Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã

Chương 109




Ngày thứ năm…
Hôm nay lại một ngày nghỉ không phải làm việc. Không biết Thím Cơ Bắp đã đi đâu biệt tích suốt 2 ngày hôm nay. Lúc bình thường thì không cho nghỉ lại lựa đúng dịp này dở chứng thật là không có cái nhọ nào bằng cái nhọ nào…
Đang trên chiếc 67 của mình lao đi vun vút trên những con phố nhộn nhịp mặc dù đêm đã bao phủ xuống thành phố. Tôi đi dạo hóng tí gió để xua đi nỗi buồn trong mình. Qua hết phố này đến phố khác, hết ngõ này đến ngõ khác của cái thành phố rộng lớn này. Khó có thể tả hết được vẻ đẹp tuyệt vời của nơi đây. Một bên là núi, một bên là biển. Những con đường sầm uất với xe cộ và những tòa cao ốc lại có thể hòa hợp rất tự nhiên với những gánh hàng rong, quán vỉa hè bình dân mà thân thuộc. Xã hội phát triển, nhà lầu mọc lên như nấm nhưng cũng không hề làm ảnh hưởng tới những nét bình dị thân thuộc khiến ai cũng phải yêu mến.
Dừng xe bên một quán nhậu bình dân, đây là quán mà tôi tâm đắc nhất vì ở đây là một trong những quán hiếm hoi có bán nhiều loại rượu bình dân khác nhau và đối tượng phục vụ cũng là tầng lớp bình dân. Vị trí của quán cũng khá là đặc biệt khi từ đây có thể nhìn ngắm được cùng một lúc biển và thành phố. Tôi chọn ình một chỗ ngồi ngoài trời, vừa thoáng mát vừa yên tĩnh để có thể vừa nhâm nhi vài li cho nóng người, vừa có thể ngắm được vẻ đẹp của phố và biển. Tôi gọi ình một ấm rượu gạo Hàn Quốc (makgeolli) cùng một dĩa cá chỉ vàng khô. Anh chủ quán bưng rượu và cá ra đặt lên bàn tôi rồi lên tiếng:
- Ở gần biển mà không ăn đồ tươi lại gọi đồ khô z em?
- Haha… như z mới đột phá chứ anh… hờ hờ…
- Em đúng là kì lạ thật…
Uống thử một ly đầu tiên, tôi đã phải bất ngờ mà thốt lên:
- Ặc… đúng là rượu gạo mà sao nặng quá vậy đại ca?
- Haha… Nhưng ngon đúng không?
- Cộng nhận… Chỉ là em thấy hơi lạ thôi, chớ vẫn tuyệt vời, độ ngọt cũng rất vừa phải…
- Hê hê… cám ơn ku…
Bắt trúng sở thích của tôi nên liên tục cạn hết ly này đến ly khác. Càng uống, vị ngọt ngọt phơi pha lẫn vị chua của rượu càng làm tôi say đắm. Cách lên men của quán này cũng khiến cho rượu makgeolli trở nên đặc biệt hơn rất nhiều mà không làm mất đi vị ngọt truyền thống. Chẳng mấy chốc, ấm rượu tôi vừa mới gọi ra đã cạn sạch, đầu óc bắt đầu có cảm giác hưng phấn rất tuyệt vời. Vẫn còn thòm thèm vì một ấm chưa là gì hết, tôi gọi thêm một ấm nữa. Đang thưởng thức niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và giản dị của mình thì bỗng dưng ông trời phái xuống một “Sao chổi” để phá đám tôi. Từ phía xa xa bỗng có một người phi xe đến. Rượu đã ngấm khiến mắt tôi hơi quay cuồng nên phải một lúc sau tôi mới nhận ra là người quen. Nhưng khi nhận ra thì đã quá muộn, người đó trông thấy tôi thì lập tức chạy xe lại gần nhìn tôi trừng trừng và hét lên:
- Nè em kia! là D mà… Học sinh ai cho đến mấy chỗ như thế này hả?
- Ơ… Cô Thy… – Tôi đần mặt ra trong khi mồm vẫn đang ngậm con cá…
Đó là cô Thy, giáo viên chủ nhiệm dạy anh văn của tôi. Cô là một giáo viên trẻ, vừa mới ra trường được khoảng 2-3 năm gì đó và cũng rất xinh đẹp nên cũng được tôi liệt kê vào danh sách “Ước mơ biến thái của mọi nam sinh”. Thú thực là ngồi trong lớp trong tiết cô mà không ít lần tôi phải tưởng tượng bậy bạ rồi ngồi cười đần như một thằng biến thái thực sự. vậy mới nói “Nếu phụ nữ đọc được ý nghĩ của đàn ông thì ít nhất cứ 5 giây là hắn ta phải ăn tát một lần”. Thậm chí tôi nghĩ án mạng xảy ra là chuyện bình thường.
Cô dựng xe, treo mũ bảo hiểm rồi phi tới chỗ tôi y như Tôn Ngộ Không thấy đào vậy. Cô đứng chỉ tay thẳng mặt tôi rồi mắng xa xả:
- D! Em nói cho cô nghe coi, em đang làm gì ở đây vậy hả? Chỗ này là quán nhậu chỉ dành cho người lớn thôi mà… Em thật là hư hỏng quá… cô phải gọi cho bố mẹ em mới được. Thành tích học hành của em thì bê bết, thái độ học tập lại lê lết… Em có biết thương gia đình không vậy hảảảảả!
- … – Tôi tròn xoe mắt kinh hãi.
Khách khứa cả quán nghe thấy tiếng la của cô Thy thì tò mò nhìn qua làm tôi vô cùng khó xử. Vẫn còn đang ngậm con ca trong mồm, mắt tôi tròn xoe không nói nên lời.
- Em lại còn uống cái gì nữa đây… Sữa đậu nành hả? – Cô mở nắp ấm ra ngó vào trong rồi nhíu mày nói…
- Dạ, dạ… sữa đậu nành á cô…

Cô thy cúi mặt xuống ngửi rồi giật mình một cái, cô bậm môi nghiến răng đưa cặp mắt hình viên đạn lên nhìn tôi. Giọng cô hằm hằm sát khí:
- Sữa đậu nành của em có mùi kì quá ha?
- Hêhê… em giỡn mà cô… – Tôi gãi đầu.
- Dám vi phạm nội quy của nhà trường… em cứ đợi đó! Cô phải thông báo nhà trường yêu cầu kỉ luật em thôi…
- Sặc! thôi mà cô… sao phải căng thẳng với nhau thế?
- Căng thẳng làm sao?
- Haiz… chuyện này bình thường mà cô…
- Em là đứa cô lo nhất trong lớp đó… thành tích học tập của em cũng cực kì bất thường… Ai đời ở lớp A2 mà thành tích của em gần như đội sổ cả trường… chỉ hơn mỗi thằng Duy bên A3 thôi…
- Nó bạn em… hêhê – Tôi cười ngô ngê
- Trời ơi là trời… – Cô nghiến răng, nắm chặt 2 tay đưa lên ôm đầu.
Cô Thy mặc dù là giáo viên nhưng những biểu cảm và phong thái của cô lại vô cùng tự nhiên như nữ teen vậy. Thậm chí lại có vẻ hơi trẻ con nhí nhảnh nữa. Tôi để ý trong quán bắt đầu có mấy ông nhìn sở khanh chúng tôi nãy giờ nên lên tiếng nói với cô:
- Có chuyện gì ngồi xuống rồi từ từ nói, người ta đang nhìn kìa…
- Ủa chết… vậy hả? Không để ý – Cô ngồi phục xuống, lấm la lấm lét đảo mắt nhìn xung quanh.
- Trời đang lạnh, cô uống thử một ly cho ấm người nhé… – Tôi rót rượu ra ly cho cô.
- Tên này! lại còn gạ giáo viên uống rượu nữa… em thật là hết thuốc chữa rồi mà…
- Ây da cô ơi… đã bảo là chuyện bình thường mà sao cứ phải phản ứng lố nãy giờ vậy… Không uống thì thôi… – tôi đưa ly rượu lên định tự
- Ấy… Đó… đó là rượu gì vậy? – cô bỗng lên tiếng.
- Makgeolli… rượu gạo á cô…
- Z àh? cô cứ tưởng sữa… mà mùi nó thơm quá…
- Tất nhiên rồi… quất thử một ly nhé…
- Có sao không? – Cô Thy ngập ngừng.

- Yên tâm đi… Rượu này vừa tốt cho tiêu hóa, vừa tốt cho da…
- Tốt cho da thật á? đưa đây.. – Cô giành lấy ly rượu trong tay tôi rồi từ từ uống cạn. – KHÀ… QUÁ ĐÃ!
- Sặc… vậy mà lúc đầu cũng bày đặt điệu đà… – Tôi bất ngờ.
- Ngọt quá…. Ngon quá… cho ly nữa đê… – Cô giơ ly rượu về phía tôi.
Tôi rót cho cô thê một ly, gọi ra ình thêm một ly nữa rồi cùng cô cụng ly. Hết ly này đến ly khác được cạn sạch. Có vẻ như càng uống cô càng ghiền nên cứ liên tục kêu tôi rót hết ly này đến ly khác. Một lúc thì như sốt ruột nên cô tự rót ình luôn. Bỗng nhiên có một bóng hồng tới nhậu cùng mình thật là quá tuyệt vời. Mặc dù “nàng” này hơi khùng khùng điên điên và nói hơi nhiều một chút nhưng cũng rất thú vị. Bỗng cô lên tiếng hỏi tôi:
- Em định cứ như vậy mãi sao D? – Giọng cô hơi lè nhè.
- Chuyện gì cô? – Tôi ngờ nghệch.
- Lớp 12 rồi mà em học hành lớt phớt chẳng theo thể thống gì cả… lại nghỉ học liên miên không có tổ chức nữa… Em không định thi đại học àh?
- Àh ừh thì… em cũng không biết nữa… Chắc là vậy…
- Trời đất ơi! 12 năm ăn học của em để phí hoài vầy àh?
- Sao lại phí được cô? 12 năm em học hỏi biết bao nhiêu thứ, biết bao nhiêu kỉ niệm, tình cảm… Vậy mà cô nói là phí hoài àh?
- Thì ít nhất cũng phải có cái bằng đã chứ…
- …
- Năm nay lứa tụi em đổi quy chế thi rồi… học hành như em có khi tốt nghiệp còn không được chứ đừng nói đến đại học…
- Em cần tốt nghiệp àh? – Tôi trầm giọng lại.
- Em nói vậy mà được hả? Không có bằng tốt nghiệp ai chứng minh được rằng em có học hết 12 năm? Rồi sau này con em, bạn gái em làm sao chấp nhận được một người đến cái bằng tốt nghiệp mà cũng không có?
- Cái bằng nó nói được em là người thế nào àh? Bạn gái em yêu em hay yêu cái bằng? Con em nó coi em hay coi cái bằng là bố nó? – Tôi bắt đầu to tiếng..
- Em…
Chúng tôi yên lặng rồi nốc rượu như điên, ấm thứ 2 cũng bắt đầu cạn, ấm thứ 3 tiếp tục được mang ra. Cô nhìn tôi bực tức rồi khẽ thở dại buồn rầu. Tôi biết mình đã lỡ to tiếng với cô nên cũng có phần áy náy. Tôi lên tiếng:
- Đại học chỉ làm cản trở ước mơ của em thôi…

- Ước mơ? Tại sao em không đợi học xong đại học rồi đi đâu thì đi? Đại học làm sao mà cản đường được… phải biết dùng nó để kiếm việc làm rồi thực hiện ước mơ của em sau cũng được mà…
- Tại sao nhất thiết cứ phải học đại học? Cô chưa thèm biết ước mơ của em là như thế nào làm sao biết được nó không cản đường em… – Tôi lại lớn tiếng.
- Haiz… em thật là cứng đầu…
- …
- Ước mơ… của em là gì? Nói cho cô biết đi được không?
- Tại sao em phải nói cho cô biết? Mỗi người một suy nghĩ khác nhau, theo như cách cô nói nãy giờ thì em nghĩ có nói ra cô cũng chẳng hiểu được đâu…
Ước mơ… tôi có một khao khát chảy bỏng là được tự do phiêu lưu khắp mọi nơi trên thế giới dù là chỉ với 2 bàn tay trắng. Tôi muốn được tung hoành ngang dọc chứ không phải ru rú ở một chỗ ngày này qua ngày khác như một thằng hèn. Tôi ước muốn mình có thể tự khắc sâu vào tâm trí của mình hình ảnh của những miền đất mới, những con người mới, những nền văn hóa mới. Có thể nói tóm gọn rằng ước mơ của tôi chính là một cuộc phiêu lưu phong trần thực sự để khẳng định khả năng sinh tồn của mình. Đó là một giấc mơ đến mới tôi một cách vô tình cứ như một nước cờ không thể suy tính. Trước khi đến với thành phố này tôi đã tràn đầy nhiệt huyết, đam mê và cả quyết tâm để thực hiện bằng được điều này. Và để thực hiện được điều đó thì công cụ quan trọng nhất đó chính là tuổi trẻ và nghị lực. Giờ học hành tôi đã vật vờ chạy vạy lắm rồi mà lại thêm 4 năm chạy theo đại học không có mục đích cụ thể thì chẳng phải nó cản đường tôi thì là gì…
- Cô hiểu là đại học không phải con đường duy nhất, nhưng nó… – Im lặng một lúc, cô Thy quyết định lên tiếng.
- Không… cô không “hiểu”… Có chỉ “biết” đến câu nói đó thôi… – Tôi nhìn cô lắc đầu.
- Tại sao em chắc chắn như vậy?
- Vì chỉ khi nào thực sự bước trên một con đường nào đó khác ngoài đại học cô mới thực sự hiểu được câu đó… Nhưng tiếc là cô đã không làm vậy…
- Nè… cô hơn em tới mấy tuổi lận đó… Em trải đời được bao nhiêu mà dám nói như vậy hả?
- Đúng là cô lớn hơn em về tuổi đời, nhưng cô mới chỉ trải đời trên con đường của riêng cô thôi… Sự lựa chọn và cuộc sống của em từ lúc em đến đây chắc chắn không hề giống cô… và em chắc chắn em đã gặp nhiều vấn đề mà cô chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra chứ đừng nói là trải qua…
- …
- Em xin lỗi đã nặng lời với cô như vậy… em biết cô lo cho em, em cảm ơn…
- Haiz… lần đầu tiên trong đời cô gặp được một người như em á… Thôi thì tùy em vậy, nhưng vẫn mong em suy nghĩ lại…
Hiển nhiên là vậy rồi, cuộc sống của tôi luôn ẩn sâu trong sự khác biệt. Khác biệt đến mức vượt trội ra ngoài cả sự khác biệt. Tôi cũng luôn tự nhủ với mình “Tao luôn là đặc biệt nhất!” để dặn mình không mắc phải những lỗi lầm xuất phát từ ham muốn và những cách nhìn tầm thường.
Chúng tôi cứ ngồi im lặng thưởng thức rượu như vậy một lúc thật lâu. Bỗng cô Thy lên tiếng:
- Nè… Mình về nhà đi được không?
- Chi z? còn mấy ly nữa là hết rượu thôi… đợi hết rượu hết mồi rồi về…
- Nãy giờ mấy ông kia cứ nhìn cô dê dê làm sao ấy…
- Haiz… Tại cô xinh quá mà… em còn thèm chảy dãi đây huống gì mấy ổng…
- Nè… cô nhét cái guốc vào mồm bây giờ…
- Haha… Nhìn cô hấp dẫn quá… Thật á…
- Im Im – Cô Thy dứ dứ nắm đấm

- Chắc em tán cô luôn quá… Muah hahahaha…
- Cái thằng này… nói chuyện với giáo viên mà vậy hả? – Cô Trừng mắt.
- Haha… mà cô sợ mấy ổng hả?
- Sợ chứ sao không sợ… Cũng khuya rồi mà… – Nói rồi cô nhìn vào màn hình điện thoại – OHHH SSHHH…! Gần 12 giờ đêm rồi…
- Haha… vậy àh? em không để ý nữa.. say quá rồi…
- Trời ơi huhu… chết rồi, chết rồi… mẹ cô la chết mất huhu… – Cô Thy cuống cuồng đứng dậy chỉnh đốn lại quần áo rồi kéo tôi đứng dậy theo chạy ra lấy xe…
- Haiz… từng nào tuổi rồi vẫn sợ mẹ… – Tôi lắc đầu.
Tôi đảo mắt nhìn qua bàn mấy ông mà chị nói đên hồi nãy. Đó là một bàn với khoảng gần chục người nhìn mặt mũi bặm trợn như đồ tể. Nhiều ông còn mặc áo ba lỗ hoặc cởi trần khoe hình xăm cực khủng. Nhìn là biết dân giang hồ nguy hiểm rồi. Tôi để ý có vẻ như đám người ấy nhìn chúng tôi rồi quay qua thì thầm gì đó với nhau, sau đó chúng khẽ một nụ cười đầy ẩn ý.
Cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, tôi cũng nhanh chóng theo cô Thy lấy xe và phóng đi ngay lập tức. Vì trời đã khuya nên tôi quyết định tiễn cô về tới tận nhà rồi mới về. Khu cô sống vào ban đêm ngoài đường vắng tanh vắng ngắt chứ không có chợ đêm hay bar, club, hộp đêm gì… Giờ này thì ai ấy đều đã yên giấc say nồng hết cả rồi.
Đang đi trên đường, xe tôi đi song song với xe cô. Bỗng tôi cảm thấy hình như cô đang đi cà lạng cà lạng rất “đáng nghi”. Thỉnh thoảng còn thấy xe cô đi cà giật cà giật, ga lúc mạnh lúc yếu rất bất thường. Chưa dừng lại ở đó, cô bắt đầu vừa đi vừa ca hát càng lúc càng to cho đến khi trở thành hét chứ không phải là hát nữa.
“Lalala la lá là là là là…
Là la la la la lá la… Hức….
Hý hý hý hý…”
Ca khúc lalala của shakira phiên bản “lỗi” được cô thể hiện một cách bá đạo, cứ như đang phỉ bang nền âm nhạc thế giới vậy. Lại còn cười như ngựa hý nữa chứ. Tôi hốt hoảng khi thấy cô đã say lắm rồi nên liền lên tiếng:
- Trời ơi cô ơi! không để cho dân người ta ngủ hả? cơ động thấy hốt đi luôn giờ…
- Hề hề… Mặc xác cơ động chứ… có bắt thì bắt em ấy… Cô là con gái dễ xương zdầy ai nỡ đụng… Hía hía…
- Sặc… chết cha rồi… về nhà được không vậy cô…
- Sì… đua không? cô bốc đầu cho em coi nhen…
- Sặc… Lạy má cho con xin… đi AB mà đòi rủ 67 đua má…
- Chấp em nửa đường hề hề… Thắng muốn gì cô cũng cho…
- Thật muốn gì cũng cho á? – Tôi cười đầy ẩn ý…
- Ý! Cái đó không được… Nhỏ mà dê…- Cô nhíu mày.
- Haha… xỉn rồi mà cũng kĩ gớm…
Phải chèo lái, dụ dỗ mãi tôi mới đưa cô về được đến nhà an toàn. Bấm chuông gọi mẹ cô ra đưa vào rồi tôi cũng phi về phòng trọ của mình. Hôm nay uống hơi nhiều nên tôi cũng đã say quá rồi. Vừa đặt lưng xuống là trời đất bỗng dưng quay như bánh xe… chẳng mấy chốc mà tôi đi vào giấc ngủ một cách bét tà là nhè…