bờ gấp mấy chục lần. Đang loay hoay không biết phải làm gì thì bỗng tôi trông thấy lờ mờ một cái thang sát thành bờ. Như trông thấy vàng, tôi gồng sức bò dưới nước để đến được đó để nắm lấy thang mà trèo lên trên. Cuối cùng tôi cũng ngoi lên mặt nước được trước khi tôi hết hơi và nằm luôn dưới đáy hồ.
Nằm nửa người trên bờ, nửa người dưới nước thở hồng hộc một hồi thì Thím cũng đi tới và ngồi xuống bên cạnh cười:
- Thấy thế nào? sảng khoái chưa?
- Hà…hà… B..bác muốn giết người àh?
- Nói được là lấy lại sức được rồi nhỉ!…
- ???
Chưa kịp để tôi phản ứng, Thím túm lấy xích xốc tôi lên cao rồi quăng mạnh xuống lại hồ không thương tiếc. Lần này còn xa hơn lúc nãy nữa. Mở mắt ra dưới đáy hồ tìm kiếm cái thang lúc nãy nhưng sức nóng kinh dị ở đây làm mắt tôi không thể chịu được lâu. Tôi lại rơi vào tình huống còn chết người hơn cả lúc nãy nữa. Đang hoang mang thì bỗng tôi sực lóe lên sáng kiến. Tôi bắt đầu gỡ từng quả tạ trên tay và chân ra rồi tháo dây xích để nhẹ người. Trong hoảng loạn nên tay chân tôi luống cuống mãi mới gỡ hết ra được, tay chân trầy xước bị cứa vào tạ tiếp xúc với nước nóng làm đau rát không thể nào tả nổi, miệng với mxui thì nãy giờ nốc không biết bao nhiêu là nước vào gần như chết đuối. Ráng hết sức bơi ngoi lên trên mặt nước rồi lại bơi vào bờ. Đến lúc này thì tôi đã hoàn toàn kiệt sức và lăn ra xỉu luôn khi vừa mới leo lên được bờ…
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã 2 – Chương 13