Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 111




Tôi lết thân xác tàn tạ của mình lui lại phía sau tới chỗ của Nhi. Em liền chạy lại đỡ lấy tôi rồi vừa mếu máo nức nở, em vừa đưa tay ôm lấy 2 bên mặt tôi mà khóc:
- Huhuhu… Sao Ryu dại vậy hả?
- Lại mít ướt rồi… Thủ lĩnh kiểu gì vậy hả?
- Hix… Lo ình đi kìa! mặt mũi toàn máu không nè trời ơi… Để Nhi gọi cấp cứu.
- Ý đừng… Ryu không sao… chỉ bị thương bên ngoài thôi… Băng lại là khỏi liền.
Tôi ngước lên nhìn em mà cũng không khỏi lo lắng. Trên mặt em hằn rõ cú tát vùi hoa dập liễu của gã côn đồ hồi nãy. Đưa tay lên mặt em để xem xét vết hằn ấy tôi tặc lưỡi:
- Chậc! sưng vù lên rồi… móa! lỡ đánh ổng xìu luôn không kịp xin lỗi Nhi rồi..
- Đồ khùng… bị như z rồi mà còn ngông nga ngông nghênh…
- Cổ cũng có vết hằn nữa kìa… Có đau lắm không?
- Kh…không sao đâu… – Em khẽ nhìn sang chỗ khác né ánh mắt của tôi, mặt em đỏ lên hết.
- Có thật không? – Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mặt em.
- Hmmm…
Đúng lúc em đang khó xử nhất thì bỗng chúng tôi nghe tiếng “Uỳnh” một cái rõ to. Giật mình nhìn qua thì thấy một tên áo đen đã bị Thím Cơ Bắp đánh ắt trắng dã, sùi cả bọt mép ra và vẫn còn đang bị Thím xách lên bằng một tay. Thím quăng gã về phía đồng bọn rồi lắc đầu kêu “Rắc” một cái và lên tiếng:
- Chúng mày là Yakuza àh? làm gì phải nhỉ… rõ ràng là người Việt mà…
- Haha… Hắc Long Bravo đây sao… Cuối cùng cũng tìm được mày…
- Tao không biết chúng mày là ai… Nhưng dám biến quán tao thành chỗ đánh nhau thì chúng mày cũng chán sống rồi…
- Đừng tưởng bọn tao sợ mày… Dù có đồn thổi thế nào thì nhìn đi nhìn lại mày cũng chỉ là một con người bình thường thôi… bọn tao còn tới bốn người dư sức lấy mạng mày ngay tại đây đấy…
- Vô!… – Thím lạnh lùng ngoắc tay đáp.
Tôi nhe răng hít dài một cái ngỡ ngàng: “Đệt! Phải thím không vậy? sao men quá z ta!”. Đã không còn dáng đứng Bến Tre điệu đà như mọi ngày, không còn 1 tay ngang trước hông, 1 tay chống cằm nữa. Thím bây giờ đứng hiên ngang như một đấng trượng phu đích thực. Cái áo ba lỗ làm khoe ra bờ vai rộng cùng với những thớ cơ cuồn cuộn từng múi rõ ràng. 2 tay Thím gồng chặt nắm đấm hùng dũng như cặp sừng một con bò tót. Tôi gần như không còn nhận ra “bà” Thím lòe loẹt ngày thường nữa.

2 tên áo đen lao vào tấn công Thím cùng một lúc tạo điều kiện cho 2 tên còn lại kéo đồng bọn bị đánh gục ra phía bên ngoài đặt vào một chiếc xe đen. Thím dễ dàng gạt đi những đòn đánh như sấm sét của cả 2 tên cùng một lúc. Di chuyển rất ít nhưng Thím vẫn khiến cho 2 tên kia bở hơi tai cũng không làm gì được.
Thím nhanh như cắt tung một đấm ngay giữa mặt một tên cho hắn choáng váng, rồi móc hàm cho hắn bật ngửa tại chỗ. Tên còn lại lợi dụng thời cơ lao vào đấm như máy khâu nhưng nhìn có vẻ như chả có tác dụng gì. Đống cơ bắp kia của thím vừa là vũ khí đắc lực, vừa là lớp áo giáp cực kì hữu hiệu. Mặt ổng vẫn tỉnh bơ quay sang tung ra liên tiếp 2 đấm siêu tốc vào mặt tên áo đen. Tiếp sau đó là một cú chỏ từ trên xuống làm kẻ địch chúi đầu xuống dưới. Thêm một cú đấm nữa làm gã chúi xuống còn sâu hơn. Đến khi cú đấm tiếp theo giáng xuống thì tên áo đen đã không còn đứng vững được nữa mà ập mặt xuống đất búng 2 chân lên trời. Chưa dừng lại ở đó, Thím tiếp tục dùng chân phải đá vào mặt hắn xốc lên trên cao rồi cũng với chân đó dập mạnh xuống sau đầu hắn khiến tên côn đồ dập xuống sàn mạnh đến nỗi toàn thân nẩy lên vài cái mới chịu nằm im. Tôi nghiến răng kinh ngạc tột độ khi chứng kiến màn trình diễn kinh khủng vừa rồi, da gà nổi hết lên.
2 tên đồng bọn chạy vào và tên vừa nãy bị Thím đánh ngã cũng đứng dậy. Cả 3 tên đều đầm đìa mồ hôi hột thấm đẫm trên trán trong khi Thím vẫn tỉnh bơ lạnh lùng không thấy có chút dấu hiệu mệt mỏi hay hoảng sợ. Sau một tiếng hét, họ lao vào nhau cùng một lúc. 3 tên áo đen kia mạnh một, Thím Cơ Bắp phải mạnh tới mười. Tất cả các đòn đánh của kẻ địch dường như không hề có tí tác dụng gì với Thím. Ngược lại, Thím đã giáng ra cú nào là cú đó phải khiến cho chúng thấm đến tận xương tủy.
Trên đà lao tới, Thím lợi dụng vóc dáng khổng lồ của mình để bổ mạnh tay phải xuống đầu một tên khiến hắn dập mạnh xuống đo đất chỉ với 1 hit. Tiếp theo là một cú đấm lao người tới cực mạnh, kẻ địch đã rút cả 2 tay về đỡ nhưng vẫn bị đánh cho ngã ngửa. Tên còn lại, Thím chồm tới rồi dùng sức nặng toàn thân ấn rạp xuống mặt đất. Mặt sàn khẽ rung lên khi thân hình ấy chạm xuống đất. Tôi lại nhăn mặt rít lên một cái nữa “Hix… Có phải người trái đất không vậy?”. Sức mạnh kinh khủng ấy làm tôi choáng ngợp chỉ biết kinh hoàng há hốc mồm mà trầm trồ thán phục. Điều đặc biệt nữa là trông Thím chả có tí gì gọi là mệt mỏi cả, chỉ hơi thở nhanh hơn một chút thôi chứ không hề thở dốc. Thật đáng khâm phục!
Trong lúc lơ đãng, một tên đã lợi dụng thời cơ chạy ngay đến chỗ chị Ju đang đứng chết trân run cầm cập mà giữ chặt từ đằng sau. Một tay kẹp lấy cổ chị, một tay kí hờ vào thái dương. Tên hèn hạ dùng đến kế bẩn khi biết không thể đánh thắng được con quái vật cơ bắp kia. hắn trợn mắt lên, nghiến răng đe dọa:
- ĐM! Mày mà còn nhúc nhích là tao giết con bé này ngay lập tức…
- … – Thím từ từ đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía hắn.
- GIƠ TAY LÊN! ĐM! – Gã hét lên trong điên cuồng.
- Thằng hèn! – Thím lẩm bẩm nhưng vẫn giơ 2 tay lên vì đảm bảo sự an toàn cho chị Ju.
Chị Ju thì chết điếng đi khi rơi vào tình trạng ấy. Chị hét lên sợ hãi trước sự uy hiếp của tên áo đen. Lợi dụng lúc khóa được Thím vào tình thế hiểm nghèo, những tên khác kéo đồng bọn bị bất tỉnh ra xe. Tên đang uy hiếp cũng từ từ lùi ra ngoài, tay vẫn kẹp chặt chị Ju kéo theo. Cho đến khi tất cả đồng bọn đã lên xe và nổ máy, hắn đẩy mạnh chị Ju về phía Thím rồi dọt lên xe chuồn thẳng cùng động bọn. Thím đỡ lấy chị Ju thì chỉ đã ngất đi vì quá sợ hãi nhưng cũng may là không có thương tích gì cả.
Sau khi dọn dẹp sơ qua bãi chiến trường đổ nát của quán, Thím Cơ bắp chống hông rồi tắc lưỡi:
- Chậc…. Lỗ biết bao nhiêu…
- Vãi… người nằm bẹp dí nát bét đây mà không có lấy một câu hỏi thăm – Tôi tròn mắt.
- Ờ ờ… Khổ cho cậu rồi… mà lần này lại phải tốn tiền mua lại mấy cái bàn nữa rồi… hix…
- -¬_- – Tôi đần mặt ra không biết nói gì thêm.
Nhi thì ngồi ngay bên cạnh nhúng khăn ướt rồi lau sạch máu khắp mặt tôi. Em tận tình lau nhẹ nhàng từng li từng tí khiến tôi thấy cảm động vô cùng. Chị Ju thì vẫn còn chưa tỉnh sau cú sốc vừa rồi. Bỗng Thím ngoắc tôi ra ngoài sân có chuyện gì đó. Tôi nói Nhi ngồi đợi tôi một chút sẽ quay lại ngay rồi tò mò đi ra theo Thím. Gặp thím ngoài sân, tôi lên tiếng:
- Chuyện gì vậy bác? Bác có biết đám người vừa nãy không?
- Ryu! Cậu phải thật bình tĩnh mà nghe tôi nói đây…

- Dả? Ch… chuyện gì ạ? – Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành.
- 2 ngày trước tôi có nhận được một cuộc điện báo khẩn của Otoya…
- Cha cháu? Cha cháu gọi bác có chuyện gì? Có liên quan đến đám người vừa nãy ạ?
- Bình tĩnh lại đã… Về đám người hồi nãy tuy không biết là ai nhưng tôi đoán chắc cũng phải 80% là có liên quan.
- … – Tôi nhíu mày chờ đợi.
- 2 ngày vừa rồi tôi đã đến thị trấn quê nhà cậu gấp vì cuộc điện đó… Nhưng không đủ sức để làm được điều gì cả…
- Ý… ý của bác là…
- Gia đình cậu gặp chuyện lớn rồi… Bố mẹ cậu bị người ta tấn công…
Tôi như chết điếng trước câu nói của Thím. Không thể tin vào tai mình, tôi vò lấy tóc lo lắng rồi lên tiếng:
- Người ta? người nào? Bác có đùa không vậy? Tuần nào cháu cũng gọi điện về nhà… mẹ nói mọi chuyện vẫn ổn mà… – Tôi thất thần.
- Làn cuối cậu gọi về nhà là khi nào?
- Cũng gần được 1 tuần rồi…
- Lúc đó thì đúng là mọi chuyện vẫn ổn thật… nhưng cách đây khoảng 2 ngày thì…
Tôi giật mình lo lắng, lục trong túi tìm điện thoại của mình để ngay lập tức gọi về cho gia đình. Thế nhưng khi rút ra thì lại thấy chiếc điện thoại đã bị gẫy làm đôi, màn hình tan nát, có lẽ là vì bị đánh lúc nãy. Tất cả số điện thoại tôi đều chỉ lưu vào trong danh bạ mà không nhớ được lấy bất kì một số nào. Tôi hốt hoảng quay qua hỏi Thím:
- Bác có thể giúp cháu liên lạc về nhà được không?
- Giờ thì tôi chịu… mọi thông tin tới đó đều đã bị cắt… không phải chỉ có nhà cậu đâu, toàn huyện đó hiện giờ đang bị cách li thông tin với bên ngoài…
Thật không thể tưởng tượng nổi tai họa lại ập xuống đầu gia đình tôi vào lúc này trong khi tôi thì lại mù tịt hoàn toàn tình hình của cha mẹ. Không biết họ giờ ra sao.

- Cháu phải về…
- Hả?
- Giờ cháu phải về nhà – Tôi thất thần định chạy đi lấy xe.
- Khoan đã… Giờ chưa thể về được đâu… Quá xa. Đợi ngày mai bắt chuyến xe sớm đi…
- Nhưng giờ ở lại thì khác nào đang ngồi trên đống lửa?
- Hãy chuẩn bị thật kĩ đồ đạc đi… Cả tinh thần nữa… Cậu sẽ gặp những điều chưa bao giờ dám tưởng tượng ra đâu…
- … – Tôi cay đắng quỳ phục xuống cam chịu. Nước mắt tôi tuôi rơi vì nỗi lo lắng cho cha mẹ đang phải đối mặt với nguy hiểm ở nhà.
Hoàn toàn mù tịt về những gì đang xảy ra với cha mẹ mình. Không biết tình hình ở đó thế nào, kẻ thù mà họ đang phải đối mặt là ai… Tôi chỉ có thể hình dung được chúng qua lời kể của Thím Cơ Bắp là một mối nguy hiểm mà có đến nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng ra được…
Suốt cả đêm hôm đó tôi chuẩn bị vài thứ cần thiết, Thím Cơ Bắp thì gọi điện hỏi chuyến xe sớm cho tôi trở về. Đang ngồi chống đầu lo lắng, suy nghĩ lung tung thì bỗng có tiếng gõ cửa. Đó là Nhi, tôi ngạc nhiên vì đến giờ này em vẫn chưa về nhà. Em lại ngồi ngay bên cạnh tôi và với ánh nhìn thông cảm, em lên tiếng:
- Nhà Ryu có chuyện gì rồi àh?
- Nhi nghe hết rồi àh? – Tôi buồn bã.
- Ukm…
- Haiz… không biết là có chuyện gì nữa… Giờ Ryu đang sốt hết cả ruột đây…
- … – Em bậm môi, đặt tay lên vai tôi an ủi.
- Sáng mai Ryu về nhà gấp…
- …
Tôi biết em đang rất lo lắng cho tôi. Em ngồi sát lại gần hơn, kéo đầu tôi tựa lên vai mình. Hơi ấm của em như liều thuốc an thần giúp tôi cảm thấy đỡ cồn cào hơn rất nhiều. Mọi sự lo lắng của tôi hóa thành những giọt nước mắt nóng ấm chảy dài thấm xuống vai áo em. Nhi khẽ tựa má mình lên trán tôi rồi nói:
- Chắc Ryu phải yêu thương gia đình mình lắm thì mới lo lắng cồn cào như vậy…
- …
- Người mình yêu thương hết mực gặp nguy hiểm thì ai mà ngồi im chờ đợi cho nổi chứ – Em cũng rơi nước mắt.
Trước mặt Nhi, tôi vứt bỏ tất cả lòng tự trọng đàn ông ngày thường để tựa vào vai em mà khóc như một đứa trẻ. Dù có mạnh mẽ đến thế nào thì những lúc như thế này tôi cũng cần có một nơi để mình có thể chuốc đi muộn phiền.

Hai con người cùng tựa vào nhau và khóc. Cả 2 đều là những người ngày thưởng tỏ ra vô cùng mạnh mẽ trước bất kì nỗi đau nào. Nhưng giờ đây lại cùng nhau dằn vặt, cùng nhau yếu đuối. Mỗi người một suy nghĩ riêng, mỗi người có một lý do riêng để khóc nhưng lại hiểu rất rõ đối phương đang nghĩ gì, và vì sao lại khóc.
Em đẩy tôi ra rồi nhìn thẳng vào mắt tôi đầy cảm thông. Tôi như ngừng thở khi nhìn vào ánh mắt vô cùng đặc biệt của em. 4 mắt nhìn nhau đầy sự thấu hiểu. 2 linh hồn đồng điệu như hòa vào làm một. Nhi khẽ nhắm từ từ mắt em rồi tiến sát mặt lại gần hơn. Gương mặt em đẹp quá! Tôi ngây ngất trước sự hấp dẫn từ cặp môi mọng mềm ấm áp của em.
Tôi cảm thấy như có một dòng điện chạy xẹt qua người khi em nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. 2 tay em vòng lên ôm chặt lấy cổ tôi rồi tiếp tục gắn môi em thêm chặt hơn. Tôi như quên hết trời đất không còn biết gì nữa, hơi thở ấm áp của em làm đầu óc tôi như muốn nổ tung.
Trong vô thức, tôi vòng tay ôm lấy hông Nhi kéo sát lại nép vào lòng mình rồi cũng đáp trả lại nụ hôn của em. Tôi say mê hôn em càng ngày càng mãnh liệt hơn khi trong lòng đang cuộn chảy nhiều dòng cảm xúc rất kì lạ mà tôi chưa bao giờ trải qua. Trái tim có cảm giác nhói đau như bị bóp chặt nhưng đồng thời cũng cảm thấy ấm áp lạ thường. Tôi và em từ từ ngả người xuống giường rồi cùng nhau bỏ mặc hết mọi sự trời đất, cùng nhau trao cho nhau yêu thương thông qua nụ hôn nồng nhiệt…
Sáng sớm hôm sau, tôi giật mình tỉnh dậy khi mặt trời còn chưa lên đỉnh. Nhi thì đang nằm nép gọn trong lòng tôi ngủ ngon lành như một chú mèo con vậy. Gương mặt bình yên của em làm tôi có một cảm giác rất khó giải thích. Vừa yêu, vừa áy náy, lại vừa ám ảnh một cảm giác thật tội lỗi.
Kéo chăn đắp lên cho em, nhấc đầu em khỏi cánh tay tôi rồi nhẹ nhàng đặt xuống gối. Tôi lặng lẽ đứng dậy, cầm lấy túi đồ và ra khỏi phòng sau khi quay lại nhìn em và thở dài một cái…
Nhìn đồng hồ thì đã điểm 4h sáng, Thím Cơ bắp đang ngủ trong tư thế nửa nằm nửa ngồi ở ngay trên ghế sofa. Tôi lại vỗ vai Thím gọi dậy. Từ từ mở mắt ra, lắc cổ kêu răng rắc mấy cái rồi Thím nhìn tôi lên tiếng:
- Dậy rồi àh thanh niên…
- Đến giờ xe chạy chưa vậy bác?
- Giờ hả?… – thím nhìn vào đồng hồ rồi trả lời – Còn một tiếng nữa… 5h xe mới bắt đầu chạy…
- Cháu cám ơn… chắc bây giờ cháu ra bến luôn thôi…
- Ukm… Nhớ là phải cẩn thận… tuyệt đối không được làm gì quá trớn trước khi tôi đến, khi giải quyết xong hết rắc rối ở đây tôi sẽ theo sau… Chắc phải 2-3 ngày nữa mới đến nhà cậu được…
- Vậy là cháu cảm ơn lắm rồi… Thôi giờ cháu đi đã… hẹn gặp lại bác..
- See ya!…
Tôi tức tốc chạy xe ra bến, làm thủ tục gửi lại con 67 rồi ngồi vào ghế chờ xe. Tôi đợi khoảng nửa tiếng thì cuối cùng chuyến xe tôi chờ đợi đã đến. Tôi lập tức nhảy lên xe kiếm chỗ ngồi.
Vì là xe tư nên không cần mua vé, giá lại rẻ nhưng bị cái là nhiều lúc nó nhét khách ác đến nỗi muốn đạp luôn cả thằng tài xế xuống xe. May sao tôi đi vào lúc sáng sớm nên trên xe vẫn chưa có khách nào cả. Xe này phải ngồi đợi một lúc nữa để đúng giờ thì mới chạy. Tôi ôm túi đồ ngồi rung đùi sốt ruột, nếu không phải đây là chuyến xe duy nhất thì có lẽ tôi đã không thèm đi cái dịch vụ này. Đúng 5 giờ thì xe mới bắt đầu lăn bánh. “Phải vậy chứ! nhanh lên không bố cướp lái thí mẹ tụi mày!…” Tôi nhủ thầm.
Chưa chạy được ra tới cổng bến thì bỗng xe phanh kít lại làm tôi suýt nữa cắm đầu, ngước lên định chửi thằng tài xế thì bỗng cánh cửa xe khách mở ra, một cô gái cùng với một túi xách to tướng mang sau lưng nhảy lên xe. Tôi kinh hoàng tột độ khi nhận ra đó là Nhi. Em đang muốn làm gì vậy? lại còn mang theo hành lý nữa… “đừng nói là…” Tôi nhìn em ngỡ ngãng. Nhi liếc ngang liếc dọc một lúc trông thấy tôi thì mỉm cười chạy lại và lên tiếng:
“Hìhì… Muốn đi hả? Dắt em theo đã!…”
.
~ Hết phần I ~
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã – Ngoại truyện 1