Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 120




Tôi vừa chống tay định đứng dậy thì bỗng tay phải nhói lên đau rát kinh khủng. Sau trận giao đấu vừa rồi tôi đã vô tình làm đụng chạm đến vết bỏng của mình để bây giờ nó lại tiếp tục hành hạ tôi. Thấy vẻ mặt nhăn nhó ôm tay của tôi thì thầy Shen liền lên tiếng:
- Đau lại àh?
- Àh… d…dạ… mà không sao đâu thầy… con ổn mà…
- Ukm… Nhưng dù sao cũng phải cẩn thận, để thầy cho con cái này…
- ???
Thầy Shen nói rồi gọi Tiểu Ý lại nói ẻm chạy vào trong lấy đồ cho thầy. Một lát sau Tiểu Ý chạy ra và ôm trên tay là một bọc vải cũ kĩ và đưa cho tôi. Nhận lấy bọc vải, tôi tò mò mở ra xem coi thử là món đồ gì thì thấy bên trong là một chiếc găng tay màu đen có ống dài có thể bọc kín cả khu vực từ cổ tay đến khuỷu tay. Bàn tay được bỏ đi phần ngón tay để cho hở ngón. Xung quanh chiếc găng đặc biệt là những lớp gỗ cứng được xếp lại tỉ mỉ như những chiếc vảy lớn bảo vệ khắp cánh tay và mu bàn tay. Tôi cầm chiếc găng bằng 2 tay rồi ngước lên nhìn thầy Shen đầy vui sướng.
- Thấy thế nào? đây gọi là mộc thủ… hi vọng nó sẽ giúp bảo vệ được cánh tay kia của con… – Thầy giải thích.
- Uầy… Nhìn nó ngầu vãi… Hay để con vào nhà đốt luôn tay còn lại, thầy cho con một cặp luôn nhé!…
- Haha… Thích thì cứ lấy thôi, thầy có nguyên một bộ giáp toàn thân mà… Tiểu Ý vào lấy cho anh đi con…
- Àh… dạ thôi thầy… con đùa á!… haha…
Tôi đeo mộc thủ vào tay phải rồi siết chặt dây sao cho vừa khít với cánh tay của mình. Tự nhiên trên người xuất hiện thêm một chiếc găng tay “hầm hố” làm tôi cảm thấy mình “ngầu” hơn bao giờ hết. Cảm tưởng cứ như Nero có bàn tay quỷ vậy. “Oách vồn!” – Tôi cười thầm.

- Đẹp quá anh Ryu!… – Tiểu Ý thốt lên
- Anh đẹp nhỏ giờ mà em… – Tôi tự đắc.
- Em nói mộc thủ đẹp kìa…!
- Haha – Tôi và tất cả mọi người phá lên cười.
Quả đúng là đeo mộc thủ vào thì vết thương của tôi khi va chạm sẽ đỡ cảm thấy đau hơn, lại có thể vừa trở thành một lá chắn, vừa như vũ khí để có thể vừa phòng thủ, vừa tấn công dễ dàng. “Chắc từ giờ đeo găng như vầy suốt đời luôn quá… hahaha!”.
Sau khi đã bàn bạc kế hoạch cả một buổi chiều, chúng tôi đã phân chia đầy đủ công việc ỗi người và khi nghe Thím Cơ Bắp diễn giải một hồi tôi cũng mơ hồ mường tượng ra địa điểm mà mình sắp sửa đột kích, đồng thời còn chuẩn bị sẵn sàng cả về thể thất lẫn tinh thần. Duy chỉ có Tiểu Ý là nằm cuộn tròn trên ghế mà ngủ khì từ lúc nào. “Đúng là chả khác gì con mèo mà!” – Tôi phì cười.
Ngoài mộc thủ ra thì tôi còn được chuẩn bị một bộ đồ quân dụng, tai nghe liên lạc, ủng vải cao cổ và một thắt lưng dắt đầy dao, móc, dây thừng… Tôi nhét viên thuốc cuối cùng vào túi quần vì nghĩ rằng rất có thể lát nữa mình sẽ cần đến nó. Thím thì mặc bộ đồ bó sát như lúc trước nhưng lần này thì “men lỳ” hơn rồi. Chiếc quần lính đi cùng với một áo khoác jean sát nách, bên trong không mặc thêm gì khoe ra đống cơ bắp cuồn cuộn bên trong trông vô cùng mạnh mẽ và không kém phần nguy hiểm. Thầy Shen thì mặc bộ võ phục đen, trên lưng là hoa văn rồng mờ ảo. Lưng thầy quấn một chiếc đai cũng màu đen nốt. Khi tất cả đã sẵn sàng thì 3 tên đàn ông lại phải khom người rón rén bước ra khỏi phòng để tránh đánh thức Tiểu Ý, giờ con nhỏ mà tỉnh dậy rồi đòi đi theo thì khổ cả lũ.
Chúng tôi đi xe ra đến một ngọn đồi mà ngay phía dưới chính là một khu villa rộng lớn được cho biết là căn cứ tạm thời của kẻ địch. Dừng xe lại và chúng tôi phải chạy bộ từ đây. Nhìn xuống phía dưới là một khu đất rộng lớn sáng rực lên vẻ xa hoa và giàu có. Giữa sân là 2 chiếc xe tải lớn, xung quanh là rất nhiều gã ăn mặc những bộ vest đen, kính râm đậm chất xã hội đen. Như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là nơi thanh Ryuken đang ở.
3 người chúng tôi cứ làm như đã bàn bạc từ trước, chia ra làm 3 hướng để đột nhập vào trung tâm dinh thự rộng lớn ấy. Thầy Shen sẽ là người hạ gục những kẻ làm nhiệm vụ canh gác ở trên cao trước, sau đó Thím Cơ Bắp sẽ chịu trách nhiệm xử những kẻ lởn vởn xung quanh căn nhà và đóng luôn ở cửa chính đề phòng những tên từ bên ngoài chạy vào tương trợ khi chúng cảm thấy có biến. Phần tôi thì có nhiệm vụ thông qua cửa sổ ban công để đột nhập vào phía trong khu nhà, tìm tới nơi gã đại gia đang ở và khống chế lão để đòi lại Ryuken cùng với món nợ máu canh cánh trong lòng.
Bầu trời đêm nay hoàn toàn âm u, không trăng không sao, rất thuận lợi cho chúng tôi để sử dụng chiến thuật du kích nên kế hoạch ban đầu tiến triển khá tốt đẹp. Thầy Shen nhanh chóng bịt miệng từng tên, từng tên một trong im lặng, đó là những kẻ đảm nhiệm công việc canh gác. Ngay sau đó, Thím Cơ Bắp đan 2 tay lại với nhau làm bàn đạp để hất tôi qua bức tường rào cao phải đến 3m. Sức mạnh kinh khủng của Thím giúp tôi nhảy thẳng lên trên bờ tường một cách nhẹ nhàng mà không cần dùng quá nhiều sức dể bật. Sau khi giúp tôi lên được bờ tường, Thím ngay lập tức chào tôi rồi nhanh chóng luồn lách đi về phia cổng để thực hiện nhiệm vụ của mình. Từ đây, tôi phải tự mình hành động thật nhanh trong khi 2 người kia đang mở đường để đến và chặn được những đường có thể cho đám tay chân vào trong nhà. Tôi men theo bò tường và vòng ra đằng sau căn biệt thự, ném móc có cột thừng lên ban công rồi từ đó trèo lên trên.

Nơi tôi đột nhập vào đầu tiên là một căn phòng tối với hơi lờ mờ vài ánh đèn ngủ. Tôi cần phải bắt đầu đi tiếp từ đây để đột nhập vào trong. Vừa cạy khóa để vào trong phòng là đập luôn vào mắt tôi là ở ngay trên giường có một cô gái đang ngủ và lại còn đang khỏa thân nữa mới sốc chứ. Cô nàng đã ngủ say nên cứ hồn nhiên mà nằm ngửa phơi hàng tô hô ra, đạp cả chăn qua một bên, dạng chân dạng tay khoe hết hàng ra trước mắt khiến tôi muốn xịt cả máu mũi. Lắc đầu vài cái cho bình tĩnh lại, tôi đoán đây chắc là con “gà bốn chục kí” của lão phú kia rồi. Đúng là nhà giàu, kiếm được con hàng ngon vãi” – Tôi nhủ thầm. Hé cửa ngó ra ngoài, cho đến khi yên chí là hành lang vắng người tôi mới lẻn ra và tiếp tục rón rén chạy đến phòng khách.
Có vẻ như trong nhà lính lác, tay chân gì rất là ít, hầu như là không có. Có lẽ cũng một phần vì do đây là tầng trên, toàn là phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách nên ít lính. Còn dưới tầng trệt lại có nguyên một sảnh lớn cũng chỉ có gần 10 tên đi qua đi lại. Tôi núp bên ngoài phòng khách và ngó vào trong thì thấy chỉ có 2 người. Một người trung niên, đầu tóc muối tiêu cộng với bộ ria mép trông rất “Sang”. Chắc chắn đây là gã đại gia chủ nhân của căn villa này. Gã còn lại là một tên trọc, thân hình mập mạp đến mức khổng lồ. Cái thây của ổng mập và to đến nỗi chắc phải nặng gấp đôi Thím Cơ Bắp, cao phải đến hơn 2m. Tuy mập mạp to lớn nhưng nhìn lão ta không hề sồ sề như dân sumo mà có vẻ rất săn chắc, cơ bắp. “Thằng cha nhìn hộ pháp quá! Khó ăn rồi đây!” – Tôi tặc lưỡi. Tôi cố gắng chú ý nghe cuộc đối thoại giữa chúng:
- Chú bán cho anh món đó đi!… anh trả cao cho! – Lão đại gia lên tiếng
- Haha… Trên xe đó anh muốn lấy gì cứ lấy đại một món em tặng không… Còn riêng thanh kiếm đó thì tuyệt đối bất khả xâm phạm rồi…
- Haiz… Vậy chú thích gì? Tiền đối với anh không quan trọng…
- Haha… đúng là tiền đối với anh chả là gì… nhưng một gia tài thì lại khác… Món này sẽ được đem qua Dubai đấu giá… Nếu anh muốn nó thì cứ việc bán nhà rồi qua đó mà trả giá…
- Haiz… Chỗ anh em giúp đỡ nhau bao nhiêu năm rồi mà chú khó khăn vậy?
- Gì thì được, chứ thanh kiếm ấy tuyệt đối không phải thứ anh có thể sở hữu nó dễ dàng đâu… Để có được nó tổ chức đã phải mất hơn chục năm điều tra cộng với em đã phải dùng đủ mọi cách đó…
- Haiz… Ừ thì thôi vậy… Nhưng mà chỉ có một cặp vợ chồng cỏn con nghèo rớt mùng tơi mà có thứ quý giá như vậy đúng là kì lạ…
- Đó là đồ gia truyền mà… Chúng nó sống chết cũng quyết giữ bằng được, em điên lên san phẳng cả nhà nó luôn rồi… Haha…

- Chuyện đó anh biết rồi! Mà lỡ gây ra án mạng rồi đó… Coi chừng cảnh sát đánh hơi thấy…
- Lỡ gì mà lỡ… Con mụ đó nhất quyết không chịu đưa ra, em bẻ gãy hết tay chân rồi quăng xuống bếp xả ga châm lửa… đảm bảo công an không thể điều tra ra được… em có nghề rồi mà…
- Dựng hiện trường giả àh?
- Chứ sao nữa!… em còn cẩn thận đẩy bàn ghế đồ đạc đè lên người nó để để phòng việc khám nghiệm phát hiện ra bị gãy xương nữa… hahaha
Ngay lúc ấy, khuôn mặt của tôi đã hoàn toàn băng lạnh. Ánh mắt tôi ẩn chứa đầy lòng căm phẫn khi nghe được cuộc đối thoại vừa rồi. Như vậy là thậm chí đến trước khi lâm chung, mẹ tôi đã phải chịu hành hạ khổ sở đến như vậy. Nỗi đau trong tôi lại tiếp tục giằng xé lên lấn át đi cả lý trí. Tôi từ từ bước ra khỏi bóng tối mặc kệ tất cả những kế hoạch đã bàn bạc từ trước. Bây giờ trong đầu tôi chỉ có một tiếng nói đang thôi thúc: “Giết!… Giết nó… Tắm máu nó… xả nát thịt nó ra…!”. Con ác quỷ bên trong tôi như đang nở một nụ cười chết chóc. Gã đại gia trông thấy tôi trước thì lên tiếng:
- Gì vậy?
- Hả? – Gã khổng lồ cũng quay lại…
- … – Tôi im lặng
Vẫn giữ ánh mắt vô hồn lạnh giá, tôi rút lấy 2 con dao từ sau lưng và nhìn chằm chằm vào tên khổng lồ trọc:
- Hả? Mày là ai? Muốn gì? Cất dao đi ngay… – Lão đại gia hoảng sợ xanh mặt.
- Anh cứ bình tĩnh đi… vụ này để em… – Gã khổng lồ phì cười.
Hắn từ từ nhấc thân hình đồ sộ của mình ra khỏi ghế, quăng điếu thuốc trong tay sang một bên và từ từ tiến lại gần tôi và lên tiếng:

- Oắt con!… Thằng nhãi ranh con của Otoya àh?
- Mày biết cha tao? – Tôi gằn giọng đầy căm phẫn.
- Ô hô… mất dạy nhỉ… Còn láo hơn cả cha mày nữa…
- Trả lại mẹ cho tao…
- Haha… vậy là mày muốn trả thù sao? Dựa vào con dao bé ti tí ấy á… hahaha…
- …
Hắn vừa dứt câu, tôi không thể chịu đựng thêm nữa, nhanh chóng lao tới và nhảy lên rồi đâm dao xuống nhắm vào cổ hắn. Nhưng chỉ với một cánh tay dài chắc khỏe của mình, hắn chụp lấy cổ tôi quay một vòng rồi quăng luôn vào bàn làm việc khiến chiếc bàn vỡ tan tành, đồ đạc văng tứ tung. Gã đại gia xanh mặt la hét inh ỏi làm cho những tên bên ngoài thấy có biến liền bật điện sáng loáng lên khắp cả villa và tiếp sau đó là những tiếng reo hò, đánh đấm ác liệt phía dưới.
Tôi nằm quài quại đau đớn trong đống đổ nát. Sau cú va chạm kinh khủng ấy, lưng tôi như bại liệt, không còn đứng lên được nữa. Gã khổng lồ nở một nụ cười ác quỷ và tiến đến gần. Hắn cầm tây một chân tôi và nhấc bổng lên rồi lại quăng mạnh ra xa và chạy theo. Ngay khi rồi vừa đập người xuống đất thì hắn đã đáp ầm xuống và chụp lấy cổ tôi mà vặn. Vừa vặn, hắn vừa cười lớn:
- Haha… Đã biết trời cao đất dày là gì chưa? Bây giờ tao sẽ bẻ sạch tất cả các khớp trên người mày… ày chịu đau đớn giống như con đĩ mẹ của mày vậy… hahaha…
- …C…chó…c…chết…! – Tôi nghiến răng kén két
Máu từ miệng, mũi, mắt, tai và từ các vết thương của tôi đồng loại chảy ra lênh láng như suối. Khắp mặt tôi đỏ lòm lên vì máu, hơi thở thì dần dần bắt đầu trở nên thoi thóp. Ánh mắt thì càng mờ đi khi cổ đang ngày càng bị siết lại chặt hơn.
Tôi cố gắng hết sức mình rút lấy một con dao khác ở đằng sau và cắt thẳng vào gân cổ tay của hắn. Tên khổng lồ bị bất ngờ cắt gân thì rú lên đau đớn ôm lấy bàn tay đang chảy máu ấy. Tôi tiếc anh ách vì chỉ cần cắt mạnh hơn xíu nữa thì đã có thể cắt trúng động mạnh của hắn, nhưng cũng may mắn là có thể cắt được gân tay. Gã khổng lồ khiến răng ken két đầy tức giận, gân máu trên đầu hắn hằn lên, khuôn mặt đỏ bừng bừng như một con quỷ thực sự. Hắn gằn giọng: “ĐM!…Mày không được chết êm đẹp đâu… chó chết…”