Góc nhìn của Thế Hoằng 3.
Những ngày sau đó, tôi luôn dè dặt với em, tôi sợ rằng em sẽ ghét mình.
Tôi lại cảm thấy chướng mắt với Trạch Anh, một phần là vì tôi cảm thấy ghen với nó, còn chín phần là do tôi cảm thấy nó sẽ làm hại Bình An. Tuy nhiên, tôi không ra tay làm hại nó, bởi vì nó là em trai tôi. Hơn nữa, tôi cũng biết rằng Bình An không muốn tôi làm hại nó. Tôi lại sợ em ghét tôi, xem tôi là kẻ ác, cho nên tôi không thể đối xử tệ với Trạch Anh được.
Tôi cũng nói điều này và thổ lộ tình cảm với em, nhưng em lại tạt cho tôi gáo nước lạnh. Em nói tôi không nên yêu em, trong lòng tôi không nên có em, mà em thì sẽ chẳng thích tôi đâu.
Khi nghe những lời đó, trái tim của tôi rất đau. Tôi cũng hơi hoảng loạn, rõ ràng em rất yêu tôi mà, tại sao hiện giờ em lại lạnh nhạt với tôi như vậy chứ?
Đúng rồi! Đó là vì em cũng giống như tôi, em đã quên mất tôi, hơn nữa còn quên mất chuyện em yêu tôi. Nhưng không sao cả, tôi vẫn nhớ rằng tôi yêu em, và tôi sẽ giúp em nhớ lại tình yêu giữa chúng tôi.
Tôi nói với em: “Có lẽ bây giờ em chưa thích anh, nhưng anh tin rằng em sẽ dần dần nhận ra điểm tốt của anh, sau đó dần dần thích anh, yêu thương anh.”
Tôi sẽ cố gắng để em thích tôi, yêu tôi. Em bảo tôi đi xin lỗi Trạch Anh, tôi cũng đồng ý.
…
Tôi lại lén hôn Bình An. Lần này không chỉ hôn trán, mà còn hôn môi em nữa.
Tôi lại phát hiện ra Bình An không hề ngủ, em đã phát hiện ra tôi hôn trộm em. Tôi liền xin lỗi em, sau đó nài nỉ em cho mình một cơ hội.
Dường như Bình An đã cảm động trước tình cảm của tôi, và em cũng đã rung động với tôi, cho nên em đồng ý cho tôi một cơ hội.
Tôi vui lắm.
Nhưng ngày hôm sau, Bình An lại gặp nguy hiểm. Một kẻ áo đen muốn làm hại em ấy, thật may vì tôi đã có thể cứu được em. Tuy nhiên, tôi đã khiến em phải khóc rất nhiều.
Chân tôi bị thương, vì vậy nên em đã khóc. Tôi biết em thương tôi, cho nên tôi vừa thương em và không muốn em khóc, nhưng lại vừa thấy vui mừng trong lòng.
Chuyện tôi biết em là “Lê Thị Xúi”, tôi cũng đã nói cho em biết rồi. Hai chúng tôi đã thành thật với nhau và chia sẻ với nhau rất nhiều điều.
Lúc về đế biệt thự, tôi vốn còn đang rất vui vẻ. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Trạch Anh, tâm trạng của tôi lại tụt dốc không phanh. Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy nó sẽ làm hại Bình An rồi, hôm nay Bình An lại bị tấn công nên tôi vô thức sinh ra phản ứng tiêu cực với nó. Hơn nữa, ngoại hình của nó vẻ kẻ mặc áo đen hôm nay trông rất giống nhau, cho nên tôi rất cảnh giác và có ác cảm với nó.
Đến tối, tôi lại mơ thấy một giấc mơ kinh hoàng. Giấc mơ khiến cho tôi càng chắc chắn rằng Trạch Anh sẽ làm hại Bình An, nó sẽ khiến cho Bình An biến mất khỏi cuộc đời của tôi.
Sẽ không có ai biết được chuyện nó làm, và tôi cũng sẽ quên đi tội ác của nó. Điều kinh khủng hơn là tôi sẽ quên đi Bình An, em sẽ biến mất còn tôi thì sẽ quên đi em - người tôi yêu nhất trên đời này.
Không, tôi không thể điều này xảy ra!
Vì thế, tôi đã mang theo con dao để giết Trạch Anh. Chỉ là dù có biết bao cơ hội để giết nó, vậy mà tôi lại vẫn do dự, tôi vẫn không nỡ ra tay. Cuối cùng, Bình An lại xuất hiện, cho nên kết quả là tôi vẫn không giết được nó.
Bình An không cho phép tôi giết nó, cho nên tôi chỉ có thể giam nó trong biệt thự. Không ngờ rằng nó vẫn có thể trốn thoát. tôi lại dần dần rơi vào cảm xúc bất an, lo sợ.
Trong thời gian này, Vũ Oánh Vân San có đến thăm tôi. Từ khi cô ta bị ngã và bỏ lỡ cuộc thi vĩ cầm, tính cách cô ta có vẻ đã trầm lặng hơn. Sau khi nghe tin tôi bị thương ở chân, cô ta liền từ ký túc xá về biệt thự.
Khi cô ta trở về, tôi đang cùng Bình An xem tivi trong phòng khách. Tôi không vui trước sự xuất hiện của cô ta, nhưng vì có chuyện cần nói nên tôi đã bảo Bình An lên tầng, để tôi và Vũ Oánh Vân San nói chuyện riêng.
Phòng khách chỉ có tôi và cô ta, cô ta liền hỏi: “Tại sao anh bị thương?”
“Không phải chuyện của cô.” Tôi lạnh nhạt đáp.
Cô ta tỏ ra buồn rầu trước thái độ của tôi, sau đó lại tiếp tục hỏi han tôi. Tôi vẫn trả lời một cách xa cách và lạnh lùng, điều đó đã làm cho cô ta cảm thấy khó chịu.
Cô ta lại hỏi: “Anh thích cô Bình An kia sao?”
Tôi đã trả lời: “Tôi yêu cô ấy.”
Nguyễn Oánh Vân San rất thất vọng, cô ta còn hỏi tại sao tôi lại thích Bình An mà không thích cô ta. Thậm chí, cô ta còn hỏi rằng mình và tôi còn có cơ hội nào không.
Tôi ngay lập tức nói: “Không. Cả đời này tôi chỉ yêu Bình An.”
Cô ta nghe vậy thì định nói gì đó, nhưng tôi đã không cho cô ta cơ hội mà liền bảo: “Bố cô đã từng giúp đỡ tôi, cho nên tôi sẽ cho cô vay một khoản tiền để cô thuê một căn nhà. Mai sau cô có thể trả tôi hoặc không trả cũng được, tôi chỉ mong cô hãy mang những món đồ còn lại của mình trong biệt thự của tôi và rời đi. Từ nay, tôi không thể cho cô ở trong biệt thự của tôi được nữa.”
Vũ Oánh Vân San nghe vậy thì hai mắt đỏ hoe, còn chất vấn tôi tại sao lại đuổi cô ta. Tôi liền bảo: “Nếu Bình An cho phép một người đàn ông ở trong biệt thự của chúng tôi, tôi chắc chắn sẽ không vui và ghen tuông, khó chịu. Vì vậy, tôi không thể cho cô ở trong biệt thự này nữa. Tôi không muốn Bình An khó chịu và không vui. Hơn nữa, tôi cũng không thoải mái khi người khác xuất hiện trong ngôi nhà của tôi và cô ấy.”
Nghe đến đây, Vũ Oánh Vân San cuối cùng cũng không nói gì nữa. Cô ta lau những giọt nước mắt, sau đó lặng lẽ mang theo đồ của mình rồi rời khỏi biệt thự.
Đuổi được cô ta đi rồi, tâm trạng của tôi rất vui vẻ. Không ngờ rằng chẳng bao lâu sau, sự vui vẻ của tôi đã tan biến.
Khi đang hôn nhau, Bình An bỗng nhiên phải gánh chịu cơn đau từ hệ thống. Hóa ra là Trạch Anh đã thu được 100% năng lượng hắc ám, mà Bình An thì phải bị hệ thống trừng phạt.
Tôi muốn chịu trừng phạt thay em, tôi cầu xin hệ thống hãy cho phép tôi thay em gánh chịu. Thế nhưng, em lại không đồng ý. Kết quả là tôi phải tận mắt chứng kiến cảnh em đau đến chết đi sống lại.
Tôi ôm em trong sự tuyệt vọng, trái tim tôi tưởng chừng như vỡ nát, may mà sau đó em đã tỉnh lại.
Em đã không sao, không sao là tốt rồi.
Em cũng dần dần khỏe lên, tôi rất vui mừng vì điều đó. Tôi tưởng vậy là từ nay có thể hạnh phúc bên em rồi, vậy mà không ngờ em lại bảo mình cần quay về quá khứ.
Tôi rất hoảng, tôi không muốn em rời xa mình, tôi xin em ở lại, hoặc hãy cho tôi đi cùng em. Thế nhưng dù có xin em thế nào cũng không được, em đã nhất quyết rời đi một mình. Tôi không có cách nào ngăn cản em được, vậy nên chỉ đành ngậm ngùi để em đi.
Từ khi Bình An đi, ngày nào tôi cũng nhớ em da diết, nhớ em đến phát điên. Tôi cứ chờ đợi em từ ngày này qua ngày khác, trái tim tôi vừa nhớ nhung em lại vừa lo sợ, sợ em xảy ra chuyện gì hoặc em không muốn quay lại bên tôi.
Đêm hôm nào tôi cũng không ngủ được. Có một đêm, tôi ngồi trên bàn làm việc rồi lấy viên kẹo của em ra, thẫn thờ mà nhìn vào viên kẹo một hồi.
Viên kẹo này chính là viên kẹo em cho Trạch Anh, còn tôi thì lại cướp từ tay Trạch Anh về. Bấy lâu nay tôi cất nó trong ngăn tủ, thỉnh thoảng sẽ mang nó ra nhìn.
Về đêm, nỗi nhớ em lại càng khiến tôi cảm thấy đau lòng và chua chát. Tự nhiên, tôi muốn thử nếm được vị ngọt, tôi muốn vị ngọt của em xoa dịu nỗi nhớ trong lòng mình.
Tôi bóc viên kẹo ra và nếm thử nó, nó lại không ngọt như tôi nghĩ. Kỳ lạ là nó tan rất nhanh trong miệng tôi, mà càng thần kỳ hơn là khi viên kẹo đã hoàn toàn tan ra rồi, một giọng nói máy móc lại vang lên, cho phép tôi ước một điều ước.
Lúc đó tôi mới biết viên kẹo mà tôi ăn là “kẹo điều ước”, nó là phần thưởng của bình An. Nếu người ăn viên kẹo này thật lòng yêu Bình An, vậy thì điều ước của người đó sẽ trở thành hiện thực.
Thật là tốt quá! Tôi có một điều ước!
Hệ thống hỏi tôi muốn ước gì. Tôi đã vô cùng kích động mà nói ra điều ước của mình: “Tôi muốn được mãi mãi ở bên cạnh Bình An.”
Hệ thống hỏi rằng tại sao tôi không ước những điều ước khác. Ví dụ như ước bản thân bất tử, ước bản thân cả đời đều tiền tiêu không hết, ước bản thân có thể điều khiển được tất cả mọi người,...
Tôi liền nói tôi không cần những thứ đó, tôi chỉ cần Bình An mà thôi. Điều ước duy nhất của tôi là có thể mãi mãi được ở bên cạnh Bình An, tôi chỉ cần mãi mãi ở bên em là đủ rồi.
Hệ thống đã đồng ý với yêu cầu này của tôi, tôi vô cùng hạnh phúc.
Thế rồi đêm hôm đó, tôi lại mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ về quá khứ.
Khi tỉnh dây vào buổi sáng, tôi thấy gối mình đã ướt đẫm. Giấc mơ đêm qua đã khiến tôi khóc, mà tôi thì đã nhớ ra tất cả mọi việc rồi.
Một thời gian sau, Trạch Anh đã từ quá khứ trở về và đến gặp tôi. Nó đã biết sai và không ngừng xin lỗi, sau đó lại đòi gặp Bình An của tôi.
Tôi rất tức giận và khó chịu, tôi không muốn để nó gặp Bình An. Quan trọng là tôi còn chưa gặp lại em! Đến cả tôi còn chưa được gặp lại em thì nó là ai mà muốn gặp được em chứ!
Hiện tại tôi đang nắm giữ công ty, khi nào còn chưa bàn giao lại công việc và trách nhiệm của bản thân thì tôi chưa thể rời khỏi thế giới này để gặp lại em được. Tôi chỉ có thể ngày ngày hỏi hệ thống là em có tốt không, em sống có vui không.
Hệ thống nói em sống tốt, nhưng em không vui. Hệ thống em em nhớ tôi, ngày nào cũng nhớ đến tôi.
Tôi cũng nhớ em, nhớ em nhiều lắm.
Khoảng nửa năm sau, tôi đã bàn giao lại công việc cho một người đáng tin cậy. Tôi cũng đã nhờ người đó dẫn dắt và chăm lo cho Trạch Anh, mai sau nó sẽ là người thừa kế của nhà họ Nguyễn.
Trong thời gian qua, nó đã thay đổi rất nhiều. Nó đã âm thầm bù đắp cho những người mà nó từng làm hại, nó cũng giúp đỡ được nhiều người và trở nên trưởng thành hơn.
Ngày tôi rời đi, tôi và nó đã nói chuyện với nhau rất lâu. Tôi và nó buông bỏ mọi căm thù và xích mích, nó xin lỗi tôi, tôi cũng xin lỗi nó. Trước khi tôi đi, nó nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến Bình An, sau đó chúc tôi và Bình An hạnh phúc bên nhau.
Tôi cũng chúc nó một đời bình yên và suôn sẻ rồi rời đi. Tôi đã có thể đến thế giới của Bình An để gặp em rồi.
Bình An, anh yêu em.